Đương nhiên, điều càng làm Hạ Húc để ý hiển nhiên vẫn là tiềm chất mệnh cách.
[ vai phụ: « người sắp chết »]
Lại là một cái vai mới tinh, nghĩa là cái thế giới này lại còn có kịch bản khác!
Hơn nữa nhìn danh tự này có vẻ còn muốn phiền phức so với « thợ săn », vì chữ chết đã viết lên tiêu đề.
Hạ Húc đem lực chú ý tập trung ở hàng chữ « người sắp chết » này, kết quả y như hàng chữ « thợ săn » mà đã hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Hạ Húc lắc đầu nói: "Thôi được rồi, dù sao ta cũng không phải nhân vật bên trong kịch bản này, vậy về sau ta không xem là được."
Không biết rõ kịch bản và hắn cũng không quyền không thế không tiền, mà Hạ Húc chỉ là một tên học sinh cấp ba bình thường cái gì cũng không làm được, điều duy nhất hắn có thể làm chính là trốn tránh.
Hắn cần tạm thời an toàn tính mệnh tại cái thế giới có chút quỷ dị này, và hưởng thụ thật tốt một hồi thanh xuân thì cũng đã rất không tệ rồi.
Cộc! Cộc! Cộc!
Một lát sau, âm thanh thanh thúy do giày cao gót giẫm lên gạch men sàn nhà bỗng nhiên vang lên.
"Hôm nay quý khách ăn gì?"
Khách nhân tới cửa nên ông chủ tiệm mì ngay lập tức đứng lên chào hỏi, xem phản ứng thì chắc là khách quen.
"Vẫn là một bát mì trộn tương."
Một giọng nữ hơi có vẻ quen tai đã đáp lại ông chủ.
Hạ Húc và Đường Ấu Hinh đang vùi đầu ăn mì đều không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn xem người tới.
Đó là một người phụ nữ khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc trang phục văn phòng tương đối kín đáo, và khuôn mặt cũng cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc, có một điểm ý tứ không giận tự uy.
Đương nhiên, có lẽ cũng là do thân phận của người phụ nữ này đã để cho hai người sinh ra ảo giác.
Bởi vì người phụ nữ này là giáo viên Anh Ngữ kiêm chủ nhiệm lớp tên Lưu Tú Lan của hai người.
Cô ấy được mọi người đặt cho ngoại hiệu là Lưu Dạ Xoa.
Đây chính là nhân vật để cho đám học sinh vừa nghe tiếng thì liền biến sắc.
Nhìn thấy Lưu Tú Lan chọn xong món ăn rồi ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, khuôn mặt Đường Ấu Hinh kém chút nữa đã vùi vào bát mì sứ trắng, toàn bộ thân thể cô ấy cũng bày biện ra một loại tư thái cuộn mình lại.
Đường Ấu Hinh đang nỗ lực co rút lại sự tồn tại của bản thân, chỉ kém mở miệng nhắc tới mấy câu 'Cô không nhìn thấy em'.
Đáng tiếc là ông trời không toại lòng người, vì 'Người xấu' đối diện cô ấy vậy mà đã chủ động lên tiếng chào hỏi.
"Em chào cô giáo Lưu!"
Đường Ấu Hinh vừa thẹn vừa xấu hổ mà đành phải yếu nhược lên tiếng chào hỏi: "Em chào cô..."
"Ừm!"
Lưu Tú Lan nhìn về phía hai người và ánh mắt cô ấy chỉ hơi dừng lại, sau đó mỉm cười gật đầu và cũng không có đến ngồi chung bàn hoặc là giảng đạo.
"Phù ~ "
Sau khi Lưu Tú Lan nghiêng đầu đi, Đường Ấu Hinh mới lặng lẽ thở ra một hơi. Sau đó há miệng lớn mà ăn hết các sợi mì còn lại mà không kịp nhấm nuốt. Cô ấy phồng má kéo đi Hạ Húc rất có loại cảm giác chạy trối chết.
"Hạ Húc, Đường Ấu Hinh, các em tại giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của cô một chuyến nhé!"
Mắt thấy đã chạy tới cửa tiệm và sắp thoát khỏi miệng hổ, thì Lưu Tú Lan sau lưng đã vang lên âm thanh như lấy mạng người.
"A. . ."
"Được ạ. . ."
Hai người liền lên tiếng đáp lại. Hạ Húc vốn còn dự định hỏi thăm sự tình gì đó nhưng hắn đã bị Đường Ấu Hinh kéo chạy về phía cửa trường học.
"Ài ài ài, cậu chạy vội vã như vậy làm gì hả? Cô giáo chứ không phải là lão hổ đâu! Cô ấy còn có thể ăn thịt chúng ta sao? Nên hỏi trước cho rõ ràng sự tình gì đi đã!"
Thời điểm đi ra cửa trường học thì là Hạ Húc lôi kéo Đường Ấu Hinh, nhưng thời điểm trở về thì liền ngược lại.
Chạy được một đoạn thì Hạ Húc hơi chống cự một phát và Đường Ấu Hinh liền lôi kéo không nổi, cho nên lúc này mới buông tay ra.
"Xong! Đều tại cậu đó!"
Đường Ấu Hinh khóc không ra nước mắt mà ôm đầu ngồi xuống tại chỗ, trong âm thanh mang theo vẻ nghẹn ngào.
"Ngừng ngừng ngừng, đừng vội khóc, cái gì mà xong chứ? Nói rõ ràng xem nào!"
Hạ Húc biểu thị mình bây giờ còn có chút mông lung.
"Cô giáo Lưu nhìn thấy hai chúng ta cùng nhau ăn cơm nên khẳng định đã coi là chúng ta yêu sớm, nếu không thì cũng sẽ không. . ."
Đường Ấu Hinh mở to mắt nhìn Hạ Húc một cái.
Quan niệm về thân phận còn không có chuyển đổi, nên hắn thật đúng là đã quên 'sinh hoạt mỹ hảo trong sân trường' còn có đại tội yêu sớm rất quan trọng.
Hắn ngược lại đúng là lưu manh nên sẽ không cảm thấy chuyện yêu sớm này có cái gì, nhưng Đường Ấu Hinh hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy.
Đối với cô ấy mà nói đây chính là một chuyện rất xấu hổ.
Và khi bị cô giáo chủ nhiệm phát hiện thì càng sợ hãi như trời sập vậy.