Mộ Khác Như có mơ cũng không ngờ lại gặp Hà Nhạn ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại còn đâm vào sau xe cô, tỉ lệ thấp như vậy cũng có thể xảy ra.
Bốn năm trôi qua, thời gian đặc biệt ưu đãi Hà Nhạn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn yểu điệu như xưa, khiến người khác vừa nhìn đã muốn bảo vệ.
Nhưng trước đây khi đối mặt với Mộ Khắc Như, cô ta luôn khinh thường, cao cao tại thượng, dường như dẫm đạp cô còn dễ dơn dẫm chết một con kiến. Nhưng bây giờ, lại trái ngược hoàn toàn.
“Mộ Khắc Như, cô vẫn còn sống, chuyện này sao có thể, sao cô có thể sống được?” Hà Nhạn bị kích động, không ngừng hỏi cô.
Bốn năm trước, cái chết của cô là do một tay cô thúc đẩy, vì mục đích này, màn kịch tự sát cô cũng diễn rồi, tại sao đến cuối cùng cô ta vẫn sống sờ sờ như vậy?
Không…nếu Kỷ Nguyên Tường biết được cô ta còn sống…
Càng nghĩ, khuôn mặt Hà Nhạn càng thêm trắng bệch, tất cả mọi thứ cô giành được dường như lại sắp mất đi.
Sau khi Mộ Khác Như lái xe rời đi, cô điên cuồng rút điện thoại từ túi xách, bấm một dãy số, giọng nói run rẩy của cô ta, nói trong sự sợ hãi: “Cô ta chưa chết, cô ta vẫn còn sống, cô ta lại quay về rồi, Hà Như Bình, không phải anh đã nói anh đi xác nhận thi thể rồi sao? Nói tôi biết, tại sao Mộ Khác Như vẫn có thể sống.”
Trong điện thoại, một giọng nam ác nhân vâng lên: “Câm mồm! Năm xưa tôi bảo cô một dao giết chết cô ta, thì cô đâu cần phải đi một vòng như vậy. Bây giờ cô ta còn sống quay lại, tàn cuộc này này cô tự giải quyết đi.”
Nghe những lời qua cầu rút ván của đối phương, Hà Nhạn sợ hãi biến sắc, cuối cùng cô cắn chặt răng uy hiếp: “Hà Như Bình, anh đạt được mục đích rồi lại muốn đá tôi đi sao, đừng có mơ!”
Hà Nhạn chợt nghĩ trong tay mình vẫn nắm thóp của anh ta, lại đắc ý: “Tôi nói anh biết, giao dịch của tôi và anh năm xưa là tôi chỉ cần Kỷ Nguyên Tường, còn anh có được chỗ tài sản kia. Bây giờ, Mộ Khác Như vẫn còn sống, anh cho rằng, chỗ bất động sản anh đang có liệu còn giữ nổi không?”
“Tiện nhân, cô đúng là đã tính toán cả rồi.”
“Như nhau cả thôi, lần này, tôi nhất định sẽ làm gọn gàng, sẽ khiến đồ tiện nhân Mộ Khác Như kia chết không toàn thây.”
...
Không đôi co nhiều với Hà Nhạn, Mộ Khác Như chủ yếu là muốn nhanh chóng đến trại giam đón người ba được phóng thích.
Sau tai họa phải ngồi tù năm năm, đã khiến một Mộ Chương Long từng hăng hái nhiệt tình giời đây lại đầy ắp sự ê chề, bộ tóc vốn đen láy thì nay hai bên mai do thức đêm mà cũng trở nên bạc trắng.
Giây phút Mộ Khác Như nhìn thấy ba, đôi mắt cô bỗng chốc cay cay, sương mù khiến tầm nhìn cô bị mờ hồ, ngăn được giọt nước mắt hạnh phúc, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười: “Ba...”
Vừa lên xe, ông Mộ đã xin lỗi, thậm chí đã tự tát vào mặt mình hai cái: “Như, đều tại ba nhất thời hồ đồ, không nên nghiện cờ bạc, còn càng ngày càng lún sâu, một mất số tiền lớn như vậy, nếu không phải Nguyên Tường giúp ba thì cuộc đời này của ba coi như chấm dứt rồi.”
Mộ Khác Như kinh ngạc, không thể quay lại trong giây lát, điều ba nói rốt cuộc là chuyện gì.
Cô hỏi: “Ba, ba đang nói gì vậy, không phải là vì ba đưa tiền cho dì mua trang sức vàng mới chiếm dụng 3 tỉ công quỹ sao?”
Khuôn mặt già nua đỏ ửng hổ thẹn của ông Mộ, sau khi than vãn một tiếng liền chậm rãi nói: “Đó đều là Nguyên Tường vì giúp ba thoát tội mới tạo ra tội danh giả, thật ra thì ba cờ bạc thu lỗ nên nợ ngân hàng ngầm hơn 30 tỷ, khoản tiền công quỹ đó đã bù vào số tiền ba nợ do thua cờ bạc. Nếu không phải Nguyên Tường giúp ba, e rằng ba phải ngồi tù đến già mới có thể ra ngoài. Các con kết hôn chưa được bao lâu, ba đã xảy ra chuyện, ba có lỗi với con, Nguyên Tường…cậu ta có trách con không?”
Lời của ông Mộ khiến đôi chân Khắc Nhưmềm nhũn, đạp phanh, dừng xe nơi bên đường, cô quay người, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn chằm chằm ông Mộ.
“Ba, ba không lừa con chứ?”
Sao lại thế được, năm xưa không phải là Kỷ Nguyên Tường hãm hại nên ba cô mới bị vào tù sao?
Năm xưa rõ ràng là Hà Nhạn nói cô biết, “chân tướng” của tất cả mọi chuyện đều là Kỷ Nguyên Tường sắp xếp, ba cô là bị hãm hại.
Tại sao, điều mà cô nghe được bây giờ lại là những chuyện trái ngược vậy?