“Đúng vậy, ông nội, vì bệnh của ông, anh cả dường như đã liên lạc với tất cả danh y trên thế giới”.
Rõ ràng là Tô Dương do Lâm Khả Hy tìm tới có y thuật cao minh, cứu được ông cụ Lâm. Nhưng mọi người lại chăm chăm nói công lao thuộc về Lâm Húc Đông. Mặc dù Lâm Khả Hy thấy hơi ấm ức, nhưng so với chuyện có thể chữa khỏi cho ông nội, chút ấm ức này không đáng là gì.
Nhìn Lâm Khả Hy vẫn im lặng đứng bên cạnh không lên tiếng, Tô Dương lên tiếng:
“Ông cụ Lâm, bệnh của ông là do tôi chữa trị, hơn nữa còn là cháu gái ông Lâm Khả Hy tới tìm tôi, không hề liên quan gì tới tên ngốc Lâm Húc Đông này”.
Nghe Tô Dương nói vậy, ông cụ Lâm nhướng mày. Ông ta nhìn Tô Dương cả người tả tơi rách nát, trông thế nào cũng không giống như là bác sĩ, lại càng không tin Tô Dương có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Một người phụ nữ nhà họ Lâm vừa nghe vậy thì vội vàng nói với ông cụ Lâm:
“Ông nội, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta không biết là tên lừa đảo Lâm Khả Hy tìm tới ở đâu, muốn lừa tiền nhà họ Lâm chúng ta mà thôi...”
“Đúng vậy, cậu ta vốn không hề làm gì cả, chỉ ghim mấy kim mà thôi, tất cả đều nhờ bác sĩ Hoắc y thuật cao siêu mới cứu được cụ”.
Mọi người đều mồm năm miệng người trách cứ Lâm Khả Hy và Tô Dương.
Ông cụ Lâm cũng nghi ngờ nhìn hai người, hỏi Lâm Khả Hy:
“Khả Hy, cậu ta do cháu tìm tới sao? Cậu ta là bác sĩ?”
Giọng điệu của ông cụ Lâm lạnh nhạt, đầy vẻ nghi ngờ.
Lâm Khả Hy biết rõ ràng là Tô Dương cứu ông nội, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa, đành gật đầu nói:
“Dạ, bác sĩ này là cháu mời tới, hai ngày nay anh ấy vẫn luôn chữa trị cho ông”.
Ông cụ Lâm mặt đầy lạnh lùng, hờ hững nói:
“Khả Hy, ông hiểu lòng hiếu thảo của cháu, nhưng cháu đã lớn như vậy rồi, phải có năng lực phân biệt đúng sai, không thể người khác nói gì cũng cho là đúng được. Cháu phải có phán đoán tối thiểu! Cháu nhìn người cháu mời tới thử xem, đâu thể nhìn ra cậu ta là bác sĩ chứ?”
Ông cụ Lâm luôn trọng nam khinh nữ, lại thêm người xung quang đều nói Tô Dương là tên lừa đảo, cho nên mới tưởng thật.
Lâm Khả Hy muốn giải thích, nhưng cô biết giản thích cũng vô ích, ông nội sẽ không nghe cô. Bị ông nội nói vậy, vành mắt cô ửng đỏ.
Tô Dương bị người ta hiểu lầm cũng không sao, nhưng anh không thể nhịn được khi thấy Lâm Khả Hy chịu ấm ức. Anh hừ lạnh một tiếng, nhìn ông cụ Lâm, nói:
“Chẳng trách bao năm nay nhà họ Lâm vẫn giậm chân tại chỗ, không phát triển nổi. Thì ra người cầm trịch nhà họ Lâm là một người chẳng phân biệt được đúng sai thế này!”
Tô Dương vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Phải biết, đừng nói ở nhà họ Lâm, ở Châu Thành này, ông cụ Lâm cũng coi như là nhân vật lớn. Vậy mà lại có kẻ dám giễu cợt ngay trước mặt ông ta như vậy, nhất là kẻ đó lại là Tô Dương trông như một tên ăn mày.
Lâm Húc Đông lập tức chỉ vào mặt Tô Dương, quát lớn:
“Cậu dám nói chuyện với ông nội tôi như vậy! Người đâu, vả vỡ miệng cậu ta cho tôi, sau đó vứt xuống sông làm mồi cho cá đi”.
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, mấy người đàn ông nhà họ Lâm lập tức tiến lên, ra tay với Tô Dương.
Tô Dương không mấy để ý, trên mặt vẫn mỉm cười bất cần đời.
Lâm Khả Hy lại vô cùng căng thẳng, cô muốn ngăn cản nhưng không còn kịp rồi, mấy người đàn ông nhà họ Lâm đã đến bên cạnh Tô Dương.
“Vứt tôi làm mồi cho cá thì đơn giản thôi, nhưng ông cụ Lâm, ông không sợ bệnh lại tái phát nữa sao?”
Lời Tô Dương như một cái búa tạ, nện thẳng vào ngực ông cụ Lâm. Mấy tháng nay, bệnh của ông ta cứ tái đi tái lại, mà lần này là nghiêm trọng nhất.
“Chờ một chút...”
Ông cụ Lâm vội vàng ngăn cản.
“Cậu nói lời này là có ý gì? Cậu biết tại sao bệnh của tôi cứ tái đi tái lại?”
Tô Dường dửng dưng cười, không nhìn ông cụ Lâm mà quay đầu nhìn Lâm Khả Hy, tự tin nói:
“Đương nhiên, vừa nãy tôi cũng đã nói rồi!”
Ông cụ Lâm lập tức truy hỏi:
“Vậy cậu thử nói xem, rốt cuộc nguyên nhân là gì!”
Tô Dương hừ lạnh một tiếng:
“Nói thử xem? Không phải ông nói tôi là tên lừa đảo à? Sao bây giờ lại tin lời tôi?”
Tô Dương vừa dứt lời, Lâm Húc Đông căm tức nhìn Tô Dương, lớn tiếng quát:
“Ông nội tôi hỏi cậu, cậu lập tức trả lời cho tôi. Nếu cậu còn cố làm ra vẻ thần bí nữa, cẩn thận tôi không tha cho cậu!”
Tô Dương cũng nhìn chằm chằm Lâm Húc Đông, lạnh lùng nói:
“Tôi còn nói cho anh biết, tôi đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh của ông nội anh, nhưng tôi không nói đấy. Không phải vì điều gì khác, mà bởi vì đứa cháu trai bất hiếu, nói không giữ lời của ông ấy. Đừng quên, ban đầu anh đã đồng ý nếu tôi chữa khỏi cho ông nội anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Khả Hy. Nhưng bây giờ anh thế nào? Không chỉ không nhận sai còn cắn trả, nói tên quỷ sính ngoại kia chữa khỏi cho ông nội anh”.
Lâm Húc Đông tức giận mặt đỏ bừng bừng, nhưng không dám nói nhiều, dẫu sao lời Tô Dương nói đều là sự thật.
Vừa nói, Tô Dương lại nhìn Hoắc Anh Lợi, giễu cợt.
“Quỷ sính ngoại, tôi thấy anh cũng quá mặt dày rồi, bọn họ đều nói do anh chữa khỏi, anh cũng vui vẻ nhận lấy, định không nói rõ sự thật sao?”
Hoắc Anh Lợi chột dạ, anh ta không dám nhìn Tô Dương, nhưng vẫn cố gắng nín nhịn, không nói một lời.
Không khí trong phòng nhất thời lúng túng tới cùng cực, không ai dám nói thêm gì nữa.
Ông cụ Lâm cũng hiểu mấy phần, biết lúc này có hỏi Tô Dương, anh nhất định cũng không nói. Nhưng ông ta là con cáo già xảo quyệt, lập tức nói với Lâm Khả Hy.
“Khả Hy, nếu là bác sĩ cháu mời tới, vậy cháu hỏi cậu ta thử xem”.
Lâm Khả Hy gật đầu, quay đầu nhìn Tô Dương, nhẹ nhàng nói:
“Bác sĩ Tô, vẫn xin phiền anh tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho ông nội tôi, đừng để bệnh của ông nội cứ tái đi tái lại nữa, được không?”
Nghe giọng nói dịu dàng của Lâm Khả Hy, Tô Dương thấy trái tim nở hoa.
Anh cười đểu liếc nhìn Lâm Khả Hy, thì thầm bên tai cô:
“Vậy cô cũng đừng quên giao hẹn giữa hai ta đó!”