Cảnh sát đến rất nhanh, phong tỏa toàn bộ con đường của nhà hàng, kiểm tra tất cả các camera ven đường.
Đứa trẻ bị người ta bắt đi từ nhà vệ sinh, đoạn camera cho thấy, Kỷ Tịnh Hảo đi vào nhà vệ sinh và không hề đi ra, cảnh sát lấy được vết chân của nữ ở trên cửa sổ nhà vệ sinh, từ đó đoán ra được, đứa con gái bị người ta bắt cóc từ cửa sổ.
Lừa bán, bắt cóc tống tiền, vô vàn khả năng đáng sợ khác, khiến sức chịu đựng cuối cùng trong lòng Mộ Khác Như sụp đổ.
Con gái cô, còn nhỏ như vậy mà đã bị người khác bắt cóc đi một ách thô bạo, tương lại sẽ là gì, lừa bán, đánh gãy chân để đi ăn xin? Hoặc cũng có thể là thiếu tiền nên bắt cóc tống tiền?
“Kỷ Nguyên Tường, phải làm sao đây? Em phải làm gì để tìm con bé về đây? Muộn thế này rồi, con bé có lạnh không, người bắt nó đi liệu có ngược đãi nó không? Nó yếu ớt như vậy, buổi tối có khóc không. Em phải ra ngoài tìm nó, nhất định phải tìm được nó…”
Cô làm sao mà có thể khoanh tay đứng nhìn, làm sao có thể đợi được, con của cô là máu thịt cô dứt ruột đẻ ra, cho dù xa cách bốn năm, nhưng đến cùng cô vẫn yêu nó.
Cô điên cuồng chạy ra khỏi nhà hàng, ven theo đường to đi về hướng vô định, nhìn thấy đứa bé gái cũng tầm tuổi nó liền chạy lên nhìn khuôn mặt của họ.
Lúc đó, không chỉ một lần bị người khác xô đẩy, thậm chí còn có người mẹ không nể nang gì cho cô một bạt tai: “Thử động vào con tôi lần nữa xem, đồ đàn bà điên.”
Mộ Khác Như té ngã trên đấy, ôm mặt, nhìn vào đôi mắt to rụt rè của đứa bé gái trước mặt.
Lúc Kỷ Ngạn Tình từ phía sau chạy đến thì nhìn thấy Mộ Khác Như bị người khác tát vào mặt, ngồi bệt trên đất. Bộ dạng đó khiến trái tim anh trong phút chốc trở về 4 năm trước đây, đau lòng, buồn bã, giây phút đó, trong lòng anh tràn đầy sự áy náy, rõ ràng sau khi gặp lại đã hứa là phải bảo vệ cô thật tốt, người con gái của anh, sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Khi người phụ nữ hung dữ ấy định rời đi, Kỷ Nguyên Tường chặn cô ta lại, giọng điệu mạnh mẽ, tràn đầy sự tàn ác: “Cô này, đánh người xong liền muốn đi sao?”
Chặn cô ta xong, anh lại trở lại dáng vẻ nhã nhặn trước đây, một tay kéo lấy tay người phụ nữ đó.
Mộ Khác Như nhìn dáng vẻ hung dữ của anh, nhìn đứa trẻ đó bị anh dọa, cô vội vàng kéo tay anh lại, ngăn cản nói: “Ngạn Tịnh, đừng …”
Người phụ nữ đó biết Kỷ Nguyên Tường không phải loại người dễ dây vào, làm gì còn để ý đến thể diện, ôm con bắt taxi chạy đi luôn.
Kỷ Nguyên Tường ôm lấy người phụ nữ đang ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, lúc vừa định về thì Mộ Khác Như nhìn thấy một đứa bé gái mặc áo khoác màu hồng đang bị người khác bế bên kia đường.
Cô nheo mắt lại, ra sức vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, chạy sang đường bên kia.
Trong ánh đèn sáng chói, Kỷ Nguyên Tường ngăn hành vi tự sát đó của Mộ Khác Như lại: “Mộ Khắc Như, em điên à!”
“Ngạn Tịnh, em xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi, đứa con anh hết mực yêu thương, vì em làm mất, là lỗi của em.”
Kỷ Nguyên Tường nhìn dáng vẻ sụp đổ của cô, trong lòng cố gắng kiềm nén nỗi đau.
Rốt cuộc là tên đáng chết nào dám bắt cóc con anh!
“Mộ Khắc Như, em nghe kĩ cho anh, trong thế giới của Kỷ Nguyên Tường anh, cho dù là con cũng không quan trọng bằng em, vì có sự tồn của em, anh mới yêu thương chúng. Không có em, cho dù có một trăm đứa con của anh, anh cũng sẽ không luyến tiếc thế giới này. Cái mà anh để ý, chỉ có trái tim em…”
Lời nói rõ ràng từng câu từng chữ một của Kỷ Nguyên Tường, khiến trái tim đang hoảng loạn không yên của Mộ Khác Như bình tĩnh đi nhiều, cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Chúng ta sẽ tìm thấy con đúng không? Kỷ Nguyên Tường, em xin lỗi, em luôn trẻ con, bởi vì anh liên lụy đến con.”
Cô thừa nhận rồi, nhiều năm như vậy, cô luôn tùy ý ích kỉ, vì không có cách nào tha thứ cho anh, mới liên lụy đến con hết lần này đến lần khác chịu tổn thương.
Nếu như thời gian có thể quay đầu lại, cô nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy…