Ngày hôm sau.
Khi Mộ Khác Như đến công ty, mới biết những lời đồn bôi nhọ cô đã được truyền thành những câu chuyện khác nhau.
Có người nói cô quyến rũ boss mới của công ty, lại có người nói cô là người phụ nữ lòng dạ đầy toan tính. Ngày đầu tiên cô đi làm đã dùng đủ mọi thủ đoạn để trèo cao đổi đời đều được bàn tán xôn xao.
Về chuyện này, Mộ Khác Như không thể nào cười được nữa.
Trưởng phòng, sau khi nịnh hót tâng bốc cô thì lại thăm dò hỏi ý thông tin giữa cô và Kỷ Nguyên Tường.
“Anh ấy…là chồng cũ của tôi, bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi.” Mộ Khác Như cười lạnh nhạt, không cần giấu diếm nhiều, càng không cố ý quyến rũ để trèo cao.
Trái lại là trưởng phòng, sau khi biết được chuyện này, một chén trà đã nguội rồi cũng không còn tâm trạng để uống.
So với sự rụt rè e ngại của Mộ Khác Như thì Kỷ Nguyên Tường lại hành sử rất tự nhiên, phách lối. Khi cô tan làm, anh ôm đến một bó hoa hồng, đợi cô ở trước cửa văn phòng.
Sự việc quá kỳ lạ, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm ánh mắt của Mộ Khắc Như, khuôn mặt lộ rõ sự ghen tỵ ngưỡng mộ.
Mộ Khác Như ban đầu vẫn không chú ý đến Kỷ Nguyên Tường, chú tâm hoàn thành công việc được giao, chuẩn bị trở về đón bọn trẻ đi ăn bò bít tết. Lúc quay đầu, nhìn thấy anh ở trước cửa, cô ngơ ngác nhìn ra.
“Vợ à, anh đến đón em tan làm, lát nữa, chúng ta dẫn các con đi ăn gì nhỉ?” Đôi mắt gian tà của Kỷ Nguyên Tường kẽ nheo lại, khuôn mặt anh tú khiến biết bao cô gái say mê mang theo nét thâm tình chân thành.
Tất cả mọi người đều sững sờ ngạc nhiên!
Nhìn ánh mắt của Mộ Khác Như có thể thấy được sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Rời khỏi công ty, khuôn mặt không vui của cô nhìn anh: “Kỷ Nguyên Tường, anh bị điên à. Anh có định để tôi sống những ngày yên ổn không đây?”
“Vợ à, em sao vậy, sắp đến ngày kinh à em, dạo này cảm xúc không được ổn định cho lắm? Sao anh lại không để em sống những ngày yên ổn chứ, anh là ba của bọn trẻ còn em là mẹ, chúng ta dẫn con của chúng ta đi ăn, hâm nóng tình cảm thì có gì là sai chứ?”
Anh nghiêm túc, nhân lúc Mộ Khác Như ngẫn ngờ, tay anh nhanh chóng ôm trọn eo cô, thỏa mãn đặt lên mặt cô một nụ hôn.
Mộ Khác Như lừ mắt, không thể hiểu được trong đầu Kỷ Nguyên Tường đang nghĩ gì, từ sau khi cô trở về, anh luôn bám diết cô, âm hồn không tan.
Thâm tình nơi đáy mắt đó đã sắp hòa vào trái tim cô rồi, nếu không phải năm xưa bị tổn thương quá nặng, nói không chừng Mộ Khác Như thật sự sẽ mềm lòng.
“Kỷ Nguyên Tường, anh như vậy, sẽ khiến tôi hiểu nhầm đó.” Mộ Khác Như nói.
“Hiểu nhầm gì em?”
“Hiểu nhầm anh đã yêu tôi.” Mộ Khác Như tách bàn tay đang đặt ở mông cô ra, lảng tránh ánh mắt nóng rựa của anh.
“Cô Kỷ à, em tự khoe là thông minh hơn người, lẽ nào trong chuyện này em lại không nhìn ra sao?” Kỷ Nguyên Tường cười tít mắt, lại không biết xấu hổ đặt tay lên lần nữa, lần này anh hống hách ngang ngược hơn, không để cho Mộ Khác Như có cơ hội từ chối: “Anh sớm đã yêu em rồi, có lẽ là từ bốn năm trước khi lần đầu gặp em anh đã thích đồ xấu xa như em rồi, sau này càng ngày càng yêu, bốn năm trước em rời đi, anh như bị trúng tà vậy.”
Mộ Khác Như mím môi, ánh mắt lảng tránh, cô mấp mấp môi: “Kỷ Nguyên Tường, không ngờ rằng bốn năm không gặp, anh nói những lời nói dối mà không hề chớp mắt, có phải là thường xuyên nói những lời ngon ngọt này để lừa gạt phụ nữ không?”
Có một vài giây như vậy, Mộ Khác Như cũng tin lời anh nói, tin anh đã thật sự yêu cô.
Cho dù anh thật sự yêu cô thì cũng sẽ ra sao, những tổn thương giữa họ cũng không thề bù đắp được, trừ phi thế sự thay đổi, thời gian quay trở lại.
“Hơn nữa, giữa hai người còn bị ngăn bởi người mà anh yêu nhất – “Hà Nhạn”. Mộ Khác Như cho dù thế nào cũng không thể quên được, người phụ nữ đó liên kết cũng Kỷ Nguyên Tường đem lại biết bao nỗi đau cho cô.