Mộ Khác Như phát hiện, bốn năm qua người đàn ông này không thay đổi chút nào, điều thay đổi duy nhất chính là mặt dày hơn trước!
“Hoặc là em đến chỗ anh, hoặc là anh đến chỗ em, chọn một trong hai? Mộ Khắc Như, em biết đấy, so với việc đến chỗ em, anh càng hi vọng em trở về nhà cùng anh, trở về ngôi nhà của chúng ta.”
Kỷ Nguyên Tường chờ đợi nhìn cô, hai chân vắt chéo ung dung, ngón tay vân vê điếu thuốc đã hút được một nửa.
Có chết Mộ Khác Như cũng không muốn trở về cùng anh, vì vậy đã chọn lựa chọn thứ hai.
Anh vui mừng khởi động xe, dựa theo địa chỉ mà Mộ Khác Như cho anh, rẽ vào đường Liên Hoa.
Khu dân cư cũ kỹ khắp nơi đâu đâu cũng là rác, mùi nồng nặc kiến Kỷ Nguyên Tường cau chặt mày. Cho đến khi cô mở cửa đi vào, sếp Kỷ bịt miệng suốt cả dọc đường cuối cũng cũng không bịt được nữa, lao vào nhà quát: “Khốn kiếp, ai để em sống ở một nơi thế này? Mau thu dọn đồ đạc, về nhà cùng anh.”
Người phụ nữ của anh lại sống ở một nơi rác rưởi như này, điều càng khiến anh tức giận chính là những người sống ở phòng bên không biết là thứ người gì? Một đám người cao to thô kệch.
“Kỷ Nguyên Tường, anh bị điên à, tôi sống ở đâu liên quan đ* gì đến anh. Cầu xin anh, đừng giống như một con chó điên được không. Mau c*t đi, chỗ tôi không hoan nghênh anh.” Bận bịu cả một ngày cô cũng mệt rồi, một chút cũng không muốn tranh cãi với anh.
Căn phòng nhỏ hẹp, thiết bị điện duy nhất chính là chiếc đèn chùm treo trên trần nhà.
Kỷ Nguyên Tường bỗng nhiên kéo vali của Mộ Khắc Như, qua loa nhét quần áo trên giá vào trong: “Không được, bây giờ em bắt buộc phải theo anh trở về.”
Cô tức giận chạy về phía trước kéo vali lại, quát to: “Kỷ Nguyên Tường, rốt cuộc anh bị làm sao. Bốn năm trước, anh tránh xa tôi, coi tôi như một khối u ác tính, bây giờ lại làm ra vẻ quay đầu hối hận. Bây giờ một mình tôi sống rất tốt, không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với anh, cầu xin anh, mau đi đi.”
“Bốn năm trước, là anh mắt mù, đánh mất bà Kỷ của anh. Bây giờ, không dễ dàng gì mới tìm lại được, nên tất nhiên anh sẽ đối xử tốt với em gấp ngàn lần.” Kỷ Nguyên Tường buông tay, anh biết chuyện này không được vội vàng, càng ép cô, cô lại càng phản kháng mạnh hơn.
Mộ Khác Như cười haha, anh đúng là kẻ hèn hạ.
“Kỷ Nguyên Tường, không phải anh yêu Hà Nhạn nhất sao? Bốn năm nay chắc cũng dính như sam với cô ta nhỉ, đêm nay cô ta không đợi anh ở nhà sao?”
Hôn nhân của cô và Kỷ Nguyên Tường, vì Hà Nhạn kết hôn, nhưng cũng kết thúc vì Hà Nhạn.
Cô nhìn anh với ánh mắt mỉa mai, nhưng không ngờ rằng, ngay sau đó anh cúi đầu, kề sát đôi môi đỏ của cô. Khoảnh khắc cô ngẫn ngờ, chiếc lưỡi mềm nhọn của anh xâm chiếm, quấn quýt, đảo lượn trong miệng cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng kiểu Pháp khiến Mộ Khác Như hô hấp khó khăn, bốn năm qua chưa một lần ân ái thân mật, thân thể đương nhiên sẽ mềm nhũn, đổ nghiêng vào lòng anh.
Mùi vị thân thuộc, thân thể ấm áp quen thuộc, anh vốn nghĩ phải kìm chế, nhưng từ giây phút tiếp xúc với cô thì anh cuối cùng cũng không thể kìm được.
Thân thể của hai người dính chặt vào nhau, ngã xuống chiếc giường cổ.
Mộ Khác Như muốn chống cự, nhưng dưới sự áp đảo của anh, rất nhanh sau đó trên người đã không còn một mảnh vải, cả người cô giống như đứa trẻ vừa mới sinh vậy, còn ánh mắt kích thích của anh như một con hổ bị bỏ đói lâu năm!
Khoảnh khắc hai thân thể hòa quyện ân ái, cô cắn chặt răng, cho dù có bị đau ở phía dưới, cô vẫn mím chặt môi, không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
“Như... vợ của anh, ư... đã hơn bốn năm nay anh chưa chạm qua người phụ nữ nào, chỉ trời mới biết anh muốn chạm vào em nhiều như thế nào.” Anh vốn muốn chú ý đến cảm nhận của cô, đợi sau khi cô thích ứng mới tiếp tục cử động, nhưng cô lại nhất quyết kháng cự, kẹp chặt eo anh, khiến anh kìm không nổi, bắt đầu điên cuồng.