Hai người vừa đi tới cửa, người giữ cửa mở cửa ra. Bọn họ vừa vào cửa, đột nhiên nghe được trong đại sảnh vọng ra giọng nói của một người đàn ông:
"Chờ đã!"
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Lâm Húc Đông đi tới với vẻ mặt thâm hiểm.
Bên cạnh anh ta còn có đám họ hàng nhà họ Lâm và đám bạn không ra gì.
Lâm Húc Đông vừa đến trước mặt hai người đã lập tức nhìn Lâm Khả Hy, sau đó lại nhìn Tô Dương từ trên xuống dưới, thâm độc nói:
"Lâm Khả Hy, cô tới thì thôi, dù sao cô cũng là người nhà họ Lâm! Nhưng cô dẫn thằng ăn xin này tới làm gì? Cô xem thử bộ dạng cậu ta như vậy mà vào câu lạc bộ, người ta sẽ nhìn nhà họ Lâm chúng ta thế nào? Bọn họ sẽ nói, bây giờ nhà họ Lâm chúng ta thu đồ nát, ai cũng tiếp xúc, ai cũng có thể dẫn vào trong Tân Tụ Nhân!"
"Đúng vậy, cô cũng không nhìn lại xem Tân Tụ Nhân này là chỗ nào! Cô còn dẫn tên ăn xin thối tha này vào, đúng là mất hết thể diện!"
"Lâm Khả Hy, tôi thấy não cô có vấn đề mới xem gã ăn mày thối tha thành bảo bối, đi đến đâu cũng dẫn theo. Bản thân cô mất mặt, chúng tôi chẳng quan tâm. Nhưng cô làm mất mặt người nhà họ Lâm chúng tôi, vậy thì không được!"
Mọi người mồm năm miệng mười sỉ nhục Lâm Khả Hy và Tô Dương.
Lâm Khả Hy uất ức nhưng vẫn thanh minh thay cho Tô Dương:
"Lâm Húc Đông, anh ấy đã chữa bệnh cho ông nội, các anh dựa vào đâu mà đối xử với anh ấy như vậy?"
Lâm Húc Đông không nghe cô nói, mất kiên nhẫn phất tay cắt ngang:
"Đừng lắm lời với ông đây, mau bảo cậu ta cút đi ngay. Nếu không, cô cũng đừng mong bước vào!"
Lâm Khả Hy vừa định nói thì Tô Dương chợt ngăn lại, cười híp mắt nói với Lâm Húc Đông:
"Lâm Húc Đông, nếu không phải đi cùng với cô Lâm, tôi cũng lười tới tham dự bữa tiệc vớ vẩn gì đấy của các anh. Nhưng bây giờ anh ngăn cản tôi như vậy, tôi nhất định phải vào...”
"Cậu nằm mơ đi!"
Lâm Húc Đông cười lạnh, chỉ vào quản lý bộ phận an ninh đứng ở cửa nói:
"Cậu muốn bước vào, vậy phải hỏi xem bọn họ có đồng ý không chứ? Thằng ngốc! Quản lý Lý, cậu ta không phải là khách của nhà họ Lâm tôi, làm phiền anh đuổi cậu ta ra ngoài...”
Bởi vì người chủ phía sau câu lạc bộ này có thực lực rất mạnh nên Lâm Húc Đông nói chuyện với một quản lý bộ phận an ninh cũng rất khách sáo.
Vừa rồi quản lý này đứng bên cạnh nên nghe được rõ chuyện gì xảy ra, anh ta bước lên một bước, nói với Tô Dương:
"Thật ngại quá, cậu không phải là hội viên ở đây cũng không phải là khách mời của hội viên, mời cậu hãy rời đi ngay!"
Cho dù quản lý nói chuyện nghe khách sáo nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.
Tô Dương vẫn thản nhiên cười khẽ, hỏi ngược lại:
"Nếu tôi không đi thì sao?"
"Vậy cậu đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Đám bảo vệ của Tân Tụ Nhân đều là người tập võ từ nhỏ hoặc là lính giải ngũ, ai nấy đều giỏi võ. Quản lý vừa nói dứt lời, những người này đã lập tức bước tới, chỉ chờ quản lý ra lệnh là ra tay ngay.
Lâm Húc Đông đứng bên cạnh xem còn châm chọc:
"Đồ chó không biết trời cao đất rộng, phải trừng trị cậu ta thật nặng vào!"
Khi thấy bảo vệ sắp ra tay, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ từ đầu khác của đại sảnh truyền tới:
"Dừng tay!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đi giày cao gót lắc mông đi tới.
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp. Cô ta mặc một chiếc sườn xám màu trắng, phía trên còn thêu hoa chìm thủ công.
Bất kể là khí chất hay ngoại hình, thậm chí là từng cử chỉ hành động của người phụ nữ này đều rất tao nhã.
Người phụ nữ duyên dáng bước tới trước mặt mọi người, những người kia đều chào:
"Chào dì My!"
Dì My không nhìn bọn họ mà nhìn Tô Dương cười tao nhã:
"Cậu Tô, đã lâu không gặp!"
Lúc trước ở chợ thuốc, dì My và ông cụ Tân suýt nữa bị mắc lừa, chính Tô Dương ra tay giúp đỡ mới đòi lại được tiền. Cuối cùng Tô Dương còn nhường lại sâm núi hoang dã mà mình mua được với giá hời cho bọn họ.
Tô Dương gật đầu cười. Dì My quay đầu nhìn quản lý an ninh, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng.
"Cậu Tô đây là khách quý của nhà họ Tân chúng ta! Sao các anh có thể vô lễ như vậy?"
Quản lý nghĩ thầm, sao tôi biết được cậu ta là ai chứ? Trên mặt cậu ta cũng đâu có viết chữ. Nhưng anh ta tuyệt đối không dám nói ra, lập tức cúi đầu khom lưng nói với Tô Dương:
"Thưa cậu, rất xin lỗi cậu, đều tại tôi có mắt không tròng. Mong cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi...”
Quản lý liên tục xin lỗi. Anh ta thật sự sợ mất công việc này.
Thật ra Tô Dương không trách người quản lý này, dù sao đây cũng là công việc anh ta phải làm.
Lâm Húc Đông đứng bên cạnh lại xám xịt mặt mày. Anh ta không thể ngờ được Tô Dương có quen biết với dì My. Nhưng anh ta vẫn không chịu dễ dàng cúi đầu, lập tức nói với dì My:
"Dì My, nhà họ Lâm chúng tôi là khách Vip ở chỗ Tân Tụ Nhân của các cô! Hơn nữa, hôm nay nhà họ Lâm chúng tôi đã bao hết nhà hàng, có phải cô làm vậy không thích hợp lắm không...”
Dì My không nhìn Lâm Húc Đông, lạnh lùng nói:
"Tôi chẳng quan tâm khách Vip hay Ip gì hết. Có cậu Tô ở đây, tất cả đều chỉ là cái rắm...”
Kiểu nói thô mà không tục của dì My chẳng những không làm người ta phản cảm, ngược lại còn thấy có chút đáng yêu.
Sau đó cô ta nói tiếp:
"Nếu nhà họ Lâm các anh không hài lòng có thể đổi câu lạc bộ khác! Nếu vẫn không được thì có thể hủy bỏ tư cách hội viên, nhà họ Tân sẽ trả lại đủ phí hội viên của các anh! Nói chung, ở trong khu vực nhà họ Tân quản lý, cậu Tô sẽ không bị bất kỳ ràng buộc nào. Cậu ấy muốn thế nào cũng được!"
Dì My nói chuyện dịu dàng nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn.
Ở Châu Thành có rất ít người dám đắc tội nhà họ Tân. Mà nhà họ Lâm và nhà họ Tân lại không cùng một cấp bậc. Nếu không phải hôm nay có Tô Dương, cả đời Lâm Húc Đông cũng đừng mong nói được vài câu hoàn chỉnh với dì My.
Không vì lý do gì khác, chỉ bởi vì anh ta không xứng!
Vừa thấy thái độ của dì My như vậy, Lâm Húc Đông lập tức cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói với cô ta:
"Dì My, cô suy nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể có ý này chứ! Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, tôi vào gặp ông cụ trước...”
Anh ta nói xong thì xoay người, dẫn theo đám người bên cạnh rời đi.
Bọn họ đi được mấy bước, một cô gái nhà họ Lâm lại khẽ hỏi Lâm Húc Đông:
"Anh, anh nói xem tên ăn mày thối tha kia làm sao có thể quen biết được với dì My chứ? Em thấy quan hệ giữa bọn họ dường như không tệ lắm đâu...”
Lâm Húc Đông lạnh mặt, oán hận nói:
"Chắc hẳn cậu ta đã chữa bệnh cho người nhà họ Tân thôi, nếu không còn có thể là nguyên nhân gì nữa?