Mọi người đều nhìn chằm chằm anh, không ai biết anh muốn làm gì.
Chỉ thấy Tô Dương bỗng duỗi tay móc một miếng ngọc bội từ mép gối của ông cụ Lâm ra. Tô Dương cầm miếng ngọc bội hỏi ông cụ Lâm: "Ông Lâm, có phải ông luôn mang theo miếng ngọc bội này bên người không?"
Ông cụ Lâm chưa kịp trả lời thì Lâm Húc Đông bên cạnh đã chen mồm vào nói: "Mang theo ngọc bội thì sao ? Đây là đồ cổ xịn mà mấy tháng trước tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mua được làm quà tặng cho ông nội đấy!"
Lâm Húc Đông không nói thì còn đỡ, anh ta vừa nói ra Tô Dương đã lập tức quay đầu nhìn chằm chằm anh ta, lạnh lùng nói: "Làm quà tặng cho ông nội của anh? Ngọc bội kia mới được khai quật cách đây không lâu, thế mà anh lại dám tặng đồ như vậy cho ông nội mình. Hơn nữa còn bảo ông nội luôn đeo trên người! Tôi thấy anh chính là cố ý hại ông nội của mình thì đúng hơn!"
Lời của Tô Dương khiến sắc mặt Tô Húc Đông tái mét. Anh ta vừa muốn biện hộ thì đã nghe ông cụ Lâm hỏi: "Xin hỏi bác sĩ Tô, miếng ngọc bội này có vấn đề gì sao?"
Một người phụ nữ họ nhà họ Lâm ở bên cạnh cũng lên tiếng châm chọc: "Tôi nghĩ anh ta muốn bịa chuyện tâm linh, kiểu như là chủ nhân của miếng ngọc bội này có ân oán hận thù gì đó nên đã khiến ông nội ngã bệnh. Để ông nội ném bỏ miếng ngọc bội này, sau đó anh ta sẽ thừa dịp lấy miếng ngọc bội này đi. Hứ, những trò bịp bợm của mấy kẻ lừa gạt giang hồ này tôi thấy nhiều rồi..."
Tô Dương quan sát người phụ nữ này một hồi. Dáng vẻ đã xấu lại còn trang điểm đậm khiến cô ta xấu ma chê quỷ hờn. Tô Dương cố ý nói: "Ngược lại, tôi thấy dáng vẻ và cách trang điểm của cô lại có phần giống chuyện tâm linh hơn!"
"Anh, anh, anh!"
Cô ta tức nghẹn họng.
Tô Dương cũng không để ý đến cô ta nói tiếp: "Mấy loại đồ vật mới khai quật này, do chôn dưới đất quá lâu nên rất dễ mang theo một lượng lớn xạ khuẩn. Đông y của chúng tôi gọi là khuẩn Nê Trục. Mà miếng ngọc bội này đã có mang theo loại vi khuẩn này rồi. Bởi vì ông thường xuyên mang theo bên người, nên mới khiến cho cả gan và phổi của ông nhiễm trùng nặng hơn..."
Tô Dương vẫn chưa nói xong bỗng nghe Hoắc Anh Lợi dường như sực tỉnh nói: "Tôi biết rồi. Là vi khuẩn Gram dương! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Phán đoán trước đây của tôi sai rồi..."
Lời của Hoắc Anh Lợi đã gián tiếp thừa nhận Tô Dương đã trị khỏi cho ông cụ Lâm.
Tô Dương cười giễu cợt: "Tôi đã sớm nói với anh rồi, nói đến thâm niên, Đông y là tổ tiên của anh, nhưng anh cứ khăng khăng cho là đúng, còn không tin..."
Vừa nói Tô Dương vừa nhìn ông cụ Lâm: "Thuốc tôi sắc cho ông có thể tiêu diệt được mầm bệnh này. Ở đó còn sót lại một ít, ông uống thêm hai lần nữa, củng cố một chút sẽ khỏi bệnh thôi..."
Lời nói của Tô Dương khiến sắc mặt Lâm Húc Đông trắng bệch. Phải biết rằng, miếng ngọc bội này là do anh ta tặng cho ông cụ Lâm đấy. Nếu ông cụ Lâm quở trách vậy sau này địa vị của anh ta ở nhà họ Lâm sẽ ngập tràn nguy cơ.
Nghĩ vậy, anh ta bày ra vẻ mặt đưa đám nói với ông cụ Lâm: "Ông nội, cháu thật sự không biết miếng ngọc bội kia..."
Anh ta chưa kịp nói xong ông cụ Lâm đã ngắt lời: "Được rồi, mọi việc đã qua, không cần nhắc lại nữa!"
Chỉ một câu nói của ông cụ Lâm đã giải quyết xong việc này.
Theo lý mà nói Tô Dương chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lâm, tuy anh không cần ông ta đội ơn đội đức, nhưng ít nhất cũng phải tỏ lòng biết ơn đúng không? Nhưng đằng này thái độ của ông cụ Lâm vẫn luôn lạnh nhạt với Tô Dương.
Thật ra tại ông cụ Lâm quá cưng chiều Lâm Húc Đông. Ông ta không muốn Lâm Húc Đông mất mặt trước đám đông. Dù sao Lâm Húc Đông cũng là người cầm trịch tương lai của nhà họ Lâm, cho nên ông cụ Lâm phải giúp anh ta tạo uy tín.
Hơn nữa bệnh tình của ông ấy cũng khỏe hơn rồi, thuốc cũng còn ở đằng kia, nên lúc này Tô Dương chẳng còn giá trị lợi dụng gì đối với ông cụ Lâm.
Vừa nói ông cụ Lâm bỗng đổi đề tài nhìn Lâm Khả Hy nói: "Khả Hy, việc làm đại lý cho công ty mỹ phẩm bàn bạc thế nào rồi?"
Dù sao cũng là do Lâm Khả Hy mời Tô Dương về cứu ông cụ Lâm, nên lúc nói chuyện giọng điệu của ông ta cũng dịu hơn đôi chút.
Lâm Khả Hy vừa nghe ông nội hỏi thì trả lời ngay: "Ông nội, cháu vẫn đang bàn bạc với đối phương, chỉ có điều gặp chút khó khăn..."
Ông cụ Lâm gật đầu: "Có khó khăn thì tìm cách giải quyết! Nếu cháu bàn xong việc này thì sau này toàn bộ công ty thương mại Hoàn Á sẽ giao cho cháu, cứ coi như của hồi môn sau này của cháu đi..."
Lời nói của ông cụ Lâm khiến người nhà họ Lâm đều giật mình. Tuy công ty thương mại Hoàn Á không có tác dụng gì, nhưng tòa nhà văn phòng và đất ở đó đúng là rất đáng giá.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại mọi người mới hiểu được sự khôn ngoan của ông cụ Lâm. Bởi vì công ty của đối phương đã sớm điều tra nhà họ Lâm, cho rằng nhà họ Lâm không đáp ứng được điều kiện làm đại lý, Lâm Khả Hy cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này, điều đó có nghĩa là ông cụ Lâm chỉ vẽ ra một món hời lớn cho Lâm Khả Hy mà thôi.
Lâm Húc Đông nghe vậy, lập tức bổ sung nói: "Ông nội, nếu Lâm Khả Hy không thương lượng được, cháu thấy bán công ty thương mại Hoàn Á luôn cho rồi, dù sao từ đó đến giờ cũng lỗ, ảnh hưởng đến thu nhập của nhà cả nhà họ Lâm..."
Đây chính là chỗ gian xảo của Lâm Húc Đông. Anh ta biết việc này chắc chắn sẽ không bàn bạc được, vừa hay thừa dịp bán luôn công ty, như vậy sau khi ông nội chết Lâm Khả Hy cũng đừng hòng vớt vát được một đồng một cắc nào.
Quả nhiên Lâm Húc Đông vừa nói vậy ông cụ Lâm liền gật đầu đồng ý.
Mà người lo lắng nhất chính là Lâm Khả Hy, vì vụ làm ăn này vốn là nhiệm vụ bất khả thi đối với cô, nhưng cô không thể nói cho ông nội biết được.
Ông cụ Lâm vừa nói xong thì phất tay với mọi người nói: "Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát..."
Mọi người đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Tô Dương bỗng nói: "Họ Hoắc, còn Lâm Húc Đông nữa, hai người cứ đi như vậy sao?"
Lời của Tô Dương khiến Hoắc Anh Lợi và Lâm Húc Đông âm thầm cả kinh. Bọn họ biết tại sao Tô Dương lại ngăn bọn họ lại.
"Kết quả cá cược của chúng ta đã có. Đã đến lúc hai người thực hiện lời hứa rồi. Chắc không phải hai người đã quên rồi đấy chứ..."
Tô Dương trêu tức nhìn hai người nói.
Sao bọn họ có thể quên cho được? Chẳng qua là không muốn nhắc tới thôi, vì chuyện này khiến họ quá mất mặt.
Nhất là Lâm Húc Đông, bảo anh ta dập đầu nhận sai với Lâm Khả Hy, anh ta thật sự không thể làm được việc xấu hổ như vậy.
Ngược lại Lâm Khả Hy cũng không muốn gây thêm chuyện nữa liền nói với Tô Dương: "Việc này coi như xong đi..."
Lúc này Tô Dương mới nói: "Nể mặt cô Lâm tôi bỏ qua cho hai người một lần trước. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở hai người, nếu có một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho hai người dễ dàng như vậy đâu..."
Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, Lâm Khả Hy lơ đãng lái xe, cô luôn nghĩ tới việc đã hứa với Tô Dương.
Lâm Khả Hy có thể vay mượn hoặc bán nhà để trả một triệu, nhưng bảo cô ngủ với Tô Dương một đêm, cô vẫn không thể nào chấp nhận được nhưng vì đã hứa với Tô Dương, nên không thể nào đổi ý được. Nhất thời cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chương 11: Xạ khuẩn
Lâm Khả Hy quay đầu liếc nhìn Tô Dương, thấy anh cà lơ phất phơ dựa lưng vào ghế, trong miệng còn đang nhàn nhã ngân nga một khúc hát.
Tuy trong lòng Lâm Khả Hy rất hoảng loạn nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh nói với Tô Dương: "Tiền thưởng một triệu mà tôi đã nói trước đó, hai ngày tới tôi sẽ chuyển khoản cho anh..."
Tô Dương không hề suy nghĩ đã nói: "Tiền tôi không cần, cứ để ở chỗ cô trước đi. Chờ sau khi công ty cô kinh doanh tốt hơn, kiếm được nhiều tiền thì trả lại tôi cũng không muộn..."
Từ lúc bắt đầu Tô Dương đã không nghĩ tới vấn đề tiền bạc, anh chỉ vì muốn trả ơn. Đương nhiên cũng là vì muốn theo đuổi Lâm Khả Hy.
Lời của Tô Dương khiến Lâm Khả Hy thấy ấm lòng. Sau đó cô ấp a ấp úng nói: "Còn việc kia có thể chờ được không..."
Lâm Khả Hy chưa nói xong gương mặt đã đỏ như gấc.
Tô Dương nhìn Lâm Khả Hy nói: "Chuyện gì?"
Tô Dương không hỏi còn đỡ, anh vừa hỏi đã khiến gương mặt của Lâm Khả Hy càng đỏ lựng. Cô lắp bắp nói: "Thì chuyện, chuyện kia, anh bảo tôi cùng anh..."
"Chuyện nào? Tôi bảo cô làm gì?"
Tô Dương cười mỉm, hỏi lại.
Tuy khó chịu nhưng giọng điệu cô chỉ như hờn mát, Tô Dương nghe vào lại chợt động lòng, không khỏi cười lớn rồi nói:
“Đối với tôi việc tuyệt vời nhất trên đời này chính là đi ngủ cùng với cô, gọi tắt là ngủ với cô!”
Lúc này Lâm Khả Hy mới hiểu ra Tô Dương đã sớm biết ý của cô, nhưng anh vẫn cố ý tỏ ra ngây ngô.
Nghĩ vậy cô hung hăng trợn mắt với Tô Dương, bất mãn nói: "Anh thật đáng ghét!"
Lời lẽ thô tục như vậy, nhưng khi Tô Dương nói ra lại không khiến Lâm Khả Hy thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Cô lập tức nói: "Chuyện này anh có thể đợi tôi được không? Tôi vẫn chưa sẵn sàng!"
Tô Dương cười xấu xa, quay đầu hỏi Lâm Khả Hy: "Thật ra tôi không sợ khi phải chờ cô, mà quan trọng là phải chờ tới khi nào?”
Lâm Khả Hy dở khóc dở cười, lại liếc Tô Dương lần nữa.
Tô Dương không để ý, tiếp tục hỏi Lâm Khả Hy: "Đúng rồi, công ty mỹ phẩm trang điểm mà cô nói tên là gì ấy nhỉ?"
Lâm Khả Hy lời ngay: "Adore! Tôi đã hẹn với phó tổng giám đốc marketing và mấy vị quản lý cấp cao bên công ty họ đi ăn vào tối mai. Tôi muốn thử xem có thể tranh thủ được cơ hội nào không…"
Nói xong Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương, hỏi ngược lại: "Anh hỏi mấy việc này làm gì? Chắc không phải muốn đi đàm phán thay tôi đấy chứ?"
Tô Dương chỉ mỉm cười không nói.
Tối đó, Tô Dương vẫn ăn vạ ở nhà Lâm Khả Hy không đi. Đương nhiên Lâm Khả Hy nghĩ là anh không có tiền, cũng không đuổi anh đi. Chỉ là việc khiến Tô Dương thấy tiếc nuối là ước mơ được ngủ trong phòng của Lâm Khả Hy đã tan thành mây khói, bởi vì anh phải ngủ trên sofa cả đêm.
Sáng hôm sau Lâm Khả Hy đi làm, Tô Dương liền đi đến công ty Adore. Ở trong sảnh trưng bày, anh đã xem qua các loại mỹ phẩm trang điểm của bọn họ, trên cơ bản cũng hiểu được kha khá.
Đến thời gian hẹn ăn cơm với mấy vị quản lý cấp cao của công ty Adore, một mình Lâm Khả Hy lái xe đến khách sạn.
Để bày tỏ thành ý của mình, Lâm Khả Hy đã cố ý đặt trước khách sạn Mạch Long - một trong số ít khách sạn 5 sao siêu sang của cả thành phố. Giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ, tiêu dùng bình quân đầu người gần mười nghìn tệ. Đương nhiên, thức ăn và phục vụ ở đây cũng vô cùng cao cấp.
Lâm Khả Hy mới tới chưa được bao lâu thì cửa phòng riêng đã được mở ra. Sau đó Lâm Khả Hy thấy môt người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ bước vào. Người này chính là Tưởng Tiến - phó tổng giám phụ trách marketing của công ty Adore.
Thấy Tưởng Tiến đi vào, Lâm Khả Hy vội vàng đứng lên đón tiếp, khách sáo nói: "Sếp Tưởng, mời vào trong. Sao chỉ có một mình ông tới vậy?"
Vốn đã bàn bạc xong là mời các vị quản lý cấp cao của phòng marketing nhưng không ngờ chỉ có một mình Tưởng Tiến tới.
Chỉ thấy Tưởng Tiến cười ha ha, vừa nắm tay Lâm Khả Hy vừa cười nói: "Có cơ hội ăn cơm cùng với một người đẹp như cô Lâm là vinh dự của tôi. Nếu có nhiều người cùng đến, há chẳng phải sẽ làm phiền hai chúng ta sao?"
Nói xong Tưởng Tiến cười to.
Hành động mờ ám này khiến Lâm Khả Hy thấy rất khó chịu, cô vội rút tay lại, để cho Tưởng Tiến vào trong ngồi.
Sau khi hai người trò chuyện vài câu, phục vụ bưng rượu và thức ăn lên. Lâm Khả Hy tự mình rót một ly rượu cho Tưởng Tiến, sau đó nâng ly lên cung kính nói: "Sếp Tưởng, rất cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội hôm nay. Ly rượu này tôi mời ông, mong ông có thể cho công ty Hoàn Á của chúng tôi một cơ hội..."
Nói xong hai người chạm ly, Lâm Khả Hy chỉ uống một hớp nhỏ, vừa muốn đặt ly xuống thì Tưởng Tiến bỗng lên tiếng ngăn lại: "Cô Lâm, mới có ly rượu đầu tiên mà cô chỉ uống một hớp như vậy hình như không thích hợp lắm. Dù gì cũng phải uống cạn để tôi thấy được thành ý của cô chứ..."
Khả năng uống rượu của Lâm Khả Hy rất bình thường, nhưng vì có thể tạo mối quan hệ với Tưởng Tiến, cô vẫn một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Sau khi đặt ly rượu xuống, ăn vài miếng xong, Lâm Khả Hy liền hỏi nói thẳng: "Sếp Tưởng, công ty Hoàn Á của chúng tôi rất chân thành, cũng rất mong muốn trở thành đại lý ở Hoa Hạ của quý công ty. Ông xem, có thể cho Hoàn Á của chúng ty một cơ hội không?"
Adore là một công ty cung cấp hàng tiêu dùng đẳng cấp thế giới với giá trị thị trường hàng chục tỷ. Nếu có thể trở thành đại lý của bọn họ tại Hoa Hạ, sẽ không chỉ khiến Hoàn Á sống lại mà còn có thể khiến công ty phát triển lâu dài. Vì thế dù có khó khăn hơn nữa Lâm Khả Hy cũng muốn thử một lần.
Mà Tưởng Tiến cũng có quyền lên tiếng rất lớn đối với việc này.
Tưởng Tiến đặt đũa xuống, cười híp mắt nhìn Lâm Khả Hy chậm rãi nói: "Cô Lâm, chúng tôi đã điều tra công ty Hoàn Á, và cả người nhà họ Lâm nữa. Nói thật, bên cô không có kinh nghiệm về mặt này, tôi rất khó nói thay cô..."
Lời của Tưởng Tiến khiến Lâm Khả Hy nản lòng.
Tưởng Tiến bỗng đổi đề tài nói: "Nhưng cũng phải xem biểu hiện của cô Lâm thế nào đã..."
Tưởng Tiến nói vậy khiến Lâm Khả Hy hơi cảnh giác.
Tưởng Tiến cười hì hì, chậm rãi đứng dậy, nê cái bụng tròn vo cầm chai rượu lên, đi tới trước mặt Lâm Khả Hy. Sau đó đổ lần lượt hết chai rượu vào ba ly rồi nói với Lâm Khả Hy: "Cô Lâm yên tâm đi, tôi không có ý gì đâu. Con người tôi thích uống rượu, hôm nay nếu cô uống hết ba ly rượu này thì ngày mai cô có thể tham gia buổi họp trao đổi của chúng tôi..."
Lâm Khả Hy biết, chỉ cần ngày mai có thể đi tham gia buổi họp kia thì chứng tỏ công ty Hoàn Á có tư cách trở thành đại lý của Adore.
Tuy tửu lượng kém nhưng Lâm Khả Hy vẫn nâng ly lên uống cạn ba ly rượu này.
Cô vừa uống xong, định ăn vài đũa để ép rượu xuống.
Nhưng Tưởng Tiến lại rót đầy một ly khác, bưng ly của mình cụng vào ly của Lâm Khả Hy.
"Nào, ly rượu này tôi tự mình mời cô Lâm!"
Nói xong ông ta một hơi uống cạn, mà Lâm Khả Hy cũng hết cách, đành nhắm mắt uống theo.
Sau khi uống hết hơn một chai rượu vang, Lâm Khả Hy thấy trời đất quay cuồng, cả người mềm nhũn.
Thấy Lâm Khả Hy đã say, Tưởng Tiến lộ ra nụ cười phóng đãng.
Chương 12: Chuốc rượu