• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Cầu hôn

Lâm Khả Hy lái xe, Tô Dương vẫn có vẻ bất cần đời như bình thường, ngồi ở ghế phụ, thảnh thơi hát!

Lâm Khả Hy quay sang nhìn Tô Dương rồi hỏi:

“Tô Dương, sao anh biết sinh nhật tôi thế?”

Tô Dương lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy:

“Nếu người chồng như tôi không biết sinh nhật vợ thì còn xứng làm chồng à? Vợ thấy đúng không?”

Tô Dương nói rồi ghé sát vào người Lâm Khả Hy.

“Cút đi, để tôi lái xe đã”.

Lâm Khả Hy trừng mắt nhìn Tô Dương rồi nói tiếp:

“Tô Dương, tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày như anh đấy! Đúng rồi, anh lấy ba mươi triệu hôm nay ở đâu vậy?”

Tô Dương cười gian, nói:

“Tôi bán thân đấy! Những ngày qua, cô bận việc của công ty, tôi phải đi sớm về khuya để bán mình…”

Trước những lời nhăng cuội của Tô Dương, Lâm Khả Hy chỉ biết liếc mắt khinh thường chứ cũng không còn cách nào khác.

Thật ra cô vẫn cảm thấy rất lạ, tại sao Tô Dương lại có nhiều tiền như thế chứ? Mặt khác, tại sao trong số đám người đến hôm nay, chỉ mình Tô Dương đấu giá, còn những người khác thì không giơ bảng lên? Lâm Khả Hy không hề tin lý do mà ông cụ Tân đưa ra. Nhưng cô cũng biết, xem chừng Tô Dương sẽ không nói cho mình.

Nhưng món quà sinh nhật hôm nay đúng là quá quý giá. Lâm Khả Hy lại nói với Tô Dương:

“Tô Dương, tôi nghĩ thế này, toà nhà Hoàn Á vẫn là của anh. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ coi toà nhà đó như cổ phần, xem như anh nhập cổ phần vào công ty Hoàn Á, anh thấy sao?”

Tô Dương lập tức lắc đầu:

“Không được!”

Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương với vẻ khó hiểu:

“Tại sao chứ?”

Tô Dương nhếch môi, cười gian:

“Bởi vì cô cũng là của tôi, tôi còn lấy cổ phần làm gì chứ?”

Thấy Tô Dương không chịu nghiêm túc, Lâm Khả Hy chỉ có thể cho anh một chữ:

“Cút!”

“Được rồi, cô không phải của tôi, vậy tôi là của cô, thế cũng được chứ?”

Trước sự mặt dày của Tô Dương, Lâm Khả Hy quyết định im lặng, không nói gì với anh nữa.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Khi ông cụ Lâm dẫn đám người quay lại biệt thự, khoảng sân đã được trang hoàng rực rỡ hẳn lên.

Mặt đất được trải thảm cỏ nhân tạo, trên mặt bàn dài trải khăn trắng cũng bày đủ loại rượu và món nguội.

Trông khung cảnh này không giống ăn hỏi, mà giống party cỡ nhỏ hơn.

Vì Tô Dương đã giúp Lâm Khả Hy mua được tòa nhà với giá sàn, nên họ cũng trở thành cái đinh trong mắt người nhà họ Lâm.

Thấy Lâm Khả Hy đứng trong góc, họ cũng không sang giúp.

Lâm Hiểu Mạn hếch cằm, ngạo mạn bước đến bên cạnh cô, khinh thường nói:

“Lâm Khả Hy, cô không đi hỗ trợ đi, giả vờ lạnh lùng ở đây làm gì thế? Có phải hôm nay cô mua được một tòa nhà rách nát nên nghĩ mình ghê gớm lắm đúng không?”

Trước sự khiêu khích của Lâm Hiểu Mạn, Lâm Khả Hy chỉ lạnh lùng trả lời:

“Tôi không nghĩ tôi ghê gớm…”

Lâm Khả Hy vừa dứt lời, một người họ hàng đang đứng cạnh nói ngay:

“Chẳng phải chỉ là một tòa nhà rách nát thôi ư? Hiểu Mạn có thèm đâu cơ chứ. Cái gì mà nhà họ Tề chẳng có hả? Đừng nói là một tòa nhà xập xệ, cho dù là nhà cao chọc trời, nhà họ Tề cũng xây luôn…”

Người họ hàng này đang lấy le với Lâm Hiểu Mạn.

Lâm Hiểu Mạn càng thêm đắc ý, cô ta hếch cằm, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Lâm Khả Hy không khỏi nhíu mày, cô đang định nói chuyện này thì liên quan gì đến tôi.

Nhưng cô còn chưa thốt nên lời, Lâm Hiểu Mạn đã cười lạnh, lên tiếng trước:

“Tôi nói cho cô biết, Lâm Khả Hy! Khi tôi đính hôn với cậu Tề xong cũng là lúc công ty rách nát kia của cô rơi đài đấy! Không phải cô không biết thực lực của nhà họ Tề! Việc đánh sập công ty nhỏ bé của chị còn đơn giản hơn bóp chết kiến cơ…”

Thái độ của Lâm Hiểu Mạn khiến Lâm Khả Hy hết sức buồn bực. Cô không khỏi hỏi:

“Lâm Hiểu Mạn, tại sao chị cứ nhắm vào tôi thế?”

Lâm Hiểu Mạn đang định trả lời thì ông cụ Lâm chợt nói:

“Qua đây hết đi, người nhà họ Tề sắp đến rồi”.

Nghe thấy thế, Lâm Hiểu Mạn không quan tâm tới Lâm Khả Hy nữa. Cô ta vội bước đến ông nội, kéo tay ông ta, dịu dàng mỉm cười, như một cô gái hiền thục tao nhã.

Không lâu sau khi ông cụ Lâm lên tiếng, ba chiếc xe tiến vào từ cổng biệt thự. Ở giữa là một chiếc Bentley Bentayga, trước sau là hai chiếc BMW 7-Series.

Xe vừa ngừng, người nhà họ Lâm lập tức bước đến đón.

Lâm Húc Đông hết sức khúm núm, tự tay mở cửa xe. Tề Vân Kiệt mặc vest, đi giày da chậm rãi bước xuống.

Tề Vân Kiệt luôn vênh váo, thái độ hết sức ngạo mạn. Bằng không, anh ta đã không trắng trợn đối đầu với ông cụ Tân ở hội chợ tuổi thọ.

Nhưng hôm nay, anh ta đến để hỏi cưới nên vẫn rất khách sáo với ông cụ Lâm:

“Cụ Lâm, hôm nay ông nội cháu lên tỉnh lỵ bàn chuyện làm ăn nên không tới. Nhưng ông nội đã dặn cháu phải hỏi thăm ông!”

“Không ngờ ông Tề bận trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ đến tôi à…”

Ông cụ Lâm không khá hơn Lâm Húc Đông là bao, cũng nói bằng giọng nịnh nọt.

Sau khi trò chuyện mấy câu với ông cụ Lâm, Tề Vân Kiệt không để ý tới những người khác của nhà họ Lâm nữa mà đi về phía Lâm Khả Hy. Anh ta và Lâm Khả Hy đã quen nhau từ trước, họ là bạn cấp ba.

Sau khi bước đến trước mặt Lâm Khả Hy, anh ta chìa tay ra, cười như không cười:

“Khả Hy, lâu ngày không gặp, em ngày càng đẹp đấy…”

Lâm Khả Hy nói cảm ơn rồi bắt tay anh ta.

Tề Vân Kiệt quay đầu lại, thấy Tô Dương cũng ở đây, thoáng sững sờ rồi kinh ngạc hỏi:

“Sao mày lại ở đây?”

Tô Dương nghiêng đầu nhìn anh ta, hỏi lại:

“Cậu có thể ở đây, tại sao tôi lại không được ở chứ?”

Trong hội chợ tuổi thọ lần trước, Tề Vân Kiệt đã chịu thiệt trước Tô Dương. Tuy anh ta ghi hận Tô Dương, nhưng hôm nay anh ta tới để cầu hôn, anh ta không muốn Tô Dương ảnh hưởng đến chuyện tốt của mình nên không quan tâm tới anh nữa.

Thấy Tề Vân Kiệt chào Lâm Khả Hy đầu tiên, Lâm Hiểu Mạn thầm bất mãn, bèn bước tới trước mặt anh ta, bĩu môi, nói bằng giọng hờn dỗi:

“Tề Vân Kiệt, anh không nhìn thấy em hả?”

Vừa thấy Lâm Hiểu Mạn, Tề Vân Kiệt lập tức cười ha hả:

“Sao anh lại không thấy người đẹp Hiểu Mạn của chúng ta được chứ…”

Anh ta nói rồi dang tay ra, hai người nhẹ nhàng ôm nhau một cái.

Cách chào này rất phổ biến trong giới của họ.

Vừa ôm nhau, Lâm Hiểu Mạn đã nói khẽ bên tai Tề Vân Kiệt:

“Anh Tề, có phải anh cũng không muốn em nữa không…”

Tề Vân Kiệt cười gian, nói nhỏ:

“Muốn chứ, sao lại không muốn!”

Hai người đều có kỹ xảo nói chuyện, chỉ thì thầm với nhau, người khác không thể nghe thấy.

Tề Vân Kiệt vừa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn lập tức đánh nhẹ lên tay anh ta, giả vờ thẹn thùng:

“Đáng ghét thật đấy…”

Thấy hai người thân mật như thế, ông cụ Lâm rất vui.

Xem ra, chắc chắn cuộc hôn nhân với nhà họ Tề sẽ thành công rồi.
Chương 52: Nhầm

Người nhà họ Lâm đi vòng quanh sân theo Tề Vân Kiệt, ai cũng tươi cười.

Đây là lần đầu tiên Tề Vân Kiệt đến nhà họ Lâm, anh ta nhìn quanh trong chốc lát rồi mới vênh váo nói với ông cụ Lâm:

“Cụ Lâm, hoàn cảnh biệt thự này của mọi người cũng không tệ lắm, nhưng diện tích hơi nhỏ. Nhà cháu đang phát triển một khu biệt thự ở đỉnh Nguyệt Đinh, nhưng mới có mấy chục gia đình. Nếu ông không chê, cháu sẽ để lại vị trí tốt nhất cho ông, chỉ lấy giá gốc, chiết khấu 50%! Ông thấy sao?”

Nghe thấy thế, ông cụ Lâm ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, còn người nhà họ Lâm thì vui mừng bàn tán. Họ đều tưởng tượng đến cảnh dọn tới đỉnh Nguyệt Đinh.

Cho dù biệt thự ở đỉnh Nguyệt Đinh không phải biệt thự tốt nhất Châu Thành thì cũng không kém là bao. Hơn nữa, về cơ bản thì giá của một căn biệt thự đều từ bảy, tám mươi triệu. Bây giờ Tề Vân Kiệt chiết khấu cho ông ta 50%, chẳng khác nào tặng không ông ta mấy chục triệu hết.

Lâm Hiểu Mạn nghe thấy thế thì vui mừng kéo tay Tề Vân Kiệt, khoe khoang với ông cụ Lâm:

“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, chắc chắn anh Tề sẽ mang niềm vui bất ngờ đến cho chúng ta. Ông xem, cháu không nói sai chứ!”

Ông cụ Lâm gật đầu lia lịa:

“Đúng là không sai, chúng ta phải cảm ơn cậu Tề!”

Lâm Hiểu Mạn đắc ý nhìn Lâm Khả Hy ở cách đó không xa, nói tiếp:

“Ông nội, ông cứ yên tâm, cháu không giống một số người, cố gắng nhét tài sản của nhà họ Lâm vào túi mình vì lợi ích riêng, rồi lấy mấy tên đàn ông vớ vẩn bên ngoài. Cháu muốn giúp nhà họ Lâm chúng ta phát triển mạnh mẽ hơn…”

Lâm Hiểu Mạn vô cùng đắc ý, lại chanh chua như ngày thường.

Ông cụ Lâm vui mừng cười ha hả, khách sáo nói với Tề Vân Kiệt:

“Cậu Tề, Hiểu Mạn là đứa cháu mà tôi cưng nhất đấy. Con bé vừa xinh vừa ngoan, thỉnh thoảng hơi tùy hứng thôi. Đương nhiên cũng do tôi dạy hư cả. Sau này cậu nhường nó một chút nhé. Dù sao cậu cũng là đàn ông mà…”

Lời ông cụ Lâm khiến Tề Vân Kiệt sững sờ. Anh ta chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hiểu Mạn đã nói:

“Ông nội, ông cứ yên tâm, cháu sẽ sửa đổi mà, sau khi kết hôn với Vân Kiệt, chắc chắn cháu sẽ phụng dưỡng ông…”

Lâm Hiểu Mạn vừa dứt lời, Tề Vân Kiệt lập tức rút tay ra, quay sang nhìn cô ta, ngờ vực nói:

“Lâm Hiểu Mạn, em nói gì cơ? Kết hôn gì? Kết hôn với ai?”

Lâm Hiểu Mạn ngẩn ra, nói ngay:

“Đương nhiên là chúng ta rồi?”

Tề Vân Kiệt dở khóc dở cười, nhìn Lâm Hiểu Mạn với vẻ khó hiểu:

“Lâm Hiểu Mạn, em hiểu nhầm ở đâu à? Anh nói sẽ kết hôn với em bao giờ chứ?”

Lâm Hiểu Mạn ngơ ngác, tròn mắt nhìn Tề Vân Kiệt:

“Chẳng… chẳng phải hôm nay anh đến là để hỏi cưới em ư?”

Đến giờ Tề Vân Kiệt mới hiểu ý Lâm Hiểu Mạn. Anh ta nhìn cô ta với vẻ cạn lời:

“Đúng là anh đến để hỏi cưới, nhưng không phải với em. Anh đến hỏi cưới Lâm Khả Hy mà!”

Nghe thấy thế, người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt.

Bao gồm cả Lâm Khả Hy và Tô Dương.

Tề Vân Kiệt và Lâm Khả Hy là bạn học cấp ba, đúng là hồi ấy Tề Vân Kiệt từng theo đuổi Lâm Khả Hy, nhưng đã bị cô từ chối. Không ngờ sau bao năm, anh ta không theo đuổi nữa mà tới nhà hỏi cưới luôn.

Đương nhiên, cũng vì Tề Vân Kiệt tự thấy nhà họ Tề đang như mặt trời ban trưa, chắc chắn người nhà họ Lâm sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này nên mới làm như thế.

Sau khi biết đối tượng cầu hôn của Tề Vân Kiệt là Lâm Khả Hy, Lâm Hiểu Mạn đứng đực ra như trời trồng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cô ta nhìn Tề Vân Kiệt, la lớn:

“Không thể nào! Sao anh lại thích Lâm Khả Hy được chứ, nó chẳng khác gì khúc gỗ cả. Chắc chắn anh nói nhầm rồi…”

Lâm Hiểu Mạn kích động hét lên.

Tề Vân Kiệt ghét việc người ta la lối với mình nhất. Anh ta hơi khoát tay, bất mãn nói:

“Mẹ nó chứ! Không thể gì cơ? Sao lại không thể? Anh còn không biết mình sẽ kết hôn với ai à? Còn cần em nói cho anh chắc?”

Mấy câu nói đó khiến Lâm Hiểu Mạn gần như sụp đổ.

Tề Vân Kiệt cũng nhận ra đây là nhà họ Lâm, anh ta hơi quá đáng, bèn dịu giọng:

“Hiểu Mạn, có phải em nghĩ hơi nhiều rồi không? Thật ra anh vẫn luôn coi em là bạn… bè…”

Anh ta vốn định nói “bạn giường”, nhưng sau đó đã sửa lại.

Lâm Hiểu Mạn căm tức nhìn Tề Vân Kiệt, vừa đau buồn vừa tức giận.

Lâm Hiểu Mạn hoàn toàn tuyệt vọng rồi!

Cô ta vốn đang mong chờ sẽ được sống như bà chủ nhà giàu sau khi bước vào nhà họ Tề, nhưng bây giờ xem ra không thể nào có chuyện đó.

Cô ta hận, hận Tô Dương.

Nếu không tại Tô Dương, cô ta đã không phải chia tay với An Như Phong rồi.

Cô ta hận, hận Lâm Khả Hy.

Nếu không tại Lâm Khả Hy, chắc chắn Tề Vân Kiệt sẽ cầu hôn cô ta.

Còn người nhà họ Lâm thì đứng sững ra đó, sự việc bất ngờ này cũng khiến họ kinh hãi tới mức trợn mắt há mồm.

Họ cũng không hiểu tại sao Tề Vân Kiệt lại thích người phụ nữ lạnh lùng như Lâm Khả Hy chứ!

Ông cụ Lâm cũng cảm thấy thất vọng, hết sức bối rối. Nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua sóng to gió lớn nên lập tức bình tĩnh lại, cười nói với Tề Vân Kiệt:

“Cậu Tề, có lẽ Hiểu Mạn đã hiểu nhầm, cũng không sao! Khả Hy nhà chúng tôi cũng là cô gái tốt. Hai đứa lại là bạn học, đã quen từ lâu, rất ổn…”

Ông cụ Lâm vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng động chói tai cách đó không xa.

Ông ta nhìn sang, thấy Tô Dương đang đứng trên bãi cỏ, cầm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nở nụ cười khinh thường.

Ông cụ Lâm vốn đã tức giận, thấy Tô Dương còn đang vừa ăn vừa cười, lập tức giận dữ quát:

“Cậu cười cái gì?”

Tô Dương cố nén cười, từ tốn nói:

“Ông à, lời ông vừa nói thú vị thật đấy!”

Lời Tô Dương nói khiến ông cụ Lâm tức xanh mặt. Ông ta chỉ vào Tô Dương, giận dữ quát:

“Câm mồm, không thì cút ra ngoài cho tôi!”

Lần này Tô Dương rất nghe lời, nói ngay:

“Được rồi, tôi câm! Tôi không nói nữa là được!”

Ông cụ Lâm trừng mắt nhìn anh rồi không quan tâm đến anh nữa.

Nhưng ông ta vừa quay đi thì đã nghe thấy tiếng “Á” của Tô Dương, ông ta tức giận nhìn lại.

Tô Dương đang xoay vòng, ôm chân, đau tới mức nhe răng trợn mắt:

“Khả Hy, cô đánh lén tôi…”

Lâm Khả Hy vừa cố tình giẫm lên chân Tô Dương bằng giày cao gót nhân lúc anh không chú ý.
Chương 53: Nhẫn kim cương

Thấy Lâm Khả Hy không để ý đến mình, Tô Dương mặt mày ủ rũ, nhỏ giọng nói:

“Lâm Khả Hy, có phải em thấy có người tới hỏi cưới em rồi, nên em muốn mưu sát chồng để tái giá với người khác đúng không? Tôi nói cho em biết, chồng em còn chưa chết đâu, em đừng hòng tái giá!”

Tô Dương không ngừng lải nhải mấy lời bậy bạ.

“Cút!”

Lâm Khả Hy tức giận lườm anh, nhưng trong lòng lại trộm vui vẻ.

Tô Dương luôn ăn nói lung tung, không chút nghiêm chỉnh, lúc này cuối cùng có thể để anh chịu khổ một chút rồi.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của ông cụ Lâm với Lâm Khả Hy đã thay đổi.

Ông ta vẫy tay với Lâm Khả Hy, ra vẻ hiền hòa nói:

“Khả Hy, lại đây với ông nội nào...”

Suy nghĩ của ông cụ Lâm rất đơn giản.

Cho dù là Lâm Hiểu Mạn, hay là Lâm Khả Hy, chỉ cần có thể kết thông gia với nhà họ Tề để mang đến lợi ích cho nhà họ Lâm là được, còn những thứ khác không quan trọng.

Thấy ông nội gọi mình, Lâm Khả Hy thong thả đi tới.

Ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Khả Hy, lại liếc Tề Vân Kiệt, cười ha ha nói:

“Cậu Tề, phải nói ánh mắt của cậu cao thật đấy! Khả Hy nhà chúng tôi được người ta đánh giá là người đẹp nhất trong “bốn người đẹp của Châu Thành”, nhưng bố Khả Hy mất sớm, mẹ nó thì thôi đi, không nói đến mẹ nó nữa, nó được tôi nuôi lớn. Đứa bé này ngoài tính hơi lạnh lùng, dường như không có khuyết điểm nào khác”.

Vừa nói, ông ta vừa nhìn Lâm Khả Hy

“Khả Hy, cháu và cậu Tề là bạn học, đã sớm thấu hiểu lẫn nhau. Ông cũng không cần nói nhiều về điều kiện của nhà họ Tề nữa, người Châu Thành không ai không biết. Cậu Tề có thể thích cháu, ông nội cũng vui thay cho cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, qua lại thân thiết với cậu Tề đấy”.

Bộ mặt của ông cụ Lâm khiến Tô Dương buồn nôn.

Theo ý ông ta, Tề Vân Kiệt có thể vừa ý Lâm Khả Hy tựa như đang ban ơn vậy.

“Ông nội, cháu...”

Lâm Khả Hy còn chưa nói xong, Tề Vân Kiệt lại bỗng nhìn cô, cướp lời:

“Khả Hy, em có biết tại sao hôm nay tôi lại tới nhà họ Lâm hỏi cưới không?”

Lâm Khả Hy không lên tiếng.

Tề Vân Kiệt tự hỏi tự trả lời:

“Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, tôi muốn cho em một bất ngờ. Thật ra, từ khi học cấp ba đến nay, tôi vẫn luôn thích em”.

Tề Vân Kiệt nói thích Lâm Khả Hy cũng không hoàn toàn là giả, nhưng cũng không có bao nhiêu là thật.

Cậu Tề là công tử đào hoa nổi danh ở Châu Thành.

Có thể nói là tối nào cũng chè chén, đêm nào cũng làm chú rể.

Anh ta muốn người đàn bà nào, từ trước tới nay chưa bao giờ thất bại.

Chỉ có Lâm Khả Hy đã từng từ chối anh ta, cho nên đã khơi lên dục vọng chinh phục của anh ta. Anh ta nhất định phải có được cô.

Tề Vân Kiệt lại tiếp tục nói:

“Khả Hy, chỉ cần em theo tôi, em yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt em. Sau khi kết hôn, em muốn tiếp tục kinh doanh công ty nhỏ kia thì cứ tiếp tục. Nếu em không muốn làm nữa thì ở nhà làm bà lớn, lúc rảnh rỗi thì đi dạo phố, mua sắm, đánh golf, hoặc là hẹn bạn uống trà chiều cũng được. Đợi khi có con rồi, tôi sẽ đưa mẹ con em ra nước ngoài, em sẽ ở nước ngoài chăm sóc con cái thật tốt”.

Vừa nói, Tề Vân Kiệt còn cố ý dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho mấy vệ sĩ đứng cách đó không xa, tiếp tục nói:

“Khả Hy, để thể hiện thành ý của mình, tôi muốn tặng em một món quà...”

Tề Vân Kiệt vừa dứt lời, mấy người vệ sĩ tài xế đồng thời mở cốp sau của ba chiếc xe ra.

Mọi người quay sang nhìn, đều không khỏi trợn tròn hai mắt, kinh ngạc cảm thán.

Cốp sau của một chiếc Bentley và hai chiếc BMW đều chứa đầy những tờ tiền mặt một trăm tệ màu đỏ mới tinh.

Lâm Khả Hy quay đầu nhìn thoáng qua, cô cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tề Vân Kiệt hơi đắc ý, lại nói:

“Khả Hy, đây là năm mươi triệu, coi như là chút lòng thành tôi tặng trước cho em. Sau khi kết hôn, tôi sẽ cho em thêm tám mươi triệu nữa. Có em bé rồi, tôi sẽ thưởng cho em một trăm triệu. Nói cụ thể hơn, là một đứa bé một trăm triệu, chỉ cần em bằng lòng sinh, tôi sẽ bằng lòng cho”.

Lâm Khả Hy nhìn tiền mặt chất thành đống, không khỏi bật cười, cô chậm rãi nói:

“Không ngờ tôi đáng giá nhiều tiền như vậy!”

Nghe Lâm Khả Hy nói vậy, Tề Vân Kiệt lập tức nói:

“Không, em đáng tiền hơn rất nhiều!”

Tề Vân Kiệt lại vẫy tay, quản gia đi cùng lập tức đặt một hộp trang sức tinh xảo vào tay anh ta.

Tề Vân Kiệt cầm hộp trang sức, cười híp mắt nhìn Lâm Khả Hy, nói:

“Khả Hy, kết hôn với tôi nhé! Tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ nổi bật nhất ở Châu Thành”.

Vừa nói, Tề Vân Kiệt vừa từ từ mở hộp trang sức ra.

Người nhà họ Lâm đang vây xem lại kinh ngạc kêu lên.

Trong hộp trang sức đựng một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, kích thước khoảng một quả trứng chim bồ câu.

Xung quanh còn có đủ loại kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, rất chói mắt!

Người phụ nữ nào cũng mơ tưởng có được chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.

Thậm chí, rất nhiều người phụ nữ không dám nghĩ đến.

Phụ nữ nhà họ Lâm nhìn mà đều vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Đặc biệt là Lâm Hiểu Mạn, cô ta nhìn đăm đăm chiếc nhẫn kim cương, trong lòng càng ghi hận Lâm Khả Hy. Nếu không phải vì Lâm Khả Hy, số tiền mặt và chiếc nhẫn kim cương này đã là của cô ta.

Tề Vân Kiệt rất hài lòng với biểu hiện của người nhà họ Lâm, anh ta lại bổ sung:

“Khả Hy, chiếc nhẫn này được tôi cố ý đặt làm ở Cartier. Tất cả kim cương đều đến từ Nam Phi. Em yên tâm đi, nó nhất định là độc nhất vô nhị”.

Lâm Khả Hy cũng nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, cô phải thừa nhận, viên kim cương này rất đẹp, nhưng cô vẫn không lên tiếng.

Ông cụ Lâm ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, ông ta sốt ruột thúc giục Lâm Khả Hy:

“Khả Hy, cháu nghĩ gì vậy? Cậu Tề đã có thành ý như vậy, cháu còn không mau đồng ý đi”.

Có mấy người họ hàng gió chiều nào theo chiều ấy, muốn nhân cơ hội lấy lòng Lâm Khả Hy để bám víu nhà họ Tề cũng lên tiếng nịnh nọt:

“Khả Hy, mau đồng ý với cậu Tề đi! Sau này, cháu chính là bà lớn nhà họ Tề đấy, mọi người cũng vui thay cho cháu”.

Ngay cả Lâm Húc Đông luôn thích bắt nạt Lâm Khả Hy nhất, lúc này cũng như trở thành một người khác, nịnh nọt Lâm Khả Hy:

“Em gái, sau nay thành vợ của cậu Tề rồi, em cũng đừng quên anh đấy”.

Dứt lời, nhưng người bên cạnh cũng hùa theo:

“Húc Đông, cháu cũng thật là, sau này cháu sẽ là anh vợ của cậu Tề đấy...”

Mọi người mồm năm miệng mười, tự nói tự vui.

Lâm Khả Hy ngẩng đầu nhìn Tề Vân Kiệt đang rất tự tin, cô chậm rãi nói:

“Anh Tề, xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh!”

Dứt lời, đại sảnh nhà họ Lâm lập tức nổ tung.

“Lâm Khả Hy!”

Ông cụ Lâm không nhịn được tức giận quát lớn. Ông ta vốn muốn trách mắng Lâm Khả Hy mấy câu, nhưng ngại Tề Vân Kiệt đang ở đây nên vẫn cố nén lại.

Tề Vân Kiệt cũng sững sờ, anh ta không ngờ sẽ có kết quả này.
Chương 54: Hai chọn một

Ở trong mắt Tề Vân Kiệt, người đàn bà nào cũng có thể mua được bằng tiền.

Lần này anh ta dốc lòng chuẩn bị lâu như vậy, vốn tưởng rằng có thể lập tức có được Lâm Khả Hy.

Nhưng không ngờ Lâm Khả Hy lại từ chối anh ta!

Hơn nữa còn từ chối ngay trước mặt người nhà họ Lâm.

Làm anh ta thật sự mất hết cả thể diện!

Tề Vân Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Khả Hy, sắc mặt lạnh như băng, không nhịn được hỏi cô:

“Tại sao? Cho tôi câu trả lời!”

Lâm Khả Hy mặt lặng như nước, nhìn Tề Vân Kiệt, thản nhiên nói:

“Chuyện này nào có nhiều tại sao như vậy. Rất đơn giản, tôi không thích anh, không có tình cảm với anh!”

Tề Vân Kiệt nhất thời tức giận đến mặt đỏ lên.

Từ chối cũng thôi đi, Lâm Khả Hy còn buông lời lạnh lùng khó nghe như vậy.

Người vui vẻ nhất là Lâm Hiểu Mạn. Cô ta đứng một bên cười lạnh, thầm mắng đáng đời, ai bảo Tề Vân Kiệt anh không cầu hôn tôi?

Lâm Húc Đông lại như còn gấp hơn cả Tề Vân Kiệt, anh ta trợn mắt nhìn Lâm Khả Hy, mắng:

“Lâm Khả Hy, đầu cô toàn bã đậu phải không? Thật sự coi mình là người đẹp băng giá hả? Anh nói cho cô biết, cũng chỉ có cậu Tề vừa ý cô thôi. Đổi thành một người đàn ông có tiền có thế khác, ai lại tìm một người đàn bà không chút phong tình như cô? Anh đoán ở trên giường cô cũng chẳng biết rên”.

Lâm Húc Đông tức giận, nhất thời đã để lộ ra bộ mặt vô lại và vô liêm sỉ của anh ta.

Ông cụ Lâm lại tức giận muốn lên cơn đau tim.

Hôm nay, đầu tiền là tòa nhà Hoàn Á bị Tô Dương mua với giá thấp, ông ta đã vô cùng tức giận rồi.

Giờ muốn kết thông gia với nhà họ Tề, nhưng Lâm Khả Hy này lại lên tiếng từ chối!

Ông cụ Lâm lạnh mặt nhìn Lâm Khả Hy, bày ra dáng vẻ người lớn trong nhà, nói:

“Từ xưa tới nay, chuyện kết hôn của con cái đều nghe lệnh bố mẹ, lời người mai mối. Bây giờ bố cháu đã qua đời, mẹ cũng không ở bên cạnh, chuyện này sẽ do ông làm chủ!”

Vừa nói, ông cụ Lâm lại quay đầu nhìn Tề Vân Kiệt, nói:

“Cậu Tề, tôi thay nó đồng ý cuộc hôn nhân này”.

Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Khả Hy đã hơi nóng nảy nhìn ông cụ Lâm, lập tức phản bác:

“Ông nội, ông không thể làm vậy. Đây là chuyện cá nhân của cháu, ông không có quyền làm chủ!”

Mặc dù ông nội đối với cô bình thường, còn năm lần bảy lượt làm khó cô, nhưng dù sao ông nội cũng nuôi cô khôn lớn, nên Lâm Khả Hy không muốn gây xích mích với ông nội.

Chỉ là lần này ông nội lại muốn đứng ra làm chủ mối hôn sự này, Lâm Khả Hy mới lên tiếng chống đối.

Thấy Lâm Khả Hy dám chống đối mình, ông cụ Lâm lập tức nổi giận, trầm giọng nói:

“Ông không có quyền làm chủ? Chỉ cần ông còn chưa chết, chuyện lớn chuyện nhỏ của nhà họ Lâm đều do ông làm chủ! Ông nói cho cháu biết, chuyện này không cần bàn lại nữa, cháu phải gả cho cậu Tề!”

Lúc nói nhưng lời này, mặt ông cụ Lâm đỏ lên, mà mặt Lâm Khả Hy lại lạnh như băng. Cô nhìn ông cụ Lâm, không hề nhân nhượng, nói:

“Muốn gả thì ông đi mà gả, cháu chắc chắn sẽ không gả!”

Câu này khiến ông cụ Lâm tức giận đến đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.

Lời khốn kiếp gì vậy hả? Cho dù ông ta có muốn gả, nhà họ Tề ai lại cưới một ông già?

Bây giờ, ông cụ Lâm vô cùng hối hận khi đã đồng ý giao công ty cho Lâm Khả Hy, nếu không đã có thứ để uy hiếp cô rồi.

Lâm Húc Đông cũng nổi giận, chỉ Lâm Khả Hy, lớn tiếng quát:

“Lâm Khả Hy, cô có liêm sỉ không thế? Cô tình nguyện cả ngày ở bên thằng ăn mày thối đó, cũng không gả cho cậu Tề có đúng không?”

Tô Dương vốn đang xem náo nhiệt, thấy nhắc tới mình, anh cũng muốn lên tiếng.

Tề Vân Kiệt lại dùng ánh mắt âm hiểm nhìn anh, giành trước hỏi Lâm Khả Hy:

“Tên ăn mày này là bạn trai của em?”

Lâm Khả Hy hờ hững nhìn Lâm Húc Đông và Tề Vân Kiệt, lạnh lùng nói:

“Đầu tiên, anh ấy không phải bạn trai của tôi, nhưng nếu trên thế giới chỉ còn hai người đàn ông, mà tôi lại phải chọn một thì tôi nhất đinh sẽ chọn Tô Dương!”

Nghe Lâm Khả Hy nói vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Ai cũng biết, Lâm Khả Hy không thể nào gả cho Tề Vân Kiệt nữa rồi.

Tô Dương lại bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Tốt lắm Lâm Khả Hy, cả thế giới chỉ còn lại hai người đàn ông, em mới chọn anh, xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ sớm đưa em lên giường thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn đi tới bên cạnh, cười hì hì nói với Tề Vân Kiệt:

“Cậu Tề, tôi phiên dịch lời của Lâm Khả Hy nhà chúng tôi giúp cậu nhé. Ý của cô ấy là, trên thế giới chỉ có hai loại đàn ông, một là tôi, một là những người đàn ông khác. Đương nhiên cậu thuộc nhóm đàn ông khác rồi, cho nên dù có bao nhiều đàn ông tới cầu hôn cô ấy đi nữa cũng đều vô dụng thôi. Bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có tôi”.

Tô Dương cười đùa cợt nhả, dáng vẻ rất mặt dày vô sỉ.

Lâm Khả Hy thật sự muốn đạp anh một đạp, tặng anh một chữ “Cút”.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn giữ mặt mũi cho Tô Dương.

Lâm Khả Hy nín cười, không nói một lời.

Nhìn Lâm Khả Hy và Tô Dương, Tề Vân Kiệt tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Anh ta nào đã từng chịu uất ức như vậy, chỉ hai người, anh ta oán hận nói:

“Thằng ăn mày, mày cứ đợi đấy. Còn cô nữa, Lâm Khả Hy, cô nhất định sẽ hối hận!”

Tô Dương cười âm hiểm, bắt chước giọng điệu của Tề Vân Kiệt, nói:

“Cậu Tề, cậu nhất định sẽ hối hận!”

Nói xong, Tề Vân Kiệt xoay người rời đi, nhưng lửa giận rừng rực trong lòng lại không có chỗ trút ra. Anh ta quay đầu nhìn Lâm Hiểu Mạn, vẫy tay nói:

“Lâm Hiểu Mạn, lại đây, đi với anh!”

Anh ta muốn Lâm Hiểu Mạn làm công cụ phát tiết của anh ta, anh ta muốn tìm một chỗ để trút hết lửa giận. Anh ta phải đè được đàn bà nhà họ Lâm xuống dưới thân!

Nhưng Tề Vân Kiệt không thể ngờ rằng, Lâm Hiểu Mạn trước kia chỉ cần gọi là lên giường, lại lập tức từ chối:

“Tìm tôi làm gì, tìm Lâm Khả Hy của anh đi!”

Nếu như chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ Lâm Hiểu Mạn còn đi theo. Nhưng đối phương là Lâm Khả Hy, cô ta không thể nuốt trôi cục tức này. Cô ta không thể mất thể diện trước mặt Lâm Khả Hy, nhất định phải mạnh hơn cô.

“Hiểu Mạn, đi mau...”

Lâm Húc Đông ở bên cạnh xúi giục. Anh ta chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ cần có thể móc nối quan hệ với Tề Vân Kiệt, sao cũng được.

“Muốn thì anh đi đi!”

Lâm Hiểu Mạn hung hăng liếc Lâm Húc Đông.

Không ngờ Lâm Húc Đông lại đi thật.

Lâm Húc Đông thẽ thọt khúm núm với Tề Vân Kiệt vừa mới lên xe, nịnh nọt hỏi:

“Cậu Tề, cậu đã hứa sẽ giảm giá 50% khi mua biệt thự Nguyệt Đinh Sơn, khi nào thì tôi có thể trả tiền?”

Tề Vân Kiệt cắn răng nghiên lợi nhìn chằm chằm Lâm Húc Đông, mắng một câu:

“Biệt thự cái đầu anh! Biến đi!”

Vừa nói, anh ta vừa chuẩn bị đóng cửa. Nhưng anh ta lại nhớ ra gì đó, ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Húc Đông vốn đã thất vọng.

Lâm Húc Đông lập tức sáp đến gần giống như một con chó Pug.

Lại nghe Tề Vân Kiệt thấp giọng nói:

“Chỉ cần anh đưa được Lâm Khả Hy lên giường của tôi, đừng nói giảm giá 50%, tôi còn có thể cho anh một món hời!”

“Thật sao?”

Lâm Húc Đông hơi không dám tin hỏi lại.

“Đương nhiên, phải xem bản lĩnh của anh đã!”

Mặc dù là cửa điện tử, nhưng Tề Vân Kiệt nói xong vẫn nặng nề đóng cửa xe.
Chương 55: Tai nạn giao thông

Nếu dùng táng tận lương tâm để miêu tả Lâm Húc Đông cũng chẳng hề quá đáng, quả thật là một tên cặn bã.

Trong mắt anh ta chỉ có tiền, không có tình thân. Cho dù Lâm Khả Hy là em họ của anh ta cũng vậy, chỉ cần có thể đổi được lợi ích đều không sao hết.

Anh ta chỉ nghĩ làm sao để đưa Lâm Khả Hy lên giường của Tề Vân Kiệt, vậy là anh ta sẽ có thể mua được biệt thự trên đỉnh Nguyệt Đinh với giá thấp nhất.

Sau đó anh ta lại sang tay cho người khác là kiếm thêm được mấy chục triệu!

Thấy Tề Vân Kiệt bỏ đi, ông cụ Lâm cũng bùi ngùi thở dài, tuyệt vọng tột độ.

Ông ta vốn muốn kết thông gia với nhà họ Tề để nhà họ Lâm tiến thêm một bậc. Nhưng mà giờ đây tất cả đều hỏng bét.

Ông ta oán trách chỉ vào Lâm Khả Hy:

“Cô chẳng khác gì bố mẹ cô cả, đều đáng chết như nhau. Bọn họ khiến nhà họ Lâm xuống dốc, còn cô thì tàn nhẫn huỷ hoại cả nhà chúng ta!”

Dứt lời, ông ta nổi giận đùng đùng quay lưng đi vào trong biệt thự.

Đám họ hàng nhà họ Lâm cũng ủ rũ cúi đầu, ai về nhà nấy.

Tô Dương và Lâm Khả Hy ra khỏi cổng biệt thự.

Bọn họ chưa kịp lên xe đã trông thấy ba chiếc xe con của Tề Vân Kiệt đỗ ở cách đó không xa. Hoá ra bọn họ vẫn chưa rời đi.

Thấy thế, Tô Dương lập tức đoán ra được, chắc chắn Tề Vân Kiệt vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Anh vội nói với Lâm Khả Hy:

“Em đưa chìa khoá cho tôi, tôi sẽ lái xe…”

Lâm Khả Hy cũng thầm cảm thấy có điều không ổn. Giờ này Tề Vân Kiệt vẫn chưa đi, kiểu gì cũng có chuyện.

Tề Vân Kiệt thấy Lâm Khả Hy và Tô Dương đều lên xe mới ra lệnh cho tài xế:

“Bảo hai xe kia chặn đứng đằng sau cái xe này, nghĩ cách đẩy nó đâm vào xe của chúng ta. Nhưng phải đảm bảo bắt họ chịu trách nhiệm bằng được cho tôi…”

Tài xế gật đầu vội báo cho hai chiếc BMW còn lại.

Tề Vân Kiệt lại nói tiếp:

“Chỉ cần bọn họ đâm vào chúng ta, các anh lập tức xuống xe ném hết tiền mặt trong vali ở cốp xe cho tôi…”

Tài xế kinh ngạc, tò mò hỏi:

“Cậu chủ muốn ném đi sao?”

Tề Vân Kiệt hừ lạnh một tiếng:

“Đúng, phải ném đi! Con đường này do người trong khu biệt thự tự tu sửa, không có camera giám sát. Đến lúc đó chỉ cần gọi điện cho Đại Trương bên đội cảnh sát giao thông tới xử lý. Cứ nói là cốp xe bị đâm hỏng, tiền bị gió thổi bay hết. Tôi nhất định phải tính sổ với hai đứa chết tiệt này, khiến họ khuynh gia bại sản, kêu cha gọi mẹ tới bồi thường cho tôi!”

Tô Dương khởi động chiếc Passat, mới lái được một đoạn đã nhìn ra ý đồ của Tề Vân Kiệt.

Ba chiếc xe chia nhau áp sát hai bên, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, không ngừng khiêu khích anh.

Tô Dương biết đối phương đang đợi anh chủ động tông vào họ.

Nghĩ vậy, anh lập tức lái chậm lại, giữ khoảng cách đi theo đoàn xe của Tề Vân Kiệt.

Thấy Tô Dương cứ chậm rãi đi theo như vậy, không có khả năng tông vào đuôi xe mình, Tề Vân Kiệt lập tức ra lệnh cho tài xế:

“Sắp ra đường cái rồi, mau nghĩ cách đi, nhất định phải ép họ đâm vào xe mình trước khi ra đường cái…”

Tài xế vốn đang chắn ngay trước xe của Tô Dương, thấy tình hình không ổn bèn dứt khoát nhường đường, giả vờ cho Tô Dương vượt lên trước.

Ông ta vốn định chờ Tô Dương tăng tốc sẽ bất thình lình tăng tốc xông ra. Vậy thì dù Tô Dương có giảm tốc cũng không thể tránh khỏi va chạm.

Quả nhiên, Tô Dương bắt đầu tăng tốc.

Tài xế nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đợi thời cơ chín muồi.

Ông ta đánh mạnh tay lái, bỗng nhiên chuyển hướng.

Nào ngờ, Tô Dương lại đạp mạnh chân ga tăng tốc hết cỡ. Xe ông ta vẫn chưa hoàn toàn chuyển hướng thì hai xe đã tông vào nhau rồi.

“Uỳnh” một tiếng.

Chiếc Passat đâm trúng vào góc đuôi xe Bentley. Tài xế đang lái chiếc Bentley giật nảy mình, hốt hoảng đánh tay lái.

Ông ta không đánh còn đỡ. Đánh tay lái xong chiếc Bentley chợt bị lật lại, bị lực va chạm của chiếc Passat ảnh hưởng lập tức lao thẳng vào đường ống nước.

Còn chiếc Passat chỉ bị vỡ đèn pha trước xe, còn lại đều không bị tổn hại gì.

Hệt như mong muốn của Tề Vân Kiệt.

Tuy cốp xe không bị đâm hỏng nhưng vẫn tự động bật mở khi xe bị lật.

Tiền mặt bên trong rơi lả tả. Một cơn gió thổi qua cuốn phăng mấy tờ trăm tệ màu đỏ bay tứ tung.

Người trên hai chiếc xe còn lại tức tốc lao xuống định tới cứu Tề Vân Kiệt.

Tác dụng lớn nhất của xe sang chính là có hệ số an toàn tương đối cao.

Ngay khi xe lật lại, dù bảo hộ trong chiếc Bentley đã bung ra, bảo vệ Tề Vân Kiệt không bị thương. Nhưng đầu anh ta vẫn bị đập trúng một mảng lớn.

Anh ta chui ra khỏi chiếc Bentley, giơ tay ôm đầu. Máu tươi rỉ ra từ kẽ tay nhỏ xuống.

Anh ta chỉ vào Tô Dương lớn tiếng mắng chửi:

“Đồ khốn kiếp, xe của ông đây bị hỏng rồi, người cũng bị thương, tiền thì rơi mất sạch. Lần này mày không bồi thường, ông đây sẽ lấy mạng mày!”

Tô Dương bật cười, không thèm xuống xe mà kéo cửa kính xuống nhìn Tề Vân Kiệt dính bẩn toàn thân ở bên cạnh cống nước:

“Bây giờ cậu chủ Kiệt đã là kẻ sa cơ thất thế, sao vẫn còn mạnh miệng vậy hả? Chính các cậu chặn đường đổi hướng, đáng lẽ phải do các cậu chịu hết toàn bộ trách nhiệm chứ! Theo lý mà nói, cậu còn phải trả tiền sửa xe cho tôi nữa đấy. Nhưng mà hôm nay tâm trạng của tôi không tồi, miễn cho cậu cái này…”

Con đường này không có camera giám sát, Tề Vân Kiệt lập tức lên tiếng:

“Con mẹ nó, con mắt nào của mày nhìn thấy như vậy hả? Rõ ràng là mày đâm vào đuôi xe tao, chờ cảnh sát tới đi…”

“Cảnh sát? Cậu làm tôi sợ quá đi mất…”

Tô Dương vừa nói vừa giả bộ sợ sệt.

Sau đó, anh ung dung chỉ vào kính chắn gió bằng thuỷ tinh:

“Chắc cậu thủ Tề không ngờ chỗ này của chúng tôi có camera hành trình đâu nhỉ? Có cần vừa báo cảnh sát, vừa gọi cả cánh phóng viên tới không? Để xem cậu chủ Tề của chúng ta cố tình nguỵ tạo tai nạn giao thông như thế nào?”

Nghe vậy, Tề Vân Kiệt không khỏi hoảng hốt. Anh ta toan tính đủ đường, lại không ngờ được xe của Lâm Khả Hy có camera hành trình.

Thấy Tề Vân Kiệt không nói lời nào, Tô Dương còn cố tình chọc giận anh ta:

“Nếu cậu chủ Tề không báo cảnh sát thì tôi đưa Khả Hy đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người trước nhé?’

Tề Vân Kiệt tức điên lên. Không thể báo cảnh sát, anh ta chỉ đành há mồm mắng chửi:

“Cút, mau cút đi cho tao! Mày cứ chờ đấy, sớm muộn gì tao cũng chơi chết mày!”

Tô Dương cười lạnh một tiếng:

“Được, tôi chờ cậu!”

Dứt lời, anh đóng lại cửa kính xe, lái xe đưa Lâm Khả Hy rời đi.

Hôm nay là ngày buồn bực nhất của Tề Vân Kiệt từ lúc sinh ra đến giờ. Anh ta ôm đầu quát mắng đám tài xế và quản gia:

“Một lũ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau nhặt tiền đi…”

Bấy giờ bọn họ mới giật mình nhớ ra, đống tiền bị gió thổi bay đều là tờ trăm tệ.

Lâm Khả Hy bị giày vò cả một ngày, sớm đã mệt mỏi từ lâu. Nhưng hôm nay lại là ngày sinh nhật đặc biệt nhất trong đời cô.

Về đến nhà, cô lập tức đi tắm nước nóng.

Tô Dương tranh thủ Lâm Khả Hy không có mặt, lén lút gọi điện cho Tiểu Lục. Điện thoại vừa được nối máy, anh đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tiểu Lục từ đầu dây bên kia truyền tới:

“Em đang định gọi cho anh đây. Em bàn xong chuyện quán bar rồi, ở ngay trên đường chuyên mở bar, tên là Phong Tình Eleven. Nhưng mà giá cả cao hơn dự toán anh đưa cho em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK