Chương Kiến Dân có thể tại sau khi say rượu mà xuất hiện ở khu cư xá này, vậy đã chứng minh khu cư xá này chính là địa phương gần nơi hắn sinh sống và công tác, hoặc có thể là nơi mà hắn thường xuyên tiến về bởi vì nguyên nhân gì đó.
Khi bất ngờ nghe tin dữ chính mình không còn sống lâu nữa, nếu thay bằng Hạ Húc thì điều đầu tiên hắn nghĩ tất nhiên là sẽ về nhà. Coi như muốn uống say thì cũng sẽ ở trong nhà buồn khổ một mình, hoặc là uống say cùng với thân nhân bằng hữu trọng yếu cửa hắn.
Bởi vậy trên cơ bản liền có thể xác định khu vực mà Chương Kiến Dân ở, từ đó cũng sẽ tìm ra địa điểm du lịch của cơ quan mà hắn đã báo danh, vì khẳng định chính là nơi lân cận chỗ hắn ở.
Chỉ là khu vực này cũng không nhỏ, và địa điểm du lịch của cơ quan lại có đến ba cái, cho nên cụ thể là cái nào thì Hạ Húc cũng chỉ có thể chờ đến lúc rảnh rỗi mới đi xác nhận tại thực địa được.
. . .
Ngày kế tiếp, Hạ Húc mang theo cặp sách đến trường đúng giờ.
Hắn thật không thể không chửi bậy một câu, vì việc học quả là một việc tốn sức. Cấp ba có một đống sách giáo khoa mà hầu như toàn bộ đều mang theo thì đơn giản chính là cõng gạch nơi công trường.
Tiết học buổi sáng trên cơ bản là gió êm sóng lặng, duy nhất để cho Hạ Húc có chút không thích ứng đó là đám bạn cùng lớp suốt cả buổi trưa đều đang nhìn trộm hắn, và còn xì xào bàn tán gì đó.
Về phần nguyên nhân thì hắn cũng đã từ trong miệng Mã Binh ngồi cùng bàn hỏi ra. Thật ra đó là sự tình đầu tuần hắn đã giúp Đường Ấu Hinh tìm lại ví tiền.
Tên trộm tiền Trác Nhậm đã bị hắn bắt ngay tại chỗ, và chuyện này có thể xem là ‘xã hội mang tính tử vong’ chân chính. Tối thiểu nhất tại trong lớp học này, về sau Trác Nhậm đều sẽ bị đánh lên cái nhãn hiệu 'Kẻ trộm'. Bởi vậy cậu ta tất nhiên sẽ không tiếp tục học ở chỗ này được nữa, và hôm nay Trác Nhậm cũng dứt khoát không đến lớp.
Nghe nói cha mẹ cậu ta đã ngay trong đêm cho Trác Nhậm làm thủ tục chuyển trường, và hiện tại cậu ta đã chuyển đến một ngôi trường khác. Cũng không ai biết được đó là tin tức từ vị nhân tài linh thông nào đã thả ra.
Nhưng việc trộm tiền bị bắt tại chỗ mà cầm ra làm chủ đề bàn tán thì sẽ nhanh chóng lưu truyền trong lớp, dù sao lúc ấy vốn đã có hơn phân nửa bạn học nhìn thấy.
Giờ phút này những 'người xem tại hiện trường' đang hào hứng nói cho những ai không thấy được, và bình thường đều lấy bạn ngồi cùng bàn làm chủ. Có người nói đến rất kích động và còn mang bộ dáng vinh dự, phảng phất như đó là chiến công của mình hoặc là chính mình cũng tham dự vào vậy.
Nhân vật chính 'kẻ trộm' đã rời đi, như vậy nhân vật chính ‘thám tử’ Hạ Húc hiển nhiên sẽ trở thành đối tượng chú ý duy nhất.
Cho nên thời điểm nâng lên việc này thì đều sẽ hướng về bên phía Hạ Húc mà nhìn lướt qua một cái. Có thể nói đây cũng là một dạng biến tướng của sự 'uy danh hiển hách' .
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ mới lạ lúc nhất thời, đến buổi trưa thì trên cơ bản đã yên tĩnh lại.
Vào buổi trưa, Hạ Húc bỗng nhiên nhận được một tin tức tốt.
Đó là tiền thưởng tố cáo vụ đánh bạc đã vào tài khoản, tổng cộng năm vạn sáu ngàn khối. Tính toán đại khái bọn người Diêu Đại Vũ đã đánh bạc gần trăm vạn khối. Cảnh sát bên kia cũng đã gọi điện thoại tới cho Hạ Húc để xác nhận.
Hạ Húc liền thuận tiện nghe ngóng tình huống cụ thể của bản án.
Diêu Đại Vũ khẳng định sẽ mang tội danh ‘tụ chúng đánh bạc’ không thể trốn chạy.
Tiết Minh Kiệt thì đỡ hơn do lần này ông ta chỉ là người bị uy hiếp ép buộc nên mới tham dự vào trong đó. Bởi vậy cũng không có cấu thành tội đánh bạc.
Chương Kiến Dân cũng đồng dạng, so với tội ‘tụ chúng đánh bạc’ thì hắn chỉ đơn thuần đi đánh bạc, nên để định tội thì vẫn tương đối mơ hồ.
Chương Kiến Dân trước kia đừng nói là đánh bạc, mà ngay cả thường ngày đánh bài thì hắn cũng không có chơi qua. Do lần này biết mình không còn sống lâu nữa cho nên hắn mới đầu óc phát nhiệt mà tham dự vào trong đó, chứ hắn cũng không nghĩ mình sẽ thắng tiền.
Cân nhắc đến tình huống đặc thù nên cảnh sát cũng không có tính toán tội đánh bạc cho Chương Kiến Dân.
Về phương diện này thì Hạ Húc không quá hiểu và hắn cũng không quá quan tâm.
Điều mà hắn quan tâm và tương đối nhức đầu đó là hướng đi của Chương Kiến Dân.
Dựa theo tính toán của Hạ Húc, Chương Kiến Dân làm sao cũng phải bị giữ lại để điều tra tầm một hai ngày mới đúng, nhưng ai ngờ cảnh sát đã trực tiếp thả Chương Kiến Dân đi như vậy nên liền làm hắn trở tay không kịp.
Cứ việc Hạ Húc đã phỏng đoán Chương Kiến Dân sẽ có khả năng tiến đến khu công trường kia. Nhưng bằng vào loại phạm vi mơ hồ này mà muốn tìm ra khu công trường kia thì không khác gì mò kim đáy biển.
Nếu hắn đi hỏi cục cảnh sát bên kia thì cũng chỉ nhận được đáp án là việc này dính líu đến đời tư nên không thể trả lời.
Hạ Húc tự trấn an chính mình: "Thôi được rồi, ta có được là nhờ vận may của ta, mà mất đi thì cũng là do số mệnh của ta. Ta có thể kiếm lời năm sáu vạn khối thì cũng đã đầy đủ rồi, huống chi ông lão tại khu công trường bên kia cũng chỉ có chút cơ hội mà thôi."