"100 khối này là tiền lương, còn 500 khối chính là tiền thưởng! Hôm nay tôi có thể chiêu mộ được một người tài giỏi như anh già họ Dương kia thì Ấu Hinh cậu có công lao rất lớn, cho nên tôi không thể bỏ qua công lao của cậu được!" Hạ Húc vừa đưa ra 6 tờ tiền mặt đưa cho Đường Ấu Hinh vừa nói.
"Tôi không. . ."
"Cậu không muốn đúng không?"
Đường Ấu Hinh vừa muốn cự tuyệt thì Hạ Húc cũng đã đoạt lời. Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng rồi sau đó nghiêm mặt nói: "Số tiền thưởng này không phải là tôi đưa cho cậu mà tôi dùng nó để lập ra quy củ! Tôi muốn dùng nó để khích lệ và nhờ cậu dẫn đầu làm gương, vì tôi cần những nhân tài được tiến cử khác làm việc tích cực hơn!"
"Thế nhưng mà cũng không có những người khác. . ." Tiểu Bạch Hoa nhu nhu dựa vào lí lẽ để biện luận.
Hạ Húc nghiêm mặt và cứng rắn nói: "Đây chính là việc lập quy củ cho nên chỉ cần người mở đầu chứ không cần những người khác! Cậu nói mình không cần tiền là một sự sai lầm vô cùng lớn, thậm chí là đang hại tôi đấy! Cậu đã từng nghe qua điển cố ‘chuộc người nơi tử lộ’ chưa?"
"Không có. . . Tôi chưa từng nghe qua…"
Tiểu Bạch Hoa liền mang vẻ mặt sợ sệt, nhưng cũng không phải do cô ấy bị Hạ Húc hung hăng đến sợ hãi, mà là do bộ dạng lẽ thẳng khí hùng của hắn đã làm cho cô ấy cảm thấy niềm tin của mình không đủ.
Chính mình đã sai lầm rồi sao? Chẳng lẽ không cần tiền cũng có lỗi ư?
"Hai vị đệ tử của Khổng Tử khi cứu được người chết chìm thì đã thu được thù lao cảm tạ và cũng được Khổng Tử khích lệ. Nhưng khi bọn họ dùng số tiền này để chuộc về đồng bào bị bán làm nô lệ mà lại không nhận tiền mà quốc gia trả lại thì đã bị Khổng Tử quở trách."
Hạ Húc nói đơn giản khái quát về hai cái điển cố, sau đó hắn dùng tư thế của giáo viên ngữ văn mà không giận tự uy nói ra: "Cậu biết tại sao không?"
"Vì... vì sao?" Nghe thấy Hạ Húc ngay cả Thánh Nhân Khổng Tử mà cũng đưa ra thì Đường Ấu Hinh càng thêm chột dạ hỏi.
Hạ Húc lấy ngôn từ nghĩa chính đáp lại:
"Cậu cứu người và cậu có đạo đức cao thượng nên cậu có thể không cần thù lao, nhưng cậu lại không thể trông cậy vào việc người khác cũng có đạo đức cao thượng giống như cậu. Mà nếu như cậu không muốn thù lao thì khi người khác gặp được loại chuyện như cậu thì bọn họ cũng không tiện để muốn thù lao, cho nên chuyện nào không có chỗ tốt thì rất nhiều người sẽ không nguyện ý làm, vậy về sau khi nhìn thấy người chết chìm thì cũng không nhất định sẽ có người ra tay cứu giúp. Tương phản nếu như cậu cứu trợ người chết chìm mà lại có thể thu hoạch được thù lao hay chỗ tốt thì về sau những người khác thấy được chẳng phải cũng sẽ nô nức tấp nập đi cứu trợ hay sao?
Vậy một chút thù lao trọng yếu hơn hay là sinh mệnh trọng yếu hơn? Hoặc là sự cao thượng đạo đức của cậu trọng yếu hơn?”
“Có phải việc này và việc cậu cự tuyệt nhận tiền có đạo lý rất giống nhau đúng không? Có phải về sau cậu sẽ khiến cho không ai nguyện ý tìm kiếm và tiến cử nhân tài cho tôi nữa hay không?"
Hạ Húc xụ mặt xuống vì hết lần này tới lần khác hắn không thể dùng cách cưỡng từ đoạt lý mà phải trích dẫn kinh điển với khí thế bức người.
Đường Ấu Hinh mang vẻ mặt không biết phải làm sao và chỉ ấy ấy không biết nói gì.
Hạ Húc vẫn không buông tha cho cô ấy mà nghiêm mặt nói:
"Chuộc người nơi cửa tử có đạo lý như vậy! Cậu làm việc tốt mà không màng hồi báo hay thậm chí còn nguyện ý ăn thiệt thòi, vậy chẳng lẽ cậu còn hi vọng người trong cả thiên hạ đều không màng hồi báo hay sao? Bọn họ sẽ tình nguyện chịu thua thiệt mà làm việc tốt ư?”
“Nếu như những người khác không học theo cậu mà lại để mình có phẩm hạnh thấp kém, vậy tất nhiên bọn họ sẽ không nguyện ý làm ra loại chuyện thâm hụt tiền bạc này. Đây không phải cậu đã làm hại tôi rốt cuộc chiêu mời không được những người khác làm công cho tôi rồi sao?”
“Nếu không ai giúp tôi tiến cử nhân tài hay thậm chí không ai nguyện ý làm nhân viên của tôi, vậy có phải tôi sẽ bị phá sản rồi không? Sau khi phá sản thì tiền của tôi liền mất ráo, thế thì về sau tôi có thể sẽ chết đói, mà sự đả kích khi làm ăn thất bại còn có thể ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tôi nữa. . ."
"Tôi. . . Tôi. . . Thật xin lỗi, tôi không cố ý…"
Nghe Hạ Húc miêu tả ra các hậu quả xấu liên tiếp cùng với phản ứng dây chuyền thì thần sắc Đường Ấu Hinh vừa áy náy lại vừa ủy khuất, cô ấy rất bàng hoàng luống cuống.
"Xin lỗi có làm được cái gì đâu! Cậu phải làm ra hành động mới chắc chắn!" Hạ Húc nắm lấy tay phải của Đường Ấu Hinh và giơ tay vỗ xuống 6 tờ tiền mặt vào bàn tay cô ấy.
Suy nghĩ một chút thì hắn lại thu hồi ba tờ tiền và nghiêm mặt nói: "Xem xét cân nhắc về nhân tình nên tôi cũng không cưỡng bách cậu thu hết, hiện tại tôi thưởng cho cậu 200 khối, còn 300 khối sẽ sung làm tiền ăn và sẽ do tôi chi trả thay cậu."
"A, được…"
Bị lừa dối đến chóng mặt làm cho tiểu Bạch Hoa phải nghe lời Hạ Húc mà cầm lấy tiền rồi mang vẻ mặt mơ hồ ngu ngơ mà đi về nhà.