Chuyện đã đến nước này, Mộ Khác Như không thể không thừa nhận, cho dù trời đất đảo điên, dù Kỷ Nguyên Tường khiến cô tổn thương đến cùng cực thì cô vẫn không thể gạt bỏ đi được tình ý của cô với anh.
Cô yêu anh, nếu như nửa cuộc đời còn lại không có anh thì cô cũng không biết phải sống sao nữa!
Anh được đưa vào bệnh viện trong trạng thái mất máu quá nhiều và hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tiến hành chụp X quang lồng ngực, xác định được viên đạn ghim sát ngay gần tim, toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện không ai dám mạo hiểm làm phẫu thuật cho anh.
Trong lúc Mộ Khác Như đắm chìm trong tuyệt vọng thì Phó Lương Dập mời ngài Âu- một vị giáo sư sĩ quan cao cấp, bác sĩ khoa tim mạch đến cứu anh ra khỏi bàn tay tử thần.
Bầu không khí trong phòng phẫu thuật căng thẳng là vậy, nhưng Mộ Khác Như đợi ở bên ngoài còn căng thẳng hơn, cô đứng ngồi không yên. Cô nghe được rất rõ rằng viên đạn ấy ghim vào giữa mạch máu, cách tim anh chỉ có hai mi-li-mét. Nếu như không cẩn thận, rất có khả năng anh sẽ chết ngay trên bàn mổ.
Cô không thể nào mà yên tâm được.
Đến Phó Lương Dập ở bên cạnh cũng không ngờ được là Kỷ Nguyên Tường lại có thể vì người con gái này mà làm như vậy, ngay cả mạng sống cũng không thiết.
Anh ấy lạnh nhạt nói: “Mộ Khắc Như, cô hài lòng rồi chứ? Bao năm nay Kỷ Nguyên Tường đã vì cô mà làm bao nhiêu điều, khi ấy cứ nghĩ rằng cô chết rồi, anh ta như điên dại ngày ngày không ăn không uống gì cứ ôm khư khư lấy tro cốt của cô. Về sau nghĩ thông suốt rồi thì lại cách ly hẳn với phụ nữ, vì cô mà bốn năm rồi anh ta chưa dám gần gũi với phụ nữ. Nếu biết sẽ có ngày này, thì thà ban đầu cô chết thật còn hơn, ít ra như vậy thì Kỷ Nguyên Tường cũng còn sống chứ không phải sống dở chết dở nằm trong phòng phẫu thuật như bây giờ!”
Những người đào hoa từng qua lại với rất nhiều cô gái như Phó Lương Dập đây, chưa có mối tình khắc cốt ghi tâm nào thì nghiễm nhiên anh ấy sẽ không hiểu được tại sao Kỷ Nguyên Tường lại có thể vì một người con gái mà liều lĩnh, ngay cả mạng sống của mình cũng không thiết được chứ.
Nói rồi anh ấy lôi điếu thuốc ra hút, lạnh lùng ngồi ở một góc, không thèm quan tâm đến người con gái đang khóc sướt mướt bên cạnh.
Sau năm tiếng tiến hành phẫu thuật, đã thành công lấy được viên đạn bị ghim ở sát tim và cả viên đạn bị ghim sâu vào cánh tay bên trái ra.
Xem ra đã qua khỏi được cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn chưa được lạc quan cho lắm: “Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, hơn nữa não bị choáng trong khoảng thời gian dài, hiện tại coi như đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi thế nhưng tình hình sau này thì còn phải xem vận may. Có khả năng vài ngày tới sẽ tỉnh lại, nhưng cũng có khả năng là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cho dù có tỉnh lại thì cũng không đảm bảo được là sẽ không để lại di chứng.”
Nói rồi, bác sĩ thở dài rồi bỏ đi, sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Kỷ Nguyên Tường được đưa tới phòng hồi sức đặc biệt.
Đứng ở ngoài cửa phòng hồi sức đặc biệt, Mộ Khác Như mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông cả người cắm chằng chịt các ống dẫn bên trong phòng, cô òa khóc nức nở.
“Bác sĩ, có thật là bệnh nhân Kỷ Nguyên Tường nằm ở giường số 24 không tỉnh lại được nữa không?” Mộ Khác Như vẫn không từ bỏ ý định, cô đi đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi thêm lần nữa.
Vị bác sĩ mổ chính cho anh lại thở dài, tiếc nuối nói: “Bệnh nhân bị choáng do mất máu, não thiếu oxi trong thời gian quá dài còn nguy hiểm hơn là vết thương được hình thành do viên đạn ở trước ngực. Khả năng tỉnh lại chỉ có thể là 30%, mấy ngày này cô Kỷ nên thường xuyên trò chuyện với anh Kỷ nhiều hơn, xem xem có kích thích đến ý thức tự phục hồi của bệnh nhân được hay không.”
“Vâng!”
Buổi tối, Mộ Khác Như đón hai đứa nhỏ đến bệnh viện, cô không được phép bỏ cuộc, chỉ cần Kỷ Ngạn Đình còn thở thì cô nhất định sẽ nghĩ cách làm cho anh tỉnh dậy.
“Mẹ, ba bị bệnh sao? Cả người đều cắm ống dẫn như vậy, xấu chết đi được.” Kỷ Tịnh đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay người đàn ông, rồi nhéo nhéo ngón tay cái của ba.
Mộ Khác Như hít một hơi thật sâu, ngăn dòng nước mắt lại, buồn bã nói: “Ba chăm sóc các con mệt quá nên cần nghỉ ngơi một thời gian, ba đang ngủ say rồi, Tịnh kể chuyện cho ba nghe nhiều thì ba sẽ tỉnh lại đấy.”
Con bé chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, ngây thơ tin đó là thật. Không ngây thơ giống như cô em gái, cậu con trai có vẻ khó bị dụ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn chín chắn hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng, cậu khẽ mở lời: “Mẹ, ba còn có thể tỉnh lại được nữa không?”
Mộ Khác Như nhẹ nhàng xoa đầu con trai, kiên định nói: “Ba con sẽ tỉnh lại thôi, ông ấy yêu thương các con như vậy, thì sao lại có thể bỏ các con lại được chứ!”