• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Húc Đông vừa đi, dì My đã ra hiệu mời Tô Dương, cười dịu dàng nói:

"Cậu Tô, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không?"

Tô Dương đánh tiếng với Lâm Khả Hy, sau đó mới đi theo dì My sang bên cạnh.

Thấy bên cạnh không có ai, dì My lại dịu dàng nói:

"Cậu Tô, tôi phải cảm ơn cây sâm núi hoang dã của cậu. Sau khi ông cụ nhà chúng tôi dùng, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều...”

Tô Dương gật đầu cười. Lần trước anh gặp ông cụ Tân cũng không thấy ông cụ có bệnh gì. Chắc hẳn những kẻ giàu có quen dùng thuốc bổ đắt tiền, không có việc gì cũng muốn bồi bổ một chút.

"Nhưng tôi còn một chuyện muốn nhờ cậu. Cho dù tinh thần và sức khỏe của ông cụ không tệ, nhưng không biết sao dạo này ông ấy liên tục gặp ác mộng, mọi việc đều không thuận lợi, tới bệnh viện cũng không kiểm tra ra được gì. Lúc nào cậu có thời gian, tôi muốn nhờ cậu khám giúp, xem có phải ông cụ bị bệnh gì lạ không...”

Dì My biết Tô Dương là bác sĩ, cho dù không biết trình độ của anh thế nào nhưng từ chuyện đánh giá sâm núi hoang dã lần trước, cô ta cảm giác anh không tầm thường. Ban đầu cô ta còn không biết phải đi đâu tìm anh, không ngờ đã gặp được anh ở đây.

Tô Dương lập tức gật đầu đồng ý:

"Cô đưa địa chỉ cho tôi, hai ngày nữa tôi chắc chắn sẽ qua!"

Dì My để lại địa chỉ và điện thoại, tò mò hỏi Tô Dương:

"Cậu Tô, sao vừa nãy cậu nói với bảo vệ là chắc chắn có thể vào được câu lạc bộ. Nếu không phải tôi đột nhiên xuất hiện, bảo vệ sẽ không cho cậu vào, lẽ nào cậu định xông vào sao?"

Tô Dương cười ha ha, chỉ vào hình chữ Tân rất lớn trên bức tường ở trong đại sảnh, giải thích:

"Là vì chữ đó! Lần trước tôi gặp thấy ông cụ Tân, thấy chỗ ống tay áo của ông ấy có thêu chữ 'Tân' với kiểu dáng tương tự, tôi vừa nhìn đã biết chỗ này là sản nghiệp của nhà họ Tân các cô. Lúc đó ông cụ Tân đã nói tôi có chuyện gì ở Châu Thành đều có thể tới tìm ông ấy, cho nên tôi mới có thể xác định tôi chắc chắn có thể vào được...”

Dì My nhìn Tô Dương cười khen ngợi, đồng thời nói:

"Tư duy của cậu Tô nhạy bén, cẩn thận tinh tế làm người ta phải bội phục. Sau này cậu ở trong khu vực nhà họ Tân quản lý, bất kể ăn nhậu chơi bời hay muốn gì, cậu cứ việc nói ra, xem như nhà mình là được rồi. Nếu có người hỏi cậu, cậu cứ nói cậu là người của tôi...”

Trọng lượng những lời này của dì My không thua kém gì mấy triệu tiền mặt. Phải biết nhà họ Tân có rất nhiều sản nghiệp, từ ăn uống giải trí, siêu thị bách hóa tới bất động sản, có thể nói là cái gì cần đều có. Chỉ dựa vào một câu nói này của dì My, Tô Dương đã có thể dùng miễn phí.

Nhưng Tô Dương không để ý, anh nhìn dì My vừa cười vừa nói với vẻ ngả ngớn:

"Tôi đã là người của chị nhưng sao còn chưa được gì vậy...”

Anh nói xong lại nhướng mày với dì My.

Sao dì My có thể không hiểu được ẩn ý mập mờ của Tô Dương? Nhưng cô ta không để ý, cười quyến rũ và hỏi ngược lại:

"Vậy cậu muốn được gì?"

Lúc nói lời này, ánh mắt dì My long lanh quyến rũ. Phải biết rằng, người phụ nữ chín muồi tầm độ ba mươi như dì My có lực sát thương cấp hạt nhân đối với đàn ông.

Tô Dương đúng là miệng lưỡi hơi đê tiện, anh vốn chỉ định trêu chọc dì My một chút nhưng không ngờ cô ta hỏi ngược lại như vậy, anh cũng không tiện nói gì thêm.

Thấy Tô Dương không nói gì, dì My cười, nhẹ nhàng nâng tay lên nhặt một sợi tóc trên vai anh rất dịu dàng, sau đó cười nói:

"Em trai ngốc! Sau này không được nói đùa linh tinh với dì My nữa. Lúc nào có thời gian thì tới trung tâm thương mại của nhà tôi lấy mấy bộ quần áo tốt một chút. Người đẹp vì lụa, cậu đẹp trai như vậy đừng để bản thân lôi thôi lêch thếch. Được rồi, cậu đi tìm người đẹp băng giá Châu Thành của cậu đi. Cô ấy chờ sốt ruột rồi...”

Tô Dương cười hì hì, chào dì My rồi quay đầu tìm Lâm Khả Hy còn đang chờ anh.

Tô Dương vừa đi qua đã cảm giác sắc mặt Lâm Khả Hy không tốt lắm. Anh hỏi cô, cô hỏi ngược lại anh:

"Anh rất thân với dì My sao?"

Vừa nghe Lâm Khả Hy hỏi vậy, Tô Dương hơi đắc ý.

"Sao thế, cô ghen à?"

Anh lại thấy Lâm Khả Hy hừ lạnh:

"Tôi ghen vì anh à? Anh điên rồi à! Cho dù tất cả đàn ông ở Châu Thành đều chết, tôi cũng sẽ không...”

Lâm Khả Hy còn chưa nói xong đã ngậm miệng lại, có phần mất kiên nhẫn chuyển đề tài.

"Tôi muốn nói cho anh biết! Anh đừng cứ thấy người đẹp là như muỗi thấy máu vậy. Anh biết chị ta là ai không? Anh có biết chị ta và ông cụ Tân có quan hệ thế nào không?"

Tô Dương thật sự không biết những chuyện này, anh hỏi ngay:

"Bọn họ có quan hệ thế nào?"

Lâm Khả Hy liếc xéo Tô Dương, tức giận nói:

"Anh cẩn thận kẻo tự rước họa vào thân đấy. Chị ta là người phụ nữ của ông cụ Tân!"

"Hả?"

Tô Dương kinh ngạc há hốc miệng. Anh chưa từng nghĩ tới dì My sẽ là người phụ nữ của ông cụ Tân. Nhưng nhìn đâu có giống. Anh không khỏi lầm bầm một câu:

"Ông cụ lớn tuổi như vậy, cơ thể có thể chịu nổi sao? Chẳng trách ông ta phải mua nhân sâm núi...”

"Anh nói gì?"

Lâm Khả Hy hỏi.

"Không có gì, tôi nói linh tinh thôi!"

Tô Dương nói qua quýt cho xong nhưng vẫn không tin lắm. Cho dù trông hai người có vẻ thân mật nhưng nhìn giống người thân chứ không phải người yêu!

Bọn họ vào nhà hàng, lại thấy họ hàng và đám bạn bè nhà họ Lâm đều vây quanh ông cụ Lâm, đang trăm phương ngàn kế tâng bốc cho ông ta vui.

Thấy Lâm Khả Hy và Tô Dương bước vào, ai nấy đều lộ vẻ không vui.

Lâm Khả Hy không để ý tới bọn họ, đi tới chào ông nội và đặt thực phẩm chức năng lên trên bàn lễ bên cạnh.

Ông cụ Lâm rất lãnh đạm với Lâm Khả Hy, chỉ khẽ gật đầu. Mà đối với Tô Dương đã cứu mình, ông ấy càng xem như không nhìn thấy.

Vừa thấy món quà của Lâm Khả Hy chỉ là thực phẩm chức năng, chị họ của cô Lâm Hiểu Mạn đã hừ lạnh, cay nghiệt nói:

"Lâm Khả Hy, cô tiếp nhận Hoàn Á đã mấy năm, ngoại trừ gây cản trở cho nhà họ Lâm chúng ta thì chưa từng có bất kỳ cống hiến nào. Hôm nay là ngày vui của ông nội, cô lại xách hai hộp thực phẩm chức năng tồi tệ kia tới. Trong mắt cô còn có ông nội, còn có nhà họ Lâm sao? Cô lén tích nhiều tiền như vậy làm gì? Cô tính cho gã đàn ông này tiêu sao?"

Lâm Hiểu Mạn vừa nói xong, một người họ hàng bên cạnh cũng lập tức phụ họa:

"Đúng vậy, cô xem thử Hiểu Mạn và bạn trai chị ấy mang gì tới chứ? Đây chính là tổ yến tốt nhất của Thái Lan, còn có bào ngư vi cá cao cấp của Nhật bản...”

Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười trách mắng Lâm Khả Hy.

Lâm Khả Hy muốn giải thích, cô cũng muốn mua đồ tốt cho ông nội nhưng kinh tế không cho phép. Cô còn nợ Tô Dương một triệu chưa trả, nếu anh thật sự mở miệng đòi, sợ rằng cô chỉ có thể bán nhà.

Nhưng Lâm Khả Hy biết mình có nói với bọn họ những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì sẽ chẳng có ai tin lời cô nói!

Thấy Lâm Khả Hy không nói gì, Lâm Hiểu Mạn khinh bỉ liếc nhìn Tô Dương, sau đó nói với ông cụ Lâm:

"Ông nội, cháu có chuyện vốn không nên nói với ông vào ngày tốt như hôm nay, nhưng không nói thì cháu sợ có vài người càng lúc càng quá đáng hơn, đến lúc đó không những làm mất danh dự của nhà họ Lâm chúng ta, còn khiến nhà họ Lâm chúng ta trở thành trò cười cho cả Châu Thành...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK