Ngoại trừ cô, còn có mấy tên đồng đảng cùng bị bắt vào, khẩu cung của chúng đều giống nhau, kể lại chi tiết việc Mộ Khác Như đã sai chúng hãm hại Hà Nhạn thế nào. Câu chuyện đã được biên tập ổn thỏa, khiến người trong cuộc như cô cũng không khỏi khen hay.
Trong phòng thẩm vấn, Mộ Khác Như đeo còng tay, khuôn mặt chán chường.
Nhìn thấy người cảnh sát tới để tra hỏi mình, Mộ Khác Như kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh Thẩm, anh… Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Linh Song liếc nhìn người con gái chật vật trước mặt: “Thành thật khai báo quá trình phạm tội, đừng có tỏ ra thân quen!”
Mối nghiệt duyên giữa Mộ Khác Như và Thẩm Linh Song bắt nguồn từ hồi cấp ba. Lúc đó, hắn là nhân vật đứng hàng ác bá trong trường, người người đều sợ, ngay cả giáo viên cũng phải đau đầu với tên đại ma đầu này. Mà Mộ Khác Như lại bất hạnh trở thành giáo viên dạy thêm của hắn, chỉ thị mà lãnh đạo giao cho cô là khiến cho ác ma cải tà quy chính!
Chuyện tiếp theo thì như trong tiểu thuyết vậy, cô giáo dạy thêm xinh đẹp thành bạn gái của đại ma đầu.
Nhưng tình yêu tuổi học trò luôn không vượt qua được những sự thử thách, Mộ Khác Như và Thẩm Linh Song cũng như thế, không thể duy trì được từ khi mặc đồng phục học sinh tới khi mặc áo cưới.
“Làm gì có quá trình phạm tội nào, tôi bị kẻ gian hãm hại…”
Mộ Khác Như nói được một nửa thì dừng lại. Nhắc tới cuộc hôn nhân thất bại của mình trước mặt người yêu cũ thì thật là mất mặt, nhất là bây giờ hắn còn thì đang vô cùng oai phong như thế này, còn cô lại bị bỏ tù.
Vẫn nên tỏ ra thâm trầm thì hơn.
Bị nhốt một tuần trong trại tạm giam, vì có sự để mắt của Thẩm Linh Song, Mộ Khác Như không phải chịu khổ gì cả. Nhưng căn cứ vào những bằng chứng phạm tội xác thực, cô cũng không trông chờ là mình sẽ được thả ra.
Đang lúc cô đã chấp nhận số phận, định kí vào đơn ly hôn cho Kỷ Nguyên Tường, ngồi tù mấy năm rồi ra ngoài, cả đời không qua lại gì với nhau nữa, thì lại có người bảo lãnh cho cô ra ngoài.
Mà người bảo lãnh cho cô lại là người còn lại trên tờ đơn ly hôn!
Tâm trạng của Mộ Khác Như y như ngồi trên chiếc xe đi lên núi, lúc lên lúc xuống, trăm mối cảm xúc.
Ra khỏi trại tạm giam, bộ dạng chán nản của cô vừa chật vật vừa buồn cười. Cô lết tới đằng trước chiếc Bentley, cúi đầu nhìn Kỷ Nguyên Tường nơi ghế lái: “Sao lại cho tôi ra ngoài?”
Suy nghĩ của Kỷ Nguyên Tường quá khó đoán. Ngày đó anh giận dữ như thể không giết chết cô thì không chịu ngừng lại, nhưng hôm nay anh lại phá lệ đón cô ra, còn cho người xóa án.
“Giao dịch của chúng ta vẫn chưa xong, chờ cô sinh con xong rồi, dù cô có ngồi mòn tù cũng không ai thèm để ý tới cô.” Kỷ Nguyên Tường nói lạnh lùng.
Mộ Khác Như nhìn sang, cô không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt lạnh tanh của anh, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
Nhưng khi anh liếc thấy văn kiện trong túi xách của cô, khuôn mặt anh trở nên ngơ ngác…
Đơn lý hôn. Mấy con chữ to này làm đôi mắt anh nhức nhối.
Bàn tay vốn định khởi động xe ngừng lại. Anh rút xấp giấy A4 tầm một chục tờ ra khỏi túi cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mộ Khắc Như, cô muốn ly hôn với tôi?”
Cô trợn trừng mắt lên. Cô không đấu lại được anh, giả làm hoa sen trắng để lấy được sự đồng cảm thì lại thua Hà Nhạn, thủ đoạn cũng không cao minh được như hai người này. Nếu cô không chọc vào được thì cũng phải trốn được chứ.
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không muốn quanh co với anh nữa, trước đây tôi chưa từng hại Hà Nhạn, nhưng không có nghĩa là về sau tôi sẽ không hại cô ta. Khoảng thời gian này tôi đã nhịn đủ rồi, nếu anh không muốn tôi chó cùng dứt dậu, dùng một con dao đâm chết con tiện nhân đó thì hãy ly hôn với tôi sớm đi.”