Hạ Húc mỉm cười rồi ra hiệu cho Dương Bác Văn ngồi trước, sau đó hắn cũng ngồi xuống ngồi xuống cạnh bên và nói ra: "Nói ngắn gọn thì nhóm chúng tôi chuyên môn giúp mọi người tiêu trừ phiền não, cho nên ngài có vấn đề gì thì cứ việc nói ra. Yên tâm đi, hôm nay cũng không tính là ngày khai trương chính thức, vì vậy chúng tôi sẽ miễn phí trưng cầu ý kiến cho ngài."
"Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi. . ."
Tuy Dương Bác Văn nói như thế nhưng có lẽ trong lòng ông ta xác thực đang rất buồn khổ, và ông ta rất hi vọng có thể tìm được người để thổ lộ ra hết tâm sự. Vì thế ông ta vẫn thuận nước đẩy thuyền mà nói ra: "Thật ra tôi cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là người nào đến tuổi trung niên mà chẳng làm nên trò trống gì để trở nên nghèo hèn, như vậy vợ chồng sẽ xảy ra trăm chuyện bi ai, cho nên tôi và vợ tôi đã ầm ĩ một trận rồi tôi bị đuổi ra ngoài. . ."
Hạ Húc đảm nhiệm vị trí là một người lắng nghe, sau khi lẳng lặng nghe xong thì hắn liền đóng vai phụ mà hỏi: "Ngài có thể nói một chút vì sao mà hai người lại cãi nhau không?"
Dương Bác Văn buồn khổ lắc đầu mà nói tiếp:
"Cậu em à, tôi trông cậu còn chưa có lấy vợ sinh con thì cậu có thể sẽ không hiểu. Vợ tôi là một người rất lắm mồm, và cũng rất thích ganh đua so sánh với người ta. Tuy cô ấy không phải là loại hám của, nhưng cô ấy lại rất thích so cái này so cái kia với người ta. Cho nên mỗi ngày cô ấy đều ở tại bên tai tôi mà nhắc tới những người có tiền đồ, nhắc tới chồng nhà người ta lại thăng chức và được tăng lương, hay là nhắc tới những vị đại gia nào đó.”
“Hôm nay tôi đi làm đến mệt mỏi gần chết mới trở về và cô ấy lại nhắc tới nhưng người kia. Lúc đầu tôi cũng đã quen mà không có phản ứng gì, thế nhưng con trai tôi vậy mà cũng đến bên cạnh tôi và nói ra câu muốn có một người cha lợi hại gì gì đó. Tuy tôi biết rõ đây chỉ là chuyện bất ngờ đồng ngôn, nhưng lúc đó không hiểu sao mà trong đầu tôi lại từ từ dâng lên hỏa khí. Sau đó tôi liền nổi giận và cãi vã với cô ấy. . ."
Có thể là do nhớ tới cảnh tượng khi đó nên vẻ mặt buồn khổ của Dương Bác Văn lại càng thêm đậm hơn, vả lại ông ta còn sinh ra một sự sa sút tinh thần và cô đơn mà thở dài nói ra: "Ai. . . Cũng chỉ có thể trách tôi không có bản lĩnh gì. . ."
Bất ngờ đồng ngôn thường thường là chuyện rất đả kích người ta. Vợ ông ta suy nghĩ linh tinh thì ông ta đã thành thói quen, còn con cái ông ta chỉ là học theo ngữ điệu vô tâm của mẹ mình mà thôi, nhưng ngược lại nó đã phá vỡ triệt để tất cả tinh khí thần của ông ta.
Mỗi ngày ông ta đều đi làm đến mệt mỏi gần chết để ráng chống đỡ lên cái nhà này, nhưng kết quả ngay cả con cái của mình cũng đều ghét bỏ ông ta do không có bản lĩnh và ghét bỏ cái nghèo của ông ta, như vậy sẽ không có sự đả kích nào lớn hơn so với chuyện này đối với ông ta được.
Dùng sự thông thường để mà nói thì ông ta đã bị 'Phá nhà'.
Hạ Húc đột nhiên mỉm cười nói ra: "Không không không! Bởi vì trời sinh ra người có tài thì tất sẽ hữu dụng, cho nên sẽ không có bất kỳ người nào hoàn toàn không còn gì khác! Có lẽ không phải do ngài không có bản lĩnh, mà là do ngài không có phát hiện ra bản lĩnh thật sự của mình mà thôi!"
Dương Bác Văn nghe vậy liền cảm thấy nao nao trong lòng, tinh thần ông ta tựa như đã tốt lên nên hỏi: "Do tôi không có phát hiện ra bản lĩnh thật sự của mình sao? Cậu em à, lời này của cậu là như thế nào?
Hạ Húc cũng không trực tiếp trả lời mà lại hỏi: “Anh lớn họ gì?"
Dương Bác Văn đáp: "Tôi họ Dương, tên đầy đủ là Dương Bác Văn."
Hạ Húc liền mang bộ dáng trí tuệ vững vàng mà khẽ cười nói: "Vậy thì tốt! Trước hết tôi sẽ xưng hô với ngài một tiếng anh Dương nhé! Nếu như tôi không có đoán sai thì anh Dương hẳn là một người lái xe chở hàng đúng không?"
Dương Bác Văn lập tức kinh ngạc, thậm chí có thể nói là rất kinh hãi mà hỏi: "Chuyện này. . . làm sao cậu biết được?"
Hạ Húc mang vẻ mặt thần bí như thế ngoại cao nhân, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại không kiềm được mà mỉm cười nói: "Không phải tôi mới vừa nói qua rồi sao? Công ty trưng cầu ý kiến của chúng tôi phục vụ cả chuyện đoán mệnh nữa mà! Ha ha, tôi chỉ đùa một chút thôi, thật ra tôi đã nói qua với anh là mặc dù chúng tôi treo bảng trưng cầu ý kiến, nhưng trên thực tế nghiệp vụ chủ yếu của chúng tôi lại là thám tử tư! Chúng tôi đã dám làm một chuyến này thì cũng sẽ có một chút bản lĩnh đúng không?"
Rất hiển nhiên so với chuyện đoán mệnh thì loại thuyết pháp này ngược lại sẽ càng dễ dàng để cho người ta tiếp nhận hơn.
Dương Bác Văn nghe xong thì liền mang vẻ mặt ngạc nhiên và tán thưởng nói: "Thám tử sao? Ồ, tôi biết rõ cái nghề này vì dường như con trai tôi cũng rất thích xem bộ truyện tiểu học sinh thám tử gì đó! Ý của cậu là cậu đã thông qua việc quan sát thì liền biết rõ tôi là người lái xe chở hàng rồi sao?"
Hạ Húc gật đầu đáp: "Không sai biệt với cái ý nghĩ này lắm đâu!”