Bốn năm qua đi, biệt thự Ngàn Sa vẫn vậy, chỉ có duy nhất một sự thay đổi là, vườn hoa khi xưa được cải tạo thành khu vui chơi cho bọn trẻ.
Cầu trượt, xích đu, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kỷ Nguyên Tường tu sửa hồ bơi thành một nơi phiêu lưu cho trẻ em. Ngôi nhà lạnh lẽo khi xưa, bỗng nhiên khiến ta có cảm giác vui vẻ ấm áp.
Nói thật lòng, Mộ Khác Như không thích nơi đây, nơi đây để lại cho cô biết bao nỗi đau và sự cô đơn. Mười tháng trong nỗi đau mang thai, ba tháng tân hôn, mọi hồi ức đau khổ với Kỷ Nguyên Tường đều ở đây.
Trong lúc Mộ Khác Như ngẩn ngơ, bên chân đột nhiên có người kéo ống quần cô, một giọng nói lắp bắp đáng yêu vang bên tai: “Cô là mẹ cháu phải không? Ô, đúng là mẹ rồi, giống hệt bức ảnh bố cho con xem.”
Cô dịu dàng cúi đầu, nhìn bé gái mặc chiếc váy hoa bên cạnh. Làn da trắng mịn cùng nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy long lanh, hai bím tóc vắt trên vai.
Khuôn mặt có bảy phần giống cô, đặc biệt là thần thái trong ánh mắt, giống cô y đúc.
“Kỷ Tĩnh Hảo...mẹ bế con được không?” Cổ họng Mộ Khác Như có chút khô rát, lồng ngực như có thứ gì đó sắp rơi ra vậy, nước mắt lonh lanh mờ mờ ảo ảo che lấp ánh mắt cô trong giây lát.
Con của cô, xa cách bốn năm, cuối cùng cũng trở về bên cạnh cô.
“Cát Cát, sao anh đứng xa vậy, rõ ràng anh cũng nhớ mẹ cơ mà.. mau lại đây đi!”
Thuận theo hướng chỉ tay của bé gái, Mộ Khác Như nhìn thấy bé trai được một người đàn ông bế trước ngực, hai người lớn nhỏ giống ý hệt nhau. Vẻ mặt lạnh lùng giống hệt cha mình, khuôn mặt bé nhỏ non nót trầm ổn thật không phù hợp với độ tuổi.
Cô bế bé gái đi về phía bé trai.
Năm đó, trong lúc cô bị hôn mê, cô mơ hồ nghe thấy hai bác sĩ có nói, cô sinh đôi được một trai một gái. Bây giờ, tận mắt nhìn thấy chúng, cô mới cảm nhận được sự thần kỳ khác của sinh mệnh.
Rõ ràng là cùng một bụng mẹ sinh ra, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều, bé gái thì hồn nhiên ngây thơ, còn bé trai lại trầm tĩnh khiến người ta không thể xem thường.
“Kỷ Cảnh Trạm, mẹ có thể bế con được không?” Mộ Khác Như nhẹ giọng, cẩn thận hỏi cậu bé.
Hai má của bé đỏ ửng, khuôn mặt trầm ổn có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn nói: “Chỉ được ôm một lúc thôi đó, con không giống đứa em ấu trĩ kia đâu, ngày ngày muốn có người bế.”
Mộ Khác Như vui mừng, bàn tay run rẩy, mỗi tay ôm một bé, trái tim nhất thời giống như được lấp đầy vậy.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Mộ Khác Như cả ngày ở trong nhà, cô trân trọng giây phút được ở bên các con, sự mất mát trong suốt bốn năm qua, từng chút từng chút một họ đều sẽ bù đắp lại.
Dằn vặt, tự trách, khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Nếu như năm xưa, cô kiên trì thêm chút nữa, liệu hai đứa con của cô sẽ sống mà có đầy đủ tình thương của mẹ không?
Mộ Khác Như càng đau đớn, tận đáy lòng cô càng thêm hận Kỷ Nguyên Tường.
Buổi tối, sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, Mộ Khác Như vừa định đi tắm thì cửa liền bị mở, anh hiên ngang đi vào.
“Anh đến đây làm gì?” sắc mặt cô không tốt cho lắm, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Mấy ngày nay hai người tuy không cùng xuất hiện, nhưng sống cùng một nhà khó tránh chuyện sẽ đụng mặt nhau. Anh mặc dù rất an phận không hề đụng vào cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được, anh đã đổi chiến lược, anh muốn dùng bọn trẻ để níu giữ cô.
“Vợ à, bình nóng lạnh trong phòng tắm của anh bị hỏng rồi, anh tắm nhờ phòng em nhé.”
Giọng nói khàn khàn của anh xưng hô quen thuộc giữa vợ chồng, cả người Mộ Khác Như nổi hết da gà. Nhưng anh gần như không có chút tính tự giác nào cả mà hiên ngang cởi quần áo trước mặt Mộ Khắc Như, chỉ để lại chiếc quần lót hình viên đạn.
Dưới ánh đèn mờ mịt, dáng người anh cao, săn chắc, mạnh mẽ, sáu múi hoàn hảo, khiến người ta không thể rời mắt khỏi những mảng cơ bắp đó. Mộ Khác Như nhìn thân hình hoàn hảo vô cùng quyến rũ của anh mà bỗng chốc đỏ mặt!
Đúng là mất mặt mà!