• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đang tranh cãi thì cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Lâm Khả Hy cầm theo biên bản cuộc họp bước vào.

Cô hơi ngẩn người khi thấy Tô Dương cũng tới, hỏi anh:

"Tô Dương, sao anh tới đây?"

Lâm Khả Hy đã hoàn toàn xem Tô Dương thành bạn bè, lúc đầu gọi anh là bác sĩ Tô, giờ đổi thành gọi thẳng tên.

Tô Dương còn chưa kịp nói gì, Khương Nhất Tuyết đã nói:

"Hy Hy, người này là ai vậy? Sao da mặt anh ta dày thế? Tớ chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy. Đúng rồi, anh ta còn nói anh ta là bạn trai của cậu...”

Lâm Khả Hy không biết chuyện vừa xảy ra. Cô không hiểu tại sao Khương Nhất Tuyết lại có thành kiến với Tô Dương đến vậy.

"Anh ấy là bạn tớ, anh ấy chỉ là không quản được cái miệng, thích nói đùa thôi...”

Vừa nghe Tô Dương không phải là bạn trai của Lâm Khả Hy, Khương Nhất Tuyết hừ lạnh rồi trừng mắt nhìn anh:

"Tôi đã nói Hy Hy không thể coi trọng người đàn ông như anh mà. Đúng rồi, Hy Hy. Cậu cách xa người này ra nhé. Anh ta vừa nhìn lén tớ thay quần áo...”

Khương Nhất Tuyết lập tức nhìn về phía Tô Dương với ánh mắt khinh bỉ.

Tô Dương vội vàng nói:

"Cô không khóa cửa, làm sao tôi biết có người đang thay quần áo bên trong...”

Tô Dương nói đến đây, chợt nhớ tới vết bầm màu tím nhạt vừa thấy ở giữa ngực của Khương Nhất Tuyết. Anh lại hỏi một câu:

"Vết bầm trên ngực cô là...”

"Câm mồm!"

Anh còn chưa nói xong, Khương Nhất Tuyết đã quát to. Cô ta tưởng Tô Dương đã nhìn lén mình xong còn cố ý nói ra.

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau ầm ĩ nữa. Nhất Tuyết, chẳng phải cậu mời tớ đi ăn đồ ăn Pháp ở Apollo à? Đi thôi, chúng ta qua đó luôn...”

"Tôi cũng đi!"

Tô Dương vừa nghe vậy thì vội vàng nói một câu.

Theo lẽ thường, Tô Dương không nên tham dự vào cuộc gặp mặt của các cô gái. Nhưng tên côn đồ kia nói cho anh biết Lâm Khả Hy có thể gặp nguy hiểm, cho nên anh nhất định phải đi cùng.

Khương Nhất Tuyết vừa muốn nói không được, Lâm Khả Hy đã nhận lời trước:

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi...”

Hai người đẹp đi phía trước, Tô Dương đi theo sau, lén quan sát hai người.

Lâm Khả Hy mặc chiếc váy dài màu trắng, làn váy thỉnh thoảng lay động khiến vẻ đẹp lạnh lùng của cô lại có thêm chút khí chất thần tiên. Đọc nhanh tại Vietwriter

Mà Khương Nhất Tuyết mặc quần sooc áo phông, đeo kính đen, trông mạnh mẽ lại có đôi phần gợi cảm.

Hai cô gái, một lạnh lùng như băng, một nóng bỏng như lửa lại trở thành bạn thân của nhau.

Nhà hàng Apollo là một nhà hàng đồ Pháp cao cấp, đứng hàng đầu trong các nhà hàng đồ Pháp ở Châu Thành.

Lúc ba người bước vào cửa đã lập tức thành tiêu điểm chú ý của cả nhà hàng. Khách và nhân viên đều tò mò nhìn bọn họ.

Tất cả đều thấy kỳ lạ, tại sao các cô gái xinh đẹp như Lâm Khả Hy và Khương Nhất Tuyết lại đi cùng một kẻ ăn mặc tệ hại như Tô Dương. Điều này làm không ít gã đàn ông đều phải ngầm ghen tỵ.

Bọn họ chọn một bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Nhân viên phục vụ chỉ lấy hai quyển menu lần lượt đưa cho Lâm Khả Hy và Khương Nhất Tuyết, lại không hề đưa cho Tô Dương quyển nào.

Trong mắt của nhân viên phục vụ, người như Tô Dương thậm chí còn chẳng xứng xách túi cho hai người đẹp này.

Lâm Khả Hy liếc nhìn menu rồi lập tức hỏi Tô Dương:

"Anh ăn gì? Tôi gọi giúp anh...”

Tô Dương còn chưa kịp nói gì, Khương Nhất Tuyết đã nói chen vào:

"Anh ta biết ăn món Pháp gì đâu, cậu ăn gì thì gọi cho anh ta thêm một phần là được rồi. Tớ đã bảo không dẫn anh ta theo rồi, mất mặt lắm...”

Cho dù Khương Nhất Tuyết không nói lớn tiếng nhưng mấy người quanh đó đều nghe rõ.

Nhân viên phục vụ còn liếc nhìn Tô Dương với vẻ cười nhạo, thầm nghĩ người đàn ông này quả nhiên là một tên chày gỗ, cái gì cũng không biết.

Khương Nhất Tuyết nói vậy có hơi quá đáng. Lâm Khả Hy vừa muốn nói cô ta vài câu, lại nghe Tô Dương nói với nhân viên phục vụ:

"Phục vụ, tôi muốn gọi món!"

"Thưa anh, chọn món ăn Pháp cũng cần có trình tự, anh đừng gọi sai đấy...”

Nhân viên phục vụ có vẻ như đang nhắc nhở nhưng trên thực tế là giễu cợt Tô Dương. Thậm chí phục vụ còn cảm thấy Tô Dương không biết xem menu, chắc hẳn chỉ có thể gọi xâu thịt dê hoặc khoai tây, cà tím xào ớt.

Nhân viên phục vụ nói xong còn nhếch mép cười chế giễu.

Khương Nhất Tuyết cũng cười chế giễu. Cô ta đang chờ xem Tô Dương bị mất mặt. Ai bảo vừa rồi anh ta nhìn mình thay quần áo cơ chứ.

Đương nhiên Tô Dương nhìn ra được sự giễu cợt của nhân viên phục vụ. Anh ngẩng đầu nhìn anh ta, không hề vội vàng lo lắng, chậm rãi nói:

"Phục vụ, anh ghi lại đi. Tôi muốn rượu khai vị là Dubenna Cherry của Ý, làm phiền anh dùng loại ly chân dài có hoa văn nhỏ, trụ ly cao hơn ba centimet để tránh nhiệt độ tản đi quá nhanh, ảnh hưởng tới mùi vị. À, đúng rồi. Còn phải làm phiền anh đặt trong tủ rượu năm phút, điều chỉnh nhiệt độ trong tủ rượu xuống âm bốn độ, như vậy hương vị sẽ ngon hơn...”

Anh vừa mở miệng đã làm nhân viên phục vụ trợn tròn mắt. Có câu người trong ngành vừa nói ra thì đã biết có phải là chuyên gia hay không.

Tô Dương gọi rượu khai vị là đồ uống Pháp cao cấp nhất trong nhà hàng đồ Pháp. Tuy nhà hàng Apollo cũng có thể làm được nhưng cách làm không đạt được tới trình độ cao như Tô Dương đã nói.

Nhưng nhân viên phục vụ nhìn Tô Dương thế nào cũng không giống với một người sành ăn món ăn Pháp. Anh ta thầm nghĩ, chắc chắn người này từng nhìn thấy ở đâu đó, hôm nay đúng lúc đến đây khoe khoang thôi.

Khương Nhất Tuyết cũng nghĩ không khác gì nhân viên phục vụ.

Tô Dương tiếp tục chọn món ăn:

"Về món khai vị, anh lấy cho tôi một phần hàu sống. Tôi thấy một phần này ở các nhà hàng các anh là hai con. Vậy cho tôi một con hàu đồng và một hàu đá. Tôi muốn loại hàu đồng Veron nước Pháp khoảng bốn đến sáu năm đều được, nhất định phải trên 90 gam. Tôi muốn ăn hàu đồng theo kiểu Sashimi, làm phiền anh nói với đầu bếp là Sashimi chỉ chấm với chanh và sốt mayonnaise, không cần thêm gì khác nữa...”

Tô Dương còn chưa nói xong, nhân viên phục vụ đã lúng túng nói:

"Thật ngại quá, thưa anh, chỗ chúng tôi không có hàu đồng...”

Tô Dương ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ, cười ha hả nói:

"Ồ, chẳng phải chỗ các anh được xem là nhà hàng món Pháp chính tông nhất trong cả Châu Thành à? Sao ngay cả hàu đồng cũng không có?"

Hàu đồng Peron còn được gọi là vua trong các loại hàu, không phải bốn mùa đều có, đặc biệt là muốn vận chuyển về nước lại càng không dễ dàng gì.

Nhân viên phục vụ càng lúng túng hơn. Bây giờ anh ta cảm thấy mình không nhìn thấu được Tô Dương.

Tô Dương cố ý giả vờ thất vọng nói:

"Không có thì thôi. Lại tới hàu đá đi. Tôi muốn hàu đá Gillardeau của Pháp, phải là cấp 0. Không cần làm Sashimi, cứ làm theo cách thông thường của các anh nhưng phải thêm một thìa trứng cá muối lên trên. Trứng cá muối phải là loại từ Amas của Iran. Nhất định phải là loại trứng muối của cá tầm sống tự nhiên trong biển...”

Lần này, anh vừa nói xong, nhân viên phục vụ xem như đã hiểu rõ mình vừa mới dùng mắt chó coi thường người. Mặc dù người này ăn mặc tồi tàn nhưng chắc chắn là một người tài ba có kiến thức rộng rãi.

Anh ta lập tức thay đổi thái độ, có chút nịnh nọt nói:

"Thưa anh, anh đúng là hiểu rõ về các món ăn ngon. Chỉ là tôi vẫn phải xin lỗi, chúng tôi có hàu đá Gillardeau của nước Pháp nhưng không có trứng cá muối của Iran. Chỗ chúng tôi đều dùng trứng cá muối của Nga...”

Tô Dương lập tức lắc đầu:

"Thôi vậy, tôi cũng không làm khó các anh! Món ăn chính, anh lấy cho tôi một phần bít tết Rib-eye, dùng thịt bò trắng Charolais, cần chín năm phần. Rượu thì lấy rượu vang trắng Brown mười năm đi. Về loại bánh ngọt, tôi tạm thời không gọi nữa. Anh hỏi hai quý cô này đi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK