Hạ Húc nói rõ sự thật: "Không phải trước đó tôi đã nói với cậu về chuyện này rồi sao? Tôi chính là Quỷ Cốc Thần Toán đấy! Tôi là đời thứ bao nhiêu ấy hả? Tóm lại tôi có thể coi số mạng, bấm ngón tay để tính toán ra rõ ràng thiên phú năng khiếu của người khác!"
Đáng tiếc là lần trước Đường Ấu Hinh cũng không tin, và lần này tất nhiên cô ấy cũng chỉ thuần xem như chuyện ma quỷ nói bậy mà thôi, nhưng ngược lại khi nói tới hai từ 'Quan sát' thì tương đối có tính thuyết phục.
Hạ Húc quả quyết nói: "Tôi nói nghiêm túc đấy!"
Bờ môi Đường Ấu Hinh hơi giật giật, sau mấy lần muốn nói rồi lại thôi thì cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được mà mở miệng lần nữa: "Cậu. . . Cậu đã nói là tôi cũng rất có thiên phú vào hồi trưa, vậy cậu có thể nói cho tôi biết là tôi có thiên phú gì không? Và làm sao cậu lại nhìn ra được?"
Không ai sẽ không hi vọng chính mình có thể trở nên càng tốt hơn. Vừa mới nãy Hạ Húc ăn nói rất có bài bản hẳn hoi với Dương Bác Văn, cho nên trong nội tâm cô ấy cũng không kìm hãm được một luồng hiếu kì cùng chờ mong.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là hành vi quả quyết của Hạ Húc rất có độ tin cậy, vì đây chính là 8000 khối tiền lương, và sẽ không có ai chỉ vì nói đùa gạt người mà đưa ra nhiều tiền như vậy được!
Hạ Húc có thể nói như vậy thì tất nhiên hắn đã tràn đầy tự tin đối với phán đoán mình. Như vậy có lẽ điều hắn nói vào trưa hôm nay cũng là sự thật.
Mang theo sự chờ mong lo được lo mất khiến cho Đường Ấu Hinh thấp thỏm mà nhìn xem Hạ Húc, cánh tay nhỏ đã theo bản năng mà day day tay áo.
Bộ dáng tràn ngập mong đợi này sẽ làm cho người có ý chí sắt đá và làm việc cứng nhắc cũng đều nguyện ý thả ra một lời nói dối có thiện ý, huống chi Hạ Húc cũng không cần thiết nói dối cô ấy.
"Đương nhiên có thể! Những lời trước đó tôi nói với cậu cũng là sự thật!"
Hạ Húc cưng chiều sờ lên đầu tiểu Bạch Hoa và hắn cũng không trốn tránh câu trả lời mà cô áy chờ mong. Hoặc có thể nói ngay tại lúc cô ấy thấp thỏm chờ đợi thì đã bị phân tâm chú ý.
Ý thức được chính mình lại không tự giác mà duỗi ra ma thủ tác quái, Hạ Húc liền tỏ vẻ tự nhiên mà tranh thủ thời gian thu hồi tay lại và nói ra: "Ấu Hinh, chẳng lẽ cậu không hề phát hiện thấy tư duy logic của cậu thật ra rất lợi hại sao? Vả lại thành tích môn toán học của cậu có rất nhiều lần đều max điểm!"
Từ nhân đẩy thành quả có lẽ rất khó khăn, nhưng từ quả ngược dòng về nhân thì sẽ rất dễ dàng. Giống như lúc Hạ Húc lừa dối Dương Bác Văn, hắn dựa theo thiên phú của ông ta thì sẽ có thể suy đoán ra một chút điểm đặc thù của ông ta lúc thường ngày.
Dù sao Dương Bác Văn cũng có thiên phú 4 sao, đặc thù và ưu thế tại bên trong sinh hoạt hàng ngày vẫn tương đối mãnh liệt. Chỉ là do ông ta không được tiếp xúc với nghề nghiệp liên quan đến thiên phú của mình, bởi vậy mà thiên phú của ông ta chỉ có thể biểu hiện trong các việc nhỏ không đáng kể thường ngày, cho nên ông ta sẽ rất khó bị chú ý và khai thác thiên phú.
"Tư duy logic sao? Chẳng lẽ tôi cũng rất thích hợp làm thám tử?"
Đường Ấu Hinh nghe Hạ Húc nói vậy thì liền xem xét lại bản thân một phen. Cô ấy cũng có cảm giác giống như Dương Bác Văn vừa rồi, hai con mắt long lanh không khỏi càng sáng thêm một phần.
Khi nghĩ đến việc Hạ Húc mở công ty thám tử và lại chiêu mộ Dương đại thúc thì tựa như hết thảy mọi thứ đã sáng tỏ. Nhưng cô ấy bất chợt có chút buồn rầu mà hỏi ra: "Thế nhưng mà toán học thì có ích lợi gì đâu? Nghề thám tử cũng muốn dùng đến toán học sao?"
Hạ Húc gõ lên trán Đường Ấu Hinh một cái và tức giận nói: "Ai nói với cậu là cậu sẽ đi làm trinh thám vậy? Toán học là căn cơ của hết thảy khoa học, bất luận cái ngành học gì cũng không thể rời khỏi toán học. Cộng thêm cậu có tư duy logic rất tốt, cho nên cậu rất thích hợp để học về máy tính, và cậu chính là một vị lập trình viên."
"A. . . Lập trình viên sao? Tôi chỉ là một đứa con gái thôi, mà lập trình viên là cái gì. . ."
Đường Ấu Hinh có chút thất lạc nhưng càng có chút bàng hoàng luống cuống hơn.
Nói thật từ nhỏ cô ấy chưa hề tiếp xúc qua với máy tính, chỉ khi lên cấp ba thì mới học được hai khóa tin học, nhưng mà giáo viên tin học chỉ để cho học sinh tùy tiện chơi đùa với máy tính, mấy tiết khác thì các học sinh sẽ chơi các trò chơi nhỏ đến say sưa ngon lành, còn cô ấy thì chỉ giới hạn tại việc khởi động máy và xem website.
Chờ đến khi lên lớp 11 thì đã dứt khoát không có môn tin học này, ngay cả giáo viên thể dục cũng còn muốn người yếu nhiều bệnh, cho nên giáo viên âm nhạc và mỹ thuật đều một ở vào trạng thái nghỉ bệnh.
Bởi vậy có thể nói cô ấy không hề có bất luận cơ sở gì đối với máy tính, và cũng không có được sự hứng thú học tập gì.
Điểm ấy cũng có thể phát giác ra khi xem mệnh cách, vì tuy cô ấy có thiên phú lập trình 5 sao, nhưng trên thực tế cũng không có tiềm chất mệnh cách liên quan với nghề lập trình viên.