• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra cũng không phải là Đường Ấu Hinh không có nghĩ qua loại khả năng có kẻ trộm này, mà cô ấy chỉ không muốn tiếp nhận loại kết quả ác liệt nhất đó.

Vì tính cách của Đường Ấu Hinh sẽ không cho phép cô ấy bắt lấy những người chung quanh để hỏi xem bọn họ có lấy trộm đồ của mình hay không!

Hạ Húc nhún vai nói: "Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phải truy tìm thủ phạm rồi!"

Sau đó Hắn đi thẳng tới cửa sau lớp học và nhanh tay đóng cửa lại.

"Vãi chưởng! Hạ Húc, cậu làm cái quái gì vậy? Cậu không thấy nhóm chúng tôi đang muốn đi ra ngoài sao?"

Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều chỉ muốn nối đuôi nhau đi ra lớp học, cho nên khi bị Hạ Húc đóng chặt cửa sau như thế thì liền tức tối.

"Không có gì, tôi chỉ muốn hơi trì hoãn các cậu một chút thôi, vì Đường Ấu Hinh tìm không thấy ví tiền. . ."

Hạ Húc lên tiếng giải thích, nhưng lời nói của hắn chỉ nói được một nửa thì liền bị người khác đánh gãy.

"Cậu đang có ý gì? Nghe lời này của cậu nghĩa là cậu đang hoài nghi nhóm chúng tôi đã ăn trộm phải không? Có phải cậu còn muốn lục soát thân thể của nhóm chúng tôi đúng không?"

Những người không có rời đi nghe được Hạ Húc nói vậy liền càng thêm nổi nóng.

"Không sai, tôi thật sự có ý tứ này! Tôi khuyên người nào đó đã lấy thì hãy giao ra, bằng không đợi đến khi tôi tìm ra cậu thì cũng không phải chỉ là trả lại đơn giản như vậy đâu! 3000 nguyên trở lên là đã có thể mang tội trộm cắp khá lớn rồi đó! Cậu đừng có ép tôi báo cảnh sát để cậu ngồi xổm tại đồn cảnh sát nhé!"

Hạ Húc không chút nào khiếp sợ mà nhàn nhạt nói ra, phảng phất như hắn chỉ đang nói ra sự thật, và thời điểm nói chuyện hắn cũng đang đánh giá vẻ mặt từng người bên trong lớp học.

Đi là không thể nào để cho bọn họ đi được, vì hiện tại bên trong lớp học cũng không có camera giám sát, cho nên Hạ Húc cũng không có chứng cứ. Vả lại khi loại chuyện này phát sinh ở trong trường học thì đại khái sẽ không thể giải quyết được gì.

"Ha ha ha! Cậu thật trâu bò nha! Cậu còn muốn báo cảnh sát để cho người ta đến ngồi xổm tại đồn cảnh sát sao?"

"Hạ Húc, cậu đang muốn trang bức trước mặt bạn gái thì nhóm chúng tôi rất lý giải, nhưng mà việc này các cậu hãy đi tìm giáo viên là được rồi, chứ đừng có làm trở ngại chúng tôi đi vui chơi."

"Đi đi đi! Chúng ta đi cửa trước là được!"

Có người đau đầu cứng rắn oán giận, có người có quan hệ tốt hơn một chút thì hảo ngôn khuyên bảo, và cũng có người xem thường mà đi vòng qua cửa trước, nhưng tất cả lại bị Hạ Húc dẫn đầu ngăn cản.

Hạ Húc đề nghị: "Như vậy chúng ta sẽ đánh cược một trận nhé! Các cậu cho tôi thời gian ba phút để tìm kiếm, nếu không tìm được thì tôi sẽ xin lỗi các cậu, sau đó tôi sẽ mới tất cả các cậu đi uống nước! Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn tìm người thôi, chứ sẽ không lục soát đồ đạc của các cậu đâu!"

Lợi ích sẽ vĩnh viễn là thứ tốt nhất để thuyết phục người khác và làm thẻ đánh bạc.

Cho dù là đây chỉ là tại trường học tương đối thuần túy, nhưng sau khi nghe xong đề nghị tốt như vậy thì thần sắc của đám người cũng hơi tốt lên.

Thấy mọi người đều ngầm thừa nhận và không có rời đi, Hạ Húc cũng không nói nhảm nữa mà quan sát từng người.

Đương nhiên hắn chỉ nói đơn giản là tra xét, nhưng trên thực tế hắn sẽ quan sát giao diện thuộc tính của bọn họ.

Mặc dù trước đó Hạ Húc đã lần lượt nhìn xem tầm 10 đến 20 người, nhưng vẫn còn có hơn 20 người chưa bị hắn xem, cho nên chuyện này vẫn có chút nhiều việc.

Nhưng thời điểm Hạ Húc tra xét thì hắn cũng có sự ưu tiên riêng cho từng người.

Về gia cảnh của Đường Ấu Hinh thì cũng không phải là bí mật gì, mọi người trong lớp đều rất hiểu rõ, như vậy người muốn trộm tiền đều sẽ không tìm tới cô ấy. Thế thì người có thể để mắt tới ví tiền của Đường Ấu Hinh tất nhiên sẽ là người nhìn thấy cô ấy được phát tiền trợ học hôm nay.

Nhưng cô Lưu Tú Lan phát tiền trợ học cho Đường Ấu Hinh cũng không có trắng trợn tuyên dương, mà chỉ lặng lẽ gọi Đường Ấu Hinh vào phòng làm việc để Đường Ấu Hinh biết rõ mình sẽ được nhận tiền trợ học. Như vậy người biết Đường Ấu Hinh được nhận tiền sẽ chỉ có Hạ Húc và những người còn lưu lại lớp học vào buổi chiều hôm ấy lúc Đường Ấu Hinh trả tiền cho hắn.

Bởi vì không có đặc biệt lưu ý cho nên Hạ Húc cũng không quá rõ ràng là người nào đã ở trong lớp lúc ấy, nhưng phối hợp với năng lực nhìn thấy thuộc tính để xác minh thì hắn vẫn có thể tìm ra nhiều mánh khóe.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt Hạ Húc liền rơi vào trên người của một vị thiếu niên đeo kính gầy lùn, sau đó hắn lạnh lung cười và đi tới nói: "Hiện tại chính cậu tự lấy ra hay là để tôi lục soát đây?"

Người này tên là Trác Nhậm, và cũng là 'Láng giềng' của Hạ Húc, vì chỗ ngồi của cậu ta ở bên tay phải của hắn. Chỉ là do ở giữa hai người còn có một lối đi nhỏ cho nên cũng không tính là ngồi cùng bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK