"Tôi. . . tôi sẽ đi thử một chút…"
Trong lúc Hạ Húc đang thất vọng thì một âm thanh nhỏ bé, yếu ớt, e lệ tựa như muỗi kêu đột nhiên vang lên.
Hạ Húc run lên trong giây lát và lập tức bừng tỉnh giác ngộ, vì hắn có chút hiểu ra ý tứ của tiểu Bạch Hoa.
Lần này cô ấy cự tuyệt cũng không phải là muốn cự tuyệt việc học tập về lập trình hoặc là đến làm việc cho hắn, mà là do cô ấy muốn cự tuyệt việc thoả thuận với hắn, nghĩa là đang cự tuyệt sự 'Giúp đỡ' của hắn.
Xuất phát từ sự tự tôn, kiên cường thì cũng tốt, hay xuất phát từ sự không tự tin đối với bản thân thì cũng được, hoặc là không muốn thua thiệt quá nhiều dẫn đến mối quan hệ song phương bị biến chất cũng có thể, nhưng tóm lại trên thực tế tiểu Bạch Hoa đã đồng ý và nguyện ý.
Mà Hạ Húc chỉ cần biết rõ điểm này là đủ rồi.
Về phần hắn có giúp đỡ hay không giúp đỡ thì chuyện này cũng không phải do cô ấy quyết định.
Người khác có thể ngăn cản hắn kiếm tiền nhưng chẳng lẽ còn có thể ngăn cản hắn dùng tiền sao?
Việc hắn đối phó với một vị tiểu Bạch Hoa như này còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay ư?
Có thể nhỏ giọng tỏ thái độ thật ra đã rất khó cho Đường Ấu Hinh, cho nên Hạ Húc cũng không có nói thêm nữa mà khẽ cười một tiếng rồi nói: "Được rồi, vậy để sau này hãy nói đến chuyện này! Đi thôi, trước tiên tôi sẽ đưa cậu về nhà, còn nơi này cứ để ngày mai lại đến thu dọn!"
"Hả? Cậu đưa tôi về nhà sao. . ."
Ban đầu Đường Ấu Hinh còn nhu thuận gật đầu, nhưng sau đó cô ấy mới phản ứng lại với ý tứ của Hạ Húc mà liền tranh thủ lắc đầu y như cái trống lúc lắc.
Hạ Húc nghiêm mặt và cứng rắn nói: "Không được, chuyện này không cần thương lượng! Nhỡ đâu trên đường về cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi phải làm sao đây? Nếu như cậu gặp phải người xấu thì sẽ thế nào? Đây chính là việc liên lụy đến tôi, khi đó người nhà của cậu sẽ tìm tôi để gây phiền phức, và các chú cảnh sát cũng sẽ tìm đến tôi để làm phiền!"
"Các chú cảnh sát sẽ không bởi vì chuyện này mà tìm cậu để gây phiền phức đâu. . ." Tiểu Bạch Hoa yếu ớt phản bác.
"Vậy không được! Tôi sợ nhỡ đâu bọn họ sẽ tìm đến tôi vì tôi là người rất nhát gan!"
"Rõ ràng cậu mới là người xấu. . ."
"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem nào!"
Cuối cùng Hạ Húc đã dựa vào lí lẽ biện luận để đánh bại tiểu Bạch Hoa. Bởi vì người nào không biết nói đạo lý và cường thế thì sẽ bại. Cho nên Đường Ấu Hinh không thể không leo lên xe taxi để bị một đường đưa đến cửa nhà.
Nhà của cô ấy cũng ở phụ cận trường học tại thôn Thành Trung, nhưng mà vẫn cách một đoạn không ngắn. Vả lại so với chỗ ở của Hạ Húc thì nơi này còn muốn cũ nát và phức tạp hơn nhiều, các loại phòng ốc thấp bé như đồ cổ cùng với nhà tạm loạn xây loạn dựng đã tạo thành từng con đường đi rất phức tạp.
Điều duy nhất mà nơi này tốt hơn một chút so với chỗ ở của Hạ Húc đó là nó có không khí khói lửa nhân gian nhiều hơn. Bởi vì cửa ra vào của tất cả láng giềng đều hướng về phía đường đi, và rất nhiều người đều đang ngồi tại cửa ra vào để hóng mát. Từng tốp người tụm năm tụm ba cười cười nói nói, và cũng chút ít người sinh ý mà mở ra quầy bán quà vặt hoặc các loại tiệm tạp hóa, cho nên vào ban đêm đều là đèn đuốc sáng trưng.
"Đến nhà tôi rồi…"
Đường Ấu Hinh hơi có bộ dáng của hài nhi mập mạp mà trong toàn bộ hành trình hai gò má của cô ấy luôn treo lên một vòng phấn hồng e lệ. Bầu không khí trong xe tựa như cũng mang theo sự yên lặng và dần dần lên men thành sự kiều diễm.
Đợi đến khi xe dừng thì thân thể cứng ngắc của Đường Ấu Hinh mới hơi thư giãn và vội vàng nói ra. Sau đó cô ấy liền muốn nhấc lên cặp sách để chạy trối chết.
Nhưng mà Hạ Húc lại theo sát và cùng xuống xe với Đường Ấu Hinh, hắn giữ chặt cô ấy và đồng thời theo trong túi móc ra mấy trương trăm nguyên tờ, buồn cười mà nói: "Chờ đã! Thế nào? Ngay cả tiền lương mà cậu cũng không cần sao? Nếu để cho các ông chủ biết rõ vẫn còn có loại nhân viên như cậu thì bọn họ nhất định sẽ vui mừng như điên!"
"Hôm nay tôi cũng không làm được việc gì. . . Vả lại không phải là 100 khối hay sao?" Đường Ấu Hinh tránh né một chút và nói.