Mùi vị của bữa cơm đó chẳng khác gì sáp nến cả!
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Khả Hy và Tô Dương lập tức rời khỏi Tân Tụ Nhân.
Vừa ra đến cửa, họ bỗng nghe thấy có người gọi tên Tô Dương ở phía sau:
“Tô Dương, chờ đã…”
Họ quay đầu nhìn thì thấy dì My đang bước xuống cầu thang.
Lúc vừa đến đây, dì My vẫn mặc sườn xám trắng, trông như phụ nữ thời Dân quốc bước ra từ trong tranh.
Nhưng bây giờ, cô ta đã thay quần áo.
Cô ta mặc quần short, áo phông, đội mũ lưỡi trai, đi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất năng động và trẻ trung.
Sau khi bước đến bên hai người, dì My chào hỏi Lâm Khả Hy trước rồi mới nói với Tô Dương:
“Cậu Tô, lát nữa cậu có bận không? Nếu không có việc gì thì đi thăm ông cụ với tôi được không thế?”
Tô Dương chưa kịp đáp lời, Lâm Khả Hy đã nói:
“Anh đi với dì My nhé, tôi còn có việc nên đi trước đây…”
Lâm Khả Hy nói rồi rời đi luôn.
Tô Dương biết Lâm Khả Hy đang không vui, anh gọi với theo cô:
“Cô cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!”
Lâm Khả Hy mỉm cười, vẫy tay lại với hai người rồi rời đi.
Dì My tò mò hỏi:
“Người đẹp băng giá của cậu gặp phiền phức gì à? Có cần tôi giúp không thế?”
Tô Dương mỉm cười, thản nhiên nói:
“Có tôi đây rồi, cô ấy sẽ không gặp phiền phức gì đâu!”
Hai người nói rồi đi ra bãi đỗ xe, dì My lái một chiếc Bentley màu xanh da trời. Vừa lên xe, Tô Dương đã cười hỏi dì My:
“Dì My, mới được một lát thôi, sao chị đã chuyển sang mặc bộ đồ thoải mái này thế?”
Có vẻ dì My rất hài lòng với quần áo của mình, cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua cặp đùi nhẵn nhụi của mình, dịu dàng nói:
“Tôi đang định đi đánh golf, nhưng lại thấy cậu nên muốn đưa cậu tới gặp ông cụ. Sao nào, tôi mặc bộ này đẹp chứ?”
Tô Dương cười gian: “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng nếu đàn ông thấy chị thì sẽ nóng hết người, chảy máu mũi mất thôi…”
Dì My cười dịu dàng, hỏi lại Tô Dương:
“Vậy sao cậu không chảy máu mũi thế?”
Tô Dương vẫn cười xấu xa:
“Bởi vì tôi không phải người bình thường!”
Hai người cười nói trong chốc lát, chiếc Bentley xanh da trời đã dừng trước cửa chính nhà họ Tân.
Tô Dương bước xuống xe, nhìn thấy bốn chữ “Tân Cần Vạn Thế” lớn trên cánh cửa gỗ tếch nặng nề như làm bằng hợp kim.
Tường vây cao mấy mét xung quanh đều được làm bằng đá núi lửa.
Trụ đá đỡ trống bằng cẩm thạch đặt ở cửa và hai con sư tử đá oai phong đứng hai bên đã cho thấy thực lực mạnh mẽ khác thường của nhà họ Tân.
Hai con sư tử đá ở cửa đã khiến Tô Dương chú ý. Anh bước đến quan sát kỹ, không nhận ra dì My đã đứng phía sau mình.
Anh quay người lại, định giơ tay chỉ cho dì My xem con sư tử đá kia.
Nào ngờ tay anh lại đụng trúng ngực dì My, hơn nữa còn đụng khá mạnh.
Cả hai người đều không ngờ tới chuyện này, mặt dì My lập tức đỏ bừng lên.
Tô Dương vội rụt tay lại, định giải thích nhưng dì My lại nói:
“Được rồi, vào trong trước đã…”
Dì My đi phía trước, cảm thấy bồn chồn một cách khó hiểu. Cô ta cứ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra kia.
Họ tiến vào sân, chỉ thấy đình đài lầu các, núi giả nước trong, tùng bách long não, thứ gì cũng có cả.
Điều khiến người ta thấy kỳ lạ nhất chính là lại có hai cái hồ nhân tạo ở phía trước phía sau, ven hồ có một chiếc thuyền ô bồng.
Tô Dương nhìn là biết ngay nhà họ Tân đã mời cao thủ phong thủy về thiết kế khoảng sân này. Bố cục này chính là phương pháp “một trục, hai hồ, ba vườn, chín đình” mang lại nhiều tài lộc nhất trong phong thủy học.
Dì My dẫn Tô Dương đến phòng sách. Vừa bước vào, anh đã thấy ông cụ Tân đang ngồi trước khay trà gỗ chạm trổ, nhàn nhã uống trà.
Thấy Tô Dương bước vào, ông cụ đứng dậy chào anh ngay.
Sau khi tán gẫu mấy câu, ông cụ Tân vừa rót trà cho Tô Dương vừa nói:
“Bác sĩ Tô, còn phải cảm ơn cây sâm núi kia của cậu. Gần đây tôi thấy rất sảng khoái, trạng thái tinh thần cũng tốt hẳn lên. Lại đây nếm thử trà của tôi đi, cậu thấy sao?”
Tô Dương nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi gật đầu khen:
“Trà ngon đấy ạ!”
Nghe thấy anh nói thế, ông cụ Tân hỏi lại:
“Bác sĩ Tô, cậu nói cụ thể xem trà này ngon ở chỗ nào?”
Tô Dương biết ông cụ Tân đang cố tình thử mình. Anh cười nói:
“Nếu tôi không đoán nhầm, đây là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn ở Phúc Kiến…”
Ông cụ Tân gật đầu, mỉm cười. Nhưng ông cụ cũng không thấy Tô Dương giỏi giang, dù sao mùi hương của Đại Hồng Bào cũng khác hẳn với trà bình thường, người hay uống trà đều có thể phân biệt được.
Tô Dương uống thêm ngụm nữa rồi chậm rãi nói:
“Đại Hồng Bào này của cụ không phải Đại Hồng Bào bình thường, theo phẩm chất và mùi hương của nó, chắc nó được hái từ sáu cây trà trên vách núi Cửu Long Khoa ở phía Bắc Vũ Di Sơn…”
Câu nói này của Tô Dương khiến ông cụ Tân không khỏi kính trọng.
Người yêu trà đều biết Đại Hồng Bào tốt nhất được hái từ sáu cây trà trên vách núi Cửu Long Khoa. Tô Dương mới nếm hai lần mà đã nói ra điều đó, ngay cả những bậc thầy về trà cũng không làm được chuyện này.
Thấy ông cụ Tân im lặng, Tô Dương nói tiếp:
“Đại Hồng Bào này quý giá hơn hẳn các loại trà khác. Nghe nói thời Dân quốc, nửa kilogram Đại Hồng Bào có thể đổi được hai tấn gạo. Đến bây giờ, loại Đại Hồng Bào này vẫn là thứ hiếm có. Mấy năm trước, 20 gram lá trà đã trị giá hơn năm trăm nghìn. Nếu tôi không đoán nhầm, chắc Đại Hồng Bào của cụ đến từ phòng đấu giá!”
Ông cụ Tân và dì My đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Hơn nữa không phải đấu giá trong năm nay, chắc nó được mua từ năm ngoái rồi…”
Câu nói này của Tô Dương khiến ông cụ Tân kinh ngạc một lúc lâu.
“Bác sĩ Tô, cậu quả là thần đấy! Câu nào cũng đúng cả! Đúng là tôi đã tốn hơn ba triệu để mua 70 gram Đại Hồng Bào này trong hội đấu giá ở Hong Kong. Sao cậu biết hay thế? Để lão già này đoán xem nào…”
Ông cụ Tân nói rồi trầm tư một lúc rồi mới nói tiếp:
“Bác sĩ Tô, đúng là y thuật của cậu rất cao siêu, nhưng cậu hiểu rõ về ngành trà như vậy thì cũng hơi lạ. Lão già này mạn phép đoán, với vị giác của cậu, chắc chắn cậu phải đến từ gia tộc hàng đầu ở tỉnh lỵ thì mới sở hữu kiến thức như thế. Nhưng tôi nhớ không có nhà nào ở tỉnh lỵ mang họ Tô, chẳng lẽ bác sĩ Tô là con cháu gia tộc đến từ thủ đô đang ẩn náu ở Châu Thành à?”
Khi nhắc đến gia cảnh, Tô Dương không khỏi thấy tim mình nhói đau.