Hạ Húc vừa đi vào cửa thì liền cười ha hả và hô gọi ông chủ: "Ông chủ, đồ của tôi đã làm xong chưa vậy?"
Chủ của cửa hàng đồ văn này là một thanh niên gầy yếu mang theo kính mắt, nhìn xem cũng là dạng Tử Trạch làm ăn qua loa cho xong. Bình thường hắn ta cũng chỉ trốn ở đằng sau cái máy tính để chơi game. Sau khi nghe được âm thanh gào to của Hạ Húc thì hắn ta mới đứng lên.
Gã chủ cửa hàng đeo kính này chỉ chỉ về nơi hẻo lánh tại cửa ra vào nói: "Đã làm tốt rồi! Kia kìa, tự mình cầm lấy đi!"
Ở nơi đó đang trưng bày một cái hộp đèn quảng cáo có chữ viết màu xanh lam, phía trên chỉ viết đơn giản vài cái chữ to.
【 Công ty trưng cầu ý kiến tổng hợp Cửu Dương 】
Phía dưới chữ lớn còn có mấy hàng chữ nhỏ gồm các loại hạng mục nghiệp vụ như là: trưng cầu ý kiến tình cảm, trưng cầu ý kiến thương vụ, trưng cầu ý kiến tâm lý,…
Đây là hộp đèn quảng cáo mà trước đó hai ngày Hạ Húc đã yêu cầu hắn ta làm, trừ cái đó ra còn có một cái chứng chỉ buôn bán.
Đương nhiên tất cả đều là giả, vì công ty này căn bản không có ghi tên mà chỉ là tùy tiện treo lên cái hộp đèn quảng cáo, và cái chứng chỉ buôn bán kia Hạ Húc đã tự mình chế ra.
Dù sao hắn chỉ tạm thời sử dụng chúng để lừa dối một tên tiểu đệ tới là 'Thám tử' mà thôi.
Nghe nói ở quốc nội cũng có rất nhiều công ty thám tử chuyên treo biển công ty hành nghề trưng cầu ý kiến, vừa vặn dùng để làm danh nghĩa thuê người. Mà loại cửa hàng nhỏ như này bình thường sẽ không có ai đi điều tra chứng chỉ buôn bán làm gì.
Hạ Húc một phen bận rộn sắp xếp gọn gàng hộp đèn quảng cáo bên trên cừa hàng, và một bên dặn dò Đường Ấu Hinh: "Lát nữa cậu hãy ở ngay chỗ này phụ trách thu dọn đồ đạc và quét dọn vệ sinh. Những cái bàn rách rưới kia thì cái nào nên vứt bỏ thì cậu cứ ném hết đi. Chút nữa tôi còn phải ra ngoài làm việc, sau khi xong xuôi tôi sẽ đến đón cậu và đưa cậu về nhà."
Sau đó Hạ Húc đi vào bên trong cửa hàng tìm đến một cái ba lô.
Đây là cái ba lô mà trước đó hắn đã để ở chỗ này, bên trong là một bộ đồ tây.
Cũng không có biện pháp nào khác vì Hạ Húc có khuôn mặt quá non, nếu hắn ăn mặc đồ thường thì sẽ không có chút cảm giác đáng tin cậy. Nếu dùng bộ dạng này để đi thuê người thì khẳng định sẽ không được, bởi vậy lần trước hắn đã đặc biệt đi mua một bộ đồ tây.
Bởi vì có cái gọi là ‘người tốt vì lụa, ngựa đẹp vì yên’, mà đồ tây tại quốc nội cũng rất ít ai mặc đi làm thường ngày, thường thường chỉ mặc đồ tây tại các trường hợp tương đối nghiêm túc, sau khi mặc vào Hạ Húc sẽ có thể che giấu không ít vẻ non nớt của một học sinh cấp ba.
Vả lại Hạ Húc vốn đã có tâm tính của người trưởng thành, tâm trí và khí chất của hắn đều đã thành thục, cho nên mặc dù khuôn mặt hắn vẫn như cũ có vẻ trẻ tuổi, nhưng tối thiểu cũng sẽ không làm cho người ta có một loại cảm giác khinh thị. Mà nói không chừng còn có thể để cho người ta khen hắn một câu là tuổi trẻ tài cao ấy chứ.
Hạ Húc đứng ở sau một cái bàn để thay vào đồ tây, hắn nhìn về phía Đường Ấu Hinh hỏi: "Thế nào, có phải tôi rất đẹp trai phải không?"
Đường Ấu Hinh vừa rồi cũng đã len lén nhìn ngắm Hạ Húc, sau khi cô ấy trông thấy hắn nhìn về phía mình thì liền tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt và cúi đầu xoay người giả bộ quét đang tập trung dọn vệ sinh. Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy đã trở nên đỏ bừng, đối với câu hỏi kia của Hạ Húc thì Đường Ấu Hinh chỉ nói quanh co mà không đáp.
Cũng do thời gian đang gấp nên Hạ Húc cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Thấy Đường Ấu Hinh thẹn thùng không đáp thì hắn cũng không có hỏi nữa, mà hắn tỏ ra vô cùng lo lắng đi ra ngoài và chạy tới thị trường tài nguyên nhân lực Huy Hoàng.
"Rất đẹp trai nha ~ "
Bên trong cửa hàng mặt tiền khôi phục vẻ yên tĩnh, sau đó đột nhiên vang lên một âm thanh e lệ nhu nhu, âm lượng nhỏ bé yếu ớt tựa như tiếng muỗi kêu và chỉ là nói một mình.
Rất hiển nhiên, giờ phút này trong tiệm cũng chỉ có một người, và người có thể lên tiếng ngoại trừ Đường Ấu Hinh thì sẽ không có người nào khác.
Dùng lương tâm mà nói thì Hạ Húc có dung mạo rất không tồi.
Không nói là hắn đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, nhưng tối thiểu hắn cũng có thể được xem là Tiểu Soái Ca. Thân thể hắn tuy không cường tráng, nhưng khung xương lại tương đối cao lớn và dáng vóc thẳng tắp rất hợp với đồ tây. Sau khi mặc vào bộ đồ tây thì Hạ Húc càng lộ ra vẻ khí vũ hiên ngang.
Nhưng chủ yếu nhất vẫn là khí chất của hắn.
Đường Ấu Hinh là con nhà nghèo nên tính cách rất là hướng nội, nhưng thật ra tâm tính của cô ấy đã thành thục sơm hơn nhiều so với các bạn đồng lứa. Quan sát các bạn cùng lớp thì cô ấy liền thấy bọn họ không tránh khỏi có vẻ ngây thơ một chút. Duy chỉ có Hạ Húc là có sự khác biệt vì cô ấy không chỉ không có cảm giác ra được hắn có bất luận vẻ ngây thơ gì, nà ngược lại hắn còn có một loại khí chất tựa như là cha là anh của mình. Bất luận là bạn đồng lứa đã 'Trưởng thành sớm' thì cũng không thể bắt chước được khí chất của Hạ Húc.
"Mấy người Linh Linh hay nói về các quý ông đẹp trai kia thì nói không chừng đang ám chỉ dáng vẻ Hạ Húc bây giờ. . ."
Trong đầu Đường Ấu Hinh không hiểu sao lại quanh quẩn lên ý niệm này và lập tức ôm lấy hai gò má.