• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Húc khẽ cười nói: "Khích lệ thì miễn đi ạ! Cô vẫn nên dạy bảo em cho xong đi thôi, và em cam đoan sẽ nói lại thật chi tiết."

Cô Lưu Tú Lan mỉm cười khoát tay áo nói: "Được rồi, tôi gọi Đường Ấu Hinh đến đây là vì chuyện tiền trợ học! Em nhanh đi về nghỉ trưa đi!"

"Vâng!"

Nghe nói như thế mà Hạ Húc cuối cùng cũng yên lòng. Hắn lưu loát quay người đi ra ngoài.

"Sao. . . Thế nào?"

Tại cửa ra vào của phòng giáo viên, Đường Ấu Hinh đang thấp thỏm chờ đợi. Khi nhìn thấy Hạ Húc đi ra thì cô ấy lập tức truy vấn.

Hạ Húc thiện ý nói dối:

"Không có việc gì, đều nói là ăn một bữa cơm mà thôi, sao dễ dàng để cho người ta hiểu lầm được. Cô giáo Lưu tìm hai chúng ta là vì chuyện tiền trợ học, và hỏi tôi vì sao không có xin."

"Cô giáo Lưu bảo cậu đến cũng là vì chuyện tiền trợ học, cậu tranh thủ thời gian đi vào đi."

"A…"

Đường Ấu Hinh nhu thuận 'A' lên một tiếng, mặt nhỏ đỏ lên và nhao nhâo gật đầu. Sau đó cô ấy chạy chậm hai bước mở ra một cái khe hở và thò đầu vào nhìn xem chung quanh một cái, rồi tiếp đó mới nghiêng người chen vào.

"Xác thực ta cần có biện pháp kiếm ít tiền trước, vả lại thi đại học là có chút đau đầu."

Đưa mắt nhìn Đường Ấu Hinh đi vào, Hạ Húc một bên hướng về phòng học và một bên vặn lông mày suy tư.

Dù sao hắn cũng có tư duy của người trưởng thành, cho nên hắn sẽ có được trình độ nhất định về năng lực nhận biết và khả năng tiếp nhận hiện thực.

Cứ việc cô Lưu Tú Lan đã tận lực nói rất uyển chuyển, nhưng hắn vẫn có thể lý giải ý nghĩ của cô ấy.

Hướng sâu xa mà nói, nếu bạn là con nhà giàu thì bạn sẽ có thể vô ưu vô lo, muốn nuôi con gái nhà người ta cả một đời cũng được. Nhưng hắn lại là cô nhi, đến việc nuôi sống chính mình cũng đều quá sức, vậy mà lại dám đi yêu đương cùng với Đường Ấu Hinh.

Đừng nên ở thời khắc thi đại học mấu chốt mà làm ảnh hưởng đến người ta, đây là chuyện hại người hại mình và hủy đi tiền đồ tương lai.

Nhưng lúc này qua thật có chút oan uổng cho Hạ Húc. Hắn vừa mới nãy thật sự bị sự thuần túy của Đường Ấu Hinh làm cho xúc động, hắn chỉ đơn thuần mời người ta đi ăn bữa cơm thôi mà.

Huống chi hắn đường đường là người xuyên việt, gia tài trước kia cũng đều không kém, chí ít chuyện hai người ấm no là không thành vấn đề.

Hơn nữa Hạ Húc còn có kim thủ chỉ quan sát thuộc tính phi thường thực dụng này, vậy về sau hắn muốn kiếm tiền thì tuyệt không phải sự tình khó khăn gì.

Nhưng bây giờ tiền đúng là một cái vấn đề, vì hắn rất cần tiền bảo hộ sinh hoạt, và cũng cần món tiền đầu tiên.

Thật ra chủ thể rất thảm, từ nhỏ đã bị phụ mẫu chết sớm và sinh hoạt cùng bà nội. Hắn vốn được lưu lại một chút gia sản, nhưng kết quả năm ngoái bà nội hắn cũng qua đời, nên trong nhà không có ai xử lý tang sự mà toàn quyền ủy thác cho công ty mai tang. Dù chỉ làm đơn giản nhưng cũng tốn không ít tiền, và hiện tại tiền tiết kiệm của hắn cũng chỉ thừa lại ba bốn ngàn.

Chút tiền như vậy mà chống đỡ cho hắn học đến tốt nghiệp trung học thì ngược lại là không có vấn đề gì. Nhưng do lòng tự trọng tương đối mạnh nên chủ thể đã không có đi xin tiền trợ học, hắn tính toán thi đại học xong thì liền bán nhà hoặc là cho thuê, sau đó hắn sẽ đến ở tại ký túc xá đại học.

Chủ thể đã tự sắp xếp rất thỏa đáng.

Nhưng Hạ Húc hiện tại cũng không phải là chủ thể, và hắn cũng không nguyện ý sống khổ như vậy.

Vì trong túi không có tiền thì làm gì cũng đều chột dạ nửa phần, huống chi Hạ Húc còn muốn dựa vào năng lực đặc thù của mình để tìm kiếm nhân tài mà mở công ty kiếm tiền.

"Vậy ta sẽ nếm thử một cái nhỉ. . ."

Nghĩ đến kiếm tiền thì Hạ Húc cũng không biết vì sao mà theo bản năng liền nghĩ đến ông chủ Tiết Minh Kiệt tiệm mì vừa mới nãy.

Thiên phú 3 sao của ông ta mặc dù không bằng Đường Ấu Hinh 5 sao, nhưng tuyệt đối cũng không phải là phế vật.

Hạ Húc luôn một mực không có nhàn rỗi mà đã tra xét thuộc tính của không ít người, và trên cơ bản đều chỉ có 1 sao, thậm chí còn là 'Không' sao.

Người có được thiên phú 3 sao thì cũng chỉ có một mình ông chủ tiệm mì kia thôi.

Vả lại điều trọng yếu nhất chính là cái thiên phú này còn gọi là 'Đánh bạc' .

Đường Ấu Hinh tuy có thiên phú lập trình là 5 sao rất cao cấp, nhưng dựa theo thể chế giáo dục ban đầu của trung học thì chỉ có mấy môn như ngữ văn, số học, vật lý, hóa học, âm nhạc, thể dục,… chiếm hết. Cho nên sẽ không có thời gian đề cập đến kiến thức ngoại khóa.

Mà thiên phú cũng chỉ là thiên phú, dù cho thiên phú có cao hơn nữa nhưng không được học tập hay thậm chí không tiếp xúc qua thì cũng đều không có tác dụng.

Đường Ấu Hinh muốn tiếp xúc lập trình thì tối thiểu cần tiến vào đại học.

Vả lại quỹ tích của vận mệnh lại vô thường, nên cô ấy có thể học lập môn này hay không thì cũng chưa nhất định.

Ví dụ như Tô Vũ có thiên phú văn học 2 sao, nhưng kết quả tiềm chất mệnh cách của cậu ta lại là một tên lang băm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK