Có rất nhiều người tự giễu mà gọi mình là súc nô, nhưng thật ra đối với rất nhiều đàn ông trung niên đã thành gia lập nghiệp mà nói, cái từ châm chọc này lại mười phần phù hợp với miêu tả: Bị công ty sử dụng như gia súc, và cũng chịu mệt nhọc y như gia súc.
Nhưng đây không phải là nguyện ý mà là bị ép buộc. Dù sao người có gánh vác và lo lắng cho gia đình về tiền ăn tiền ở, tiền sinh con dưỡng cái, tiền cung cấp cho con cái đi học.
Mà đã lớn tuổi rồi thì chuyện tìm việc cũng không dễ nữa, một khi bọn họ từ chức hoặc là bị sa thải thì rất có thể sẽ gặp phải hoàn cảnh cả nhà đói khổ bần cùng. Từ đó việc thiếu tiền và nợ nần sẽ có thể tuỳ ý phá vỡ hoàn cảnh sinh hoạt đang êm ấm của gia đình bọn họ.
Bởi vậy dù cho có chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì thường thường bọn họ đều sẽ cắn răng chịu đựng, dù cho có nhịn không được thì cũng phải ráng mà nhịn.
Rồi dần dần tất cả góc cạnh của bọn họ cũng sẽ bị san bằng, cho nên áp lực và khốn khổ có lớn hơn nữa thì bọn họ đều sẽ dần dần quen thuộc, hoặc có thể nói bọn họ đã chết lặng cái tôi của mình, và bọn họ cũng đã trở thành một cái đinh ốc hoàn mỹ trong bộ máy xã hội này. Bọn họ chính là một nhóm công cụ người hợp cách của các nhà tư bản.
Nếu như đổi lại là những người trẻ tuổi thì sẽ rất khác biệt, vì bọn họ một thân một mình nên sẽ không có sự ràng buộc, thậm chí còn có khả năng là đang được cha mẹ nuôi. Vốn là trẻ tuổi nóng tính cho nên bọn họ cũng không có bất kỳ sự cố kỵ nào, vì vậy khi những người trẻ tuổi nhận phải ủy khuất thì sẽ tức giận tại chỗ và không đi làm ở chỗ đó nữa. Nói không chừng trước khi đi bọn họ còn muốn đánh cho ông chủ một trận ấy chứ.
Đương nhiên, Hạ Húc chiêu mộ 'đàn ông trung niên' cũng không phải là do sẽ dễ nghiền ép người ta, mà bởi vì hắn đã hết sự chọn lựa tốt hơn.
Dạng người trung niên và đã có gia có nghiệp như Dương Bác Văn thì các góc cạnh trong nội tâm đều đã bị mài mòn đi rất nhiều, và ông ta cũng đã không còn loại ý chí tiến thủ tích cực, mạnh dạn đi đầu như người trẻ tuổi nữa. Nhưng điều trọng yếu nhất chính là ông ta đang có vợ con cha mẹ ở nhà để lo lắng, vì vậy ông ta có rất nhiều sự cố kỵ nên sẽ không dám phạm sai lầm hay làm loạn. Bởi vậy Dương Bác Văn chính là lựa chọn tốt nhất của Hạ Húc.
Mãi cho đến khi Dương Bác Văn rời đi đã lâu thì Đường Ấu Hinh vẫn còn cảm giác chính mình có chút chóng mặt nên hỏi: "Hạ Húc, cậu. . . cậu thật sự muốn cho chú Dương 8000 khối tiền lương sao?"
Đây chính là 8000 khối tiền lương đó! Một người bình thường như cô ấy đến nghĩ cũng không dám nghĩ về số tiền này!
Mỗi tháng có 8000 khối tiền lương thì mỗi năm sẽ có hơn 9 vạn khối và đã tiếp cận 10 vạn khối tiền lương. Đây quả thật là một món tiền không nhỏ, và chỉ sợ mục tiêu suốt đời của cô ấy cũng không gì hơn cái này.
Nhưng mà đây lại là tiền lương của một người đàn ông trung niên do cô ấy chỉ tiện tay kéo vào cửa hàng. Mà một điều càng kỳ quái hơn đó là số tiền lương này lại là do bạn học của mình ban phát, thậm chí cô ấy còn nghe nói gia cảnh của cậu ta còn kém hơn so với mình.
Hết thảy mọi chuyện đơn giản như là nằm mơ vậy, rất không chân thực!
Trên thực tế vừa mới nãy Đường Ấu Hinh đã bóp nhiều lần vào cái hông thịt mềm kiều nộn của mình để kiểm tra.
"Đương nhiên là thật rồi! Ấu Hinh, lần này cậu đã giúp tôi một cái đại ân đấy!"
Trên mặt Hạ Húc vẫn như cũ đang lưu lại dư vị hưng phấn, hắn nhịn không được mà véo hai gò má của tiểu Bạch Hoa.
Hạ Húc chỉ dùng 8000 khối tiền lương mà đã thành công lừa dối loại nhân tài chung cực như Dương Bác Văn đến làm công cho mình, so sánh với việc nhặt nhạnh chỗ tốt từ đồ cổ thì còn kích thích hơn nhiều.
"Chú Dương rất lợi hại sao?"
Đường Ấu Hinh e lệ tránh thoát ma thủ của Hạ Húc. Trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy không biết là do bị Hạ Húc xoa nắn mà thẹn thùng đến đỏ bừng, hay là do sốt ruột bận bịu mà nói hoảng sang chuyện khác.
"Đương nhiên là ông ấy rất lợi hại! Không phải mới nãy tôi đã nói rồi sao, ông ấy tuyệt đối chính là thám tử siêu cấp thiên tài! Đừng nói là 8000 khối tiền lương, ngay cả 8 vạn khối tiền lương thì tôi cũng sẽ kiếm lợi lớn!"
Hạ Húc càng nhìn bộ dáng này của tiểu Bạch Hoa thì càng cảm thấy vui vẻ. Hai tay hắn đã không nhịn được mà muốn tiếp tục tác quái, nhưng khi nhớ tới quan hệ giữa hai người cũng không thân cận đến loại trình độ kia, cho nên cuối cùng hắn vẫn khắc chế lại.
Tựa như đã nhận ra Hạ Húc đang kích động và còn muốn tác quái, cho nên Đường Ấu Hinh liền e lệ lui ra sau nửa bước, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ nên hỏi: "Thế nhưng không phải cậu và chú Dương chỉ mới lần thứ nhất gặp mặt sao? Cậu thật sự đã dựa vào việc quan sát mà liền có thể biết rõ nhiều như vậy hả?"