Đường Ấu Hinh mỗi ngày đều ngồi một mình trong lớp học, khi đi đường thì đều cúi đầu xem mũi chân, tựa như là dùng trán để nhìn người vậy.
Xưa nay cô ấy không có dũng khí để ngẩng đầu đối mặt cùng người.
Có lẽ là do gia cảnh của Đường Ấu Hinh không hề tốt đẹp gì, cho nên cô ấy mới có chút hướng nội tự ti.
Trên cơ bản Đường Ấu Hinh không có bạn bè. Mặc dù bạn học cùng lớp không có tận lực bài xích cô ấy, nhưng bởi vì tính cách quá hướng nội nên không ai tiếp cận được cô ấy.
Đường Ấu Hinh chỉ tồn tại vào thời điểm duy nhất khi bị giáo viên điểm danh mà thôi.
"Chẳng lẽ đây chính là một vị mỹ nữ ẩn tàng?"
Hạ Húc có chút tò mò.
So với việc nghĩ rằng kim thủ chỉ phạm sai lầm thì hắn tất nhiên sẽ nguyện ý tin tưởng là do chủ thể không có phát hiện ra vẻ đẹp của Đường Ấu Hinh.
Cái tinh cầu này mặc dù gọi là Hải Lam Tinh, nhưng nó và Địa Cầu cũng không kém bao nhiêu.
Cho dù có dáng vóc tốt nhưng dưới đồng phục cồng kềnh xấu xí che lấp lại thì cũng nhìn không ra. Nếu không đồng phục của Thanh Vân Quốc cũng sẽ không bị rất nhiều người nói đùa là thần khí phòng ngừa việc yêu sớm.
Đường Ấu Hinh cúi đầu cả ngày, toàn bộ khuôn mặt đều bị hai gò má và đôi tóc dài đen nhánh che khuất hơn phân nửa. Tăng thêm cô ấy rất ít giao lưu với người, nên việc cô ấy không có bị chú ý đến cũng là chuyện bình thường.
Càng nghĩ càng hiếu kì khó nhịn, Hạ Húc đã nhịn không được mà đứng dậy đi tới gần tới Đường Ấu Hinh.
Lúc này Đường Ấu Hinh đang úp mặt xuống bàn, xem bộ dáng là đang ngủ. Nhưng khi đến gần thì Hạ Húc liền phát hiện, thân thể của cô ấy đang khẽ rung động.
"Khóc sao?"
Hạ Húc nghi ngờ mà hạ thấp thân thể để muốn xác nhận một chút.
Loại tràng diện úp mặt trên bàn khóc thút thít thì hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua. Rất nhiều người lặng lẽ khóc thút thít đều là cái dạng này, thân thể sẽ rung rung một chút.
Nhưng một lúc sau Hạ Húc mới phát hiện mình đã đoán sai. Cũng không phải Đường Ấu Hinh đang khóc, mà cô ấy đang lặng lẽ ăn từng ngụm nhỏ cái gì đó, giống như là việc học sinh hay ăn vụng đồ ăn trong giờ học vậy.
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời gian lên lớp, mà đây chính là thời điểm nghỉ trưa ăn cơm.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Ấu Hinh đang ăn thì đại khái Hạ Húc đã minh bạch nguyên nhân.
Đó là một cái bánh màn thầu kiều mạch màu đen.
Sở dĩ cô ấy úp mặt trên bàn để lén lút ăn là do không muốn để cho các bạn còn lưu lại trong lớp nhìn thấy.
Đường Ấu Hinh có gia cảnh không tốt, mấy năm cấp ba đều là học sinh nghèo, và đây là chuyện rất nhiều người đều biết đến, chỉ là không ai nghĩ tới gia đình cô ấy vậy mà lại kém đến loại trình độ này.
Về cái cảm giác quẫn bách này thì Hạ Húc cũng rất lý giải. Vì chủ thể cũng là cô nhi và thời nhỏ cũng nghèo qua.
Tựa như đã nhận ra có người đang nhìn mình, thiếu nữ đang gục xuống bàn lặng lẽ ăn thì toàn bộ thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, tâm thần như đang căng thẳng lên.
Hạ Húc khẽ hỏi: "Nếu không. . . Tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Hạ Húc có chút chần chờ vì không biết mình có nên tiếp tục lên tiếng hay không.
Vì điều này có lẽ sẽ càng thêm kích thích lòng tự trọng của thiếu nữ.
Nhưng trên thực tế tình huống này cũng đã đầy đủ để cho người ta quẫn bách rồi, vậy hắn có nói nhiều thêm một câu cũng không khác mấy.
Đường Ấu Hinh sau khi nghe xong thì thân thể đang cứng ngắc liền run rẩy một cái. Tuy vậy cô ấy vẫn chưa hồi phục mà cái trán vẫn gối lên cánh tay, cái mặt vẫn hướng xuống mặt bàn, Hạ Húc không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy.
Nhưng dừng một lát, thân thể thiếu nữ lại tiếp tục rung động, cái miệng nhỏ lại ăn màn thầu.
Có lẽ cô ấy đã 'Hồi phục' tinh thần rồi.
Hạ Húc bất đắc dĩ, hỏi: "Cậu ăn như vậy không sợ nghẹn à?"
Hắn có cảm giác mình đang nói một mình cùng với chuột hamster hoặc là bé thỏ trắng.
"Không. . . Không cần..."
Rốt cuộc, một âm thanh nhu nhu đã truyền ra, nhưng vẫn là ghé vào trên mặt bàn mà phát ra.
Âm thanh nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve, không cẩn thận lưu ý thì có lẽ sẽ nghe không được.
Giọng nói yếu ớt e lệ nhu thuận, không hiểu sao lại để cho người ta dâng lên một loại cảm giác xung đột vừa muốn ức hiếp lại vừa muốn bảo hộ.
"Nếu vậy cậu mời tôi ăn nhé? Vừa vặn tôi còn không có cơm ăn trưa!"
Quỷ thần xui khiến mà Hạ Húc lại 'Ác bá' đưa tay đoạt lấy bánh màn thầu kiều mạch còn thừa lại hơn phân nửa của thiếu nữ, sau đó hắn hung tợn nhét vào trong miệng, chỉ nhai mấy ngụm thì đã ăn sạch sẽ.
Hạ Húc vốn định nhìn xem bộ dáng thiếu nữ sẽ ngẩng đầu kinh hoảng muốn đoạt trở về, rồi hắn sẽ thuận tiện dùng lý do mời người ta ăn bữa cơm để bồi thường.
Nhưng nào ngờ Đường Ấu Hinh lại không có như hắn sở liệu, mà ngược lại sau khi hắn ăn xong thì cô ấy yếu ớt đưa qua một cái bánh màn thầu khác và nói: "Cậu. . . Còn cần nữa không? Tôi còn có một cái…."
Hạ Húc thấy vậy mà vừa tức vừa buồn cười, nói: "Tôi đã đoạt đồ ăn của cậu, đã ức hiếp cậu, thế mà cậu lại..."
Nhưng khi nhìn xem bộ dáng thiếu nữ cúi đầu sợ hãi thì không hiểu sao hắn lại có chút xúc động.