Để tiểu Bạch Hoa lưu lại cửa hàng mặt tiền để tiếp tục quét dọn, Hạ Húc một thân một mình đi tới phụ cận khu công trường có khả năng xuất hiện ông lão kia.
Trước đó mấy ngày, bởi vì phải đi học cho nên ban ngày Hạ Húc chỉ có thể vào buổi trưa mà vội vàng đi dạo một chuyến. Còn ban đêm bởi vì các công trình công cộng chung quanh còn chưa có hoàn thiện vì vậy sẽ phi thường vắng vẻ u ám, thật sự rất không thích hợp để tìm người.
Lần này Hạ Húc thừa dịp cuối tuần nên hắn đã chuẩn bị đổi qua cái phương thức khác, đó là hắn sẽ trực tiếp đi chung quanh khu công trường để tìm thử xem.
Ông lão khu công trường làm vai phụ trong kịch bản « người sắp chết » nên khẳng định ông tôi sẽ có mệnh cách của vai phụ, vì thế Hạ Húc có thể trực tiếp thông qua giao diện thuộc tính để có thể xác nhận thân phận của ông ta. Nếu như ông tôi thật sự là công nhân của công trường thì hắn sẽ có thể trực tiếp tìm ra.
"Làm cái gì đấy? Nơi đây đang thi công nên không ai được phép tiến vào loạn xạ!"
Vừa tới gần một cánh cửa ra vào khu công trường thì Hạ Húc liền bị bắt gặp. Tại cửa ra vào của khu công trường lại còn có bác bảo vệ trông coi nên đã trực tiếp ngăn hắn lại ngay cửa chính.
"Tôi tới đây để tìm người quen, bác lớn có thể thuận tiện được hay không? Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không chạy loạn đâu!" Hạ Húc mở miệng cầu tình và còn lưu loát móc từ trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa.
"Vậy cậu hãy gọi điện thoại để cho cậu người quen của cậu ra đón đi, nếu không khi cậu chạy loạn trong công trường và bị nện chết thì cũng không ai biết rõ! Tôi trả không nổi cái phần trách này đâu!" Bác bảo vệ đáp.
Hạ Húc chưa từng nghĩ bảo vệ lại không ăn món này, hắn cũng không biết là do bác bảo vệ không muốn ăn của hắn hay là đây không phải loại thuốc mà bác bảo vệ này yêu thích. Bác bảo vệ trực tiếp khoát tay không tiếp nhận bao thuốc mà Hạ Húc đưa tới với bộ dạng chí công vô tư.
Hạ Húc bất đắc dĩ nói: "Đừng vậy mà bác lớn! Tôi không có số điện thoại của ông ta, nhưng tôi biết rõ ông ta đang ở trong này. . ."
"Ít làm bộ lại đi! Tôi nói cho cậu biết này chàng trai, cậu vẫn còn non lắm! Nhìn cậu ăn mặc trang phục Tây và còn đưa thuốc lá thuần thục như thế, tôi chỉ sợ cậu không phải là người chào hàng bảo hiểm thì cũng là người bán điện thoại!" Bác bảo vệ nhếch miệng nói làm lộ ra hàm răng vàng khè.
Mấy tổng đài điện tín lớn hay tranh đoạt nghiệp vụ cũng rất ưa thích làm vậy. Bọn họ rất ưa thích thuê một đám học sinh chạy đến các khu công trường để chào hàng, cho nên vấn đề này ông ta đã gặp quá nhiều.
"Tôi. . ."
Đối mặt bác bảo vệ 'Xem thấu hết thảy' làm cho Hạ Húc có dung hết lời ngon ngọt cũng đều vô dụng, cuối cùng hắn đành im lặng ngưng nghẹn.
"Ông nội Lưu à, nếu không thì để cháu dẫn cậu ta đi vào nhé! Cháu sẽ xem chừng cậu ta và không để cho cậu ta chạy loạn!"
Hạ Húc đang chuẩn bị nghĩ đến biện pháp khác thì sau lưng hắn đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan của thiếu nữ.
"Tiểu Tuyết, lại đến đưa cơm thiên vị cho cha cháu đấy hả?" Bác bảo vệ mới vừa rồi còn chí công vô tư nhưng sau khi nghe được âm thanh này thì lập tức tươi cười rạng rỡ, sắc mặt ông ta trong nháy mắt đã hòa ái xuống và nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Húc cũng nghe tiếng mà nhìn qua, người lên tiếng chính là một vị thiếu nữ tóc ngắn ngang vai, ăn mặc đồng phục trên người, trong tay còn mang theo một cái hộp cơm inox màu bạc.
Nhìn bộ dáng thì thiếu nữ này chắc hẳn cũng là học sinh cấp ba, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với Đường Ấu Hinh.
Tuy nói về giá trị khuôn mặt thì còn có chênh lệch cực lớn so với tiểu Bạch Hoa, nhưng về khí chất chỉnh thể thì lại hết sức tương tự, cả hai đều là loại thiếu nữ yêu kiều tiểu nhu.
Chỉ khác biệt đó là Đường Ấu Hinh hướng nội văn tĩnh, rất sở sở đáng thương, mà vị thiếu nữ được bác bảo vệ gọi là Tiểu Tuyết này thì lại như ánh nắng hoạt bát, có nụ cười rất ngọt ngào. Khi phối hợp với nụ cười này và giá trị khuôn mặt của cô ấy thì cô ấy đã có thể được xem như một vị tiểu mỹ nữ.
"Vâng! Hôm nay mẹ cháu phải đi làm nên chỉ có thể để cháu tới đây!" Tiểu Tuyết nói cười hì hì và đi tới gian phòng của bác bảo vệ.
Cô ấy nghiêng đầu đưa mắt nhìn Hạ Húc rồi sau đó hướng về phía bác bảo vệ nói tiếp: "Ông nội Lưu à, ông còn không có đáp lại cháu nha! Cháu dẫn cậu ta đi vào nhé, cháu cam đoan sẽ không để cho cậu ta chạy loạn đâu!"
"Àiii, thôi được rồi, Tiểu Tuyết cháu cũng đã mở miệng thì đương nhiên là không có vấn đề!" Bác bảo vệ thở dài nói.
Đối với ông ta cháu gái mình tuyệt đối chính là một vị ‘tôn nữ khống’, khi đối mặt với Tiểu Tuyết thì ông ta liền cười đến nếp nhăn trên mặt đều chụm lại thành hoa cúc. Nhưng sau đó ông ta nhìn về phía Hạ Húc với vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Đi vào đi, đi vào đi! Đi theo Tiểu Tuyết và không được phép chạy loạn đâu đấy!"
"Không có vấn đề! Cảm ơn bác nhé!" Hạ Húc cũng không tức giận mà ngược lại hắn còn nói tiếng cám ơn bác bảo vệ.
Dù sao đây là người ta chỗ chức trách, không cho vào đi là bản phận, nhường đi vào là tình cảm.