• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn người Đường Hạo dần dần đi xa, Hạ Húc thu hồi ánh mắt và đi tới công ty trưng cầu ý kiến của mình tại cửa hàng mặt tiền trong khu cư xá.

Lúc hắn vừa đi tới gần cửa hàng mặt tiền thì trong cửa hàng vẫn như cũ lóe lên ánh đèn màu da cam, và cái bóng của Đường Ấu Hinh đang bị kéo ra thật dài, nó xuyên thấu qua cửa kính và lan tràn đến con đường xi măng tại cửa ra vào.

Nhưng mà, ngoại trừ cái bóng của Đường Ấu Hinh ra thì hình như còn có một cái bóng khác càng thêm to lớn.

"Còn có người khác trong cửa hàng sao?"

Hạ Húc vốn đã bị sự xuất hiện của đám người Đường Hạo tại phụ cận lúc đêm hôm khuya khoắt làm cho có chút lo nghĩ, bây giờ trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp một cái.

Vì khu cư xá này thật sự quá vắng vẻ, sau bảy tám giờ đêm thì nơi này càng thêm quạnh quẽ tựa như Quỷ Thành. Mà bên trên hành lang đi bộ đến một cái đèn đường cũng không có.

Còn Đường Ấu Hinh thì hết lần này tới lần khác luôn mang một bộ dáng yếu ớt làm cho người ta muốn phạm tội.

Không kịp suy nghĩ sâu xa nên Hạ Húc liền tranh thủ thời gian tăng nhanh bước chân để đi vào cổng chính của cửa hàng.

Cũng may là không có phát sinh ra tình huống ác liệt như trong tưởng tượng của hắn.

Bên trong xác thực đang có người, và hơn nữa còn là một người đàn ông trung niên, nhưng nhìn qua ông ta rất trung thực và đang ngồi trên một cái ghế. Ông ta đang uống nước sôi để nguội bằng ly nhựa plastic.

Đường Ấu Hinh thì đang ở bên cạnh phối hợp quét dọn vệ sinh, cả hai trông rất bình an vô sự.

"Xem ra ta thật sự bị kịch bản kia làm cho có chút bối rối điên rồ rồi! Nơi này chính là Thanh Vân quốc mà!"

Hạ Húc âm thầm mỉm cười một tiếng và cho rằng chính mình đã thần hồn nát thần tính, sau đó hắn đẩy cửa đi vào.

"Hạ Húc, cuối cùng cậu đã trở về. . ."

Đường Ấu Hinh đi tới và đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, lúc này cô ấy mới lặng lẽ lộ ra vẻ mặt nới lỏng một hơi nho nhỏ.

"Thế nào rồi? Vị này là. . ."

Đầu tiên Hạ Húc nhìn Đường Ấu Hinh một chút và hỏi, sau đó hắn mới đưa ánh mắt chuyển hướng về phía người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên ghế.

Sau khi nhìn thấy hắn tới thì người đàn ông trung niên ngược lại đã hiện ra một tia bối rối.

Đường Ấu Hinh nói ra và còn khẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên:

"Đây hình như là khách nhân đến tìm cậu để trưng cầu ý kiến, nhưng mà tôi không biết phải làm sao nên chỉ có thể rót cho ông ấy chén nước để ông ấy ở đây đợi cậu trở về."

"Còn tốt là cậu đã trở về rất kịp thời, vì chỉ qua một hồi nữa tôi chỉ sợ ông ấy sẽ chờ không được mà rời khỏi."

". . ."

Sau khi nghe xong thì Hạ Húc đã bị làm cho có chút dở khóc dở cười.

Ta tại cái địa phương rác này thuê một cái cửa hàng mặt tiền, và ta chỉ mới vừa treo bảng mà thôi nhưng thật sự có thể bị Đường Ấu Hinh không biết từ chỗ nào mà tìm tới một vị khách quen?

Đơn giản là quá không hợp thói thường! Không hợp thói thường khi mở cửa và cũng không hợp thói thường khi đến nhà!

Nhưng cuối cùng hắn lại không tốt nói ra với Đường Ấu Hinh là cho tới bây giờ hắn vẫn không có ý định kinh doanh, bởi vậy hắn chỉ có thể đi tới trước mặt người đàn ông trung niên và áy náy nói: "Tôi thật không có ý tứ! Vị tiên sinh này, công ty của nhóm chúng tôi vẫn còn không có chính thức kinh doanh, ngài nhìn xem trong này vẫn đang loạn xà ngầu, nếu không ngài hãy đợi thêm mấy ngày rồi lại đến nhé."

"Ồ ồ, không có việc gì, thật ra tôi cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là tâm tình của tôi đang không tốt nhưng lại không chỗ để đi, cho nên tôi mới muốn tìm đến một cái địa phương để chờ đợi một hồi. Lúc tôi nhìn thấy cửa hàng của cậu đề bảng trưng cầu ý kiến tâm lý, cho nên tôi mới tiến vào nhìn xem. Cô bé này cũng rất nhiệt tình."

Người đàn ông trung niên này không chỉ có tướng mạo rất chất phác, mà tính cách của ông ta cũng đại khái là như thế. Sau khi nghe được lời của Hạ Húc thì ông ta liền vội vàng đứng lên, trước khi đi còn không quên nói tốt một câu cho Đường Ấu Hinh.

Hạ Húc cũng theo thói quen mà từ trên người ông ta nhìn xem giao diện thuộc tính.

Trên thực tế, hiện tại Hạ Húc cơ bản đã nuôi thành thói quen khi gặp được bất luận một người xa lạ nào thì hắn cũng đều muốn nhìn xem giao diện thuộc tính của người ta một chút, vì dù sao cái năng lực này xác thực dùng được rất tốt.

【 Tính danh 】: Dương Bác Văn

【 Đẳng cấp sinh mệnh】: 1

【 tầng cấp mệnh cách 】: lái xe vận chuyển hàng hóa (1 sao)

【 tiềm lực thiên phú 】: Truy tung (4 sao); điều tra (3 sao); sưu tập tình báo (3 sao)

【 Đặc thù 】: Không

【 Chấp niệm 】: Hi vọng vợ con mình trong một ngày nào đó cũng có thể vinh hạnh vì mình.

【 Hảo cảm 】: 5

"Chà! Một nhân tuyển quá tốt! Quả là xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt!"

Lông mày Hạ Húc nhảy dựng lên, hắn theo bản năng đưa mắt nhìn xem tiểu Bạch Hoa đang đứng bên cạnh mình với vẻ mặt vô tội hoàn toàn không biết gì.

Cái mệnh cách vượng phu này thật sự huyền học đến vậy sao?

Chẳng lẽ nó đã vượt qua ánh sáng của nhân vật chính rồi ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK