Lúc này Hạ Húc ngược lại đã quên chính mình muốn nhìn xem 'chân dung' thiếu nữ như dự tính ban đầu. Hắn chỉ là nhìn thiếu nữ vừa cúi đầu trước ngực vừa đưa tay ra như cổ đà điểu để đưa tới cho hắn một cái bánh màn thầu khác.
Hạ Húc dứt khoát quyết định đoạt lấy một lần nữa và ăn sạch không còn một mảnh.
"Còn gì nữa không?"
Cầm lên túi đựng màn thầu màu trắng, Hạ Húc ác thanh ác khí mà cố hỏi dù đã biết rõ.
"Không còn…"
Đường Ấu Hinh tựa như bị hù dọa, trông như một bé thỏ trắng hoảng sợ mà run nhè nhẹ một cái, sau đó cô ấy yếu ớt đáp lại.
"Vậy không được, tôi còn không có ăn no! Đi nào, hai chúng ta ra ngoài tiếp tục ăn đi!"
Hạ Húc kéo mạnh lấy Đường Ấu Hinh để cùng đi ra khỏi phòng học. Mấy người còn lại hoặc là đang xem kịch vui hoặc là đang muốn nói lại thôi, nhưng cũng không ai tiến lên ngăn cản.
"Tôi. . . tôi không có tiền…"
"Tôi mời cậu!"
"Tôi không muốn. . ."
"Tôi cũng không có trưng cầu ý kiến của cậu, tôi chỉ là thông báo cho cậu biết mà thôi! Tôi là một người có nguyên tắc, cậu đã mời tôi ăn thì tôi sẽ mời cậu lại!"
Cuối cùng nữ sinh vẫn có sức lực kém hơn một chút so với nam sinh phải, cho nên Hạ Húc nửa kéo nửa túm thì rốt cục đã lôi kéo được Đường Ấu Hinh đi ra cửa trường học. Đi một hồi thì cuối cùng đã đi vào một tiệm mì tương đối ít khách.
Nếu như đến một nhà hàng thì Hạ Húc hiện tại thật sự mời không nổi, vì hắn cũng không phải là con nhà giàu đều tiêu vặt hơn vạn khắp nơi. Học sinh cấp ba mà có thể có được tiền tiêu vặt trên dưới 100 khối thì cũng không tệ rồi.
Huống chi Hạ Húc trên thực tế cũng là thân phận cô nhi, và cha mẹ hắn chỉ lưu lại một gian phòng và chút ít tiền tiết kiệm. So với tình huống của Đường Ấu Hinh thì tốt hơn, nhưng thật ra cũng rất có hạn.
Cái tiệm mì này mở tại cửa trước của trường học, mà đại đa số học sinh lại ưa thích ăn quà vặt tại cửa sau hơn. Bởi vậy tiệm mì này có nhân khí tương đối kém, trông rất quạnh quẽ.
Hạ Húc gọi tới hai bát mì Fungus bình thường nhất và trả tiền trước, sau đó hắn lôi kéo Đường Ấu Hinh đến một bàn ăn hẻo lánh và ngồi xuống.
Cũng không lâu lắm, ông chủ liền bưng tới một tô mì nóng hôi hổi bốc lên hơi nước và đặt tại trước mặt Hạ Húc.
Hạ Húc đẩy tô mi cho Đường Ấu Hinh và nói: "Cậu ăn đi."
Đường Ấu Hinh đáp: "Tôi không muốn ăn…"
Đường Ấu Hinh vẫn như cũ tựa cúi đầu xuống mà không dám ngẩng đầu, nhưng động tác của Hạ Húc thì cô ấy vẫn có thể thấy được.
Đường Ấu Hinh tựa như chim non mà thu nhỏ toàn bộ thân thể, đến cái mông cũng như bị ngồi bàn chông mà xê dịch ra sau.
Đồng thời cô ấy còn nhẹ nhàng duỗi ra một cái ngón trỏ hướng về phía tô mì và lặng lẽ đẩy về phía Hạ Húc, giống như đang im ắng kháng nghị vậy.
Hạ Húc lại đưa tay đẩy tới và xụ mặt ác thanh nói: "Tranh thủ thời gian ăn đi! Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng là người có lòng tự trọng, ăn không đồ ăn của người khác thì tôi sẽ trở thành kẻ ăn mày rồi, như vậy người ta sẽ nói tôi nghèo rớt mồng tơi, cho nên tôi nhất định phải mời cậu ăn! Tranh thủ thời gian ăn đi!"
Đường Ấu Hinh chấn kinh đến nổi thân thể lắc một cái và ủy khuất nói: "Tôi. . . tôi. . . Ăn thì ăn… Nhưng cậu đừng có hung với tôi có được không. . ."
"Vậy cậu liền ăn đi! Ăn hết tất cả đấy!"
Hạ Húc phát hiện đây tựa như là phương thức hữu hiệu nhất để câu thông với Đường Ấu Hinh. Hắn nghĩ kỹ muốn dễ nói chuyện cũng không có biện pháp nào khác.
"A. . ."
Đường Ấu Hinh ủy khuất mà 'A' lên một tiếng, sau đó bất đắc dĩ đưa ra hai ngón tay phải bước đi trên bàn đến đôi đũa trúc, lúc này cô ấy mới cầm đũa đưa lên miệng nhỏ và bắt đầu ăn.
"Chuyện này là sao nhỉ? Rõ ràng ta hảo tâm mời người ăn cơm mà lại làm như ác nhân trắng trợn ức hiếp dân nữ vậy ta?"
Xem Đường Ấu Hinh như gà con mổ thóc mà ăn từng cái sợi mì với bộ dáng không tình nguyện tiêu cực biếng nhác, Hạ Húc liền cảm thấy buồn cười và lại có chút bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này hắn cũng nhớ tới 'chính sự'.
Thừa dịp Đường Ấu Hinh đang ăn thì hắn đã cúi đầu cẩn thận chu đáo quan sát mặt mũi của cô ấy một phen.
Bất chợt hắn không thể không thừa nhận, mình quả thật đã bị chấn kinh rồi!
Khuynh thành tuyệt sắc! Quả nhiên không hổ là khuynh thành tuyệt sắc!
Cứ việc đôi tóc mai đã che khuất phần lớn khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn xem các ngũ quan thì vẫn như cũ đẹp đẽ tuyệt mỹ.
Làn da Đường Ấu Hinh tựa như thổi qua liền phá, trắng nõn trơn mềm giống như là da như trẻ con. Bên trong còn mang theo một điểm hồng nhuận khỏe mạnh.
Chủ yếu nhất là Đường Ấu Hinh có tướng mạo cũng không phải là loại xinh đẹp để cho người ta vừa nhìn một cái đã kinh động nhân tâm như gặp thiên nhân, mà cô ấy lại có vẻ đẹp nhu thuận nhược khí như thiếu nữ nhà bên. Tựa như đóa hoa trắng nhỏ tinh khiết, non nớt, yếu đuối sau cơn mưa làm cho người ta thương tiếc.