Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người sửng sốt là, người ngã xuống không phải Tô Dương, mà là Sài Song!
Sài Song hơi ngớ người, rõ ràng là mình tìm anh Lục, sao gã lại bỗng nhiên đánh mình.
Anh ta sờ mũi, thấy hai dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi.
Lâm Khả Hy và Khương Nhất Tuyết cũng trợn tròn mắt. Hai người còn tưởng những tên côn đồ này nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Dương, nhưng ai ngờ chúng lại bỗng nhiên đánh Sài Song.
Những tên côn đồ này cũng không hiểu, một người trong đó vội vàng hỏi:
“Anh Lục, đánh nhầm rồi, không phải anh ta...”
Anh Lục quay lại mắng một câu:
“Sai ông nội mày, đánh nó cho tao!”
Những tên côn đồ này không hiểu có chuyện gì, nhưng anh Lục nói vậy, chúng chỉ biết nghe theo anh Lục, cho nên lao vào vừa đấm vừa đá Sài Song.
Đánh một hồi lâu, thấy Sài Song mặt mũi sưng húp, Tô Dương mới nói:
“Được rồi, đừng đánh nữa, bảo anh ta cút đi”.
Lúc này anh Lục mới ngừng tay, mắng Sài Song:
“Còn chưa cút? Mẹ nó, dám đắc tội với anh tao, nếu có một lần nữa, tao giết chết mày!”
Sài Song vội vàng đứng dậy, anh ta cũng không dám nói gì nữa. Cô bạn gái đỡ anh ta dậy, hai người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hai người vừa đi, anh Lục lập tức tới trước mặt Tô Dương, cúi đầu nịnh nọt:
“Anh à, em giải quyết chuyện này thế nào?”
Anh Lục này chính là tên côn đồ cầm đầu đã chặn đường Tô Dương buổi chiều. Gã đã sớm biết sự lợi hại của Tô Dương, cho nên sau khi nhìn thấy anh, để tránh lại bị ăn đòn, gã nhanh trí quyết định xử lý Sài Song giúp Tô Dương.
Nếu không e là hôm nay gã cũng sẽ ốm đòn. Mấy tên đàn em gã dẫn tới không tham gia trận đánh nhau buổi chiều, nên chúng không nhận ra Tô Dương.
Tô Dương coi như hài lòng gật đầu, lại hỏi:
“Cậu tên anh Lục?”
Anh Lục lập tức lắc đầu:
“Ở trước mặt anh, em nào dám xưng anh, anh cứ gọi em Tiểu Lục là được!”
Tô Dương cười ha ha, mặc dù Tiểu Lục này từng muốn ra tay với mình, nhưng tên này rất thông minh, khá được lòng người. Tô Dương nói: Đọc nhanh tại Vietwriter
“Cho anh số tài khoản của cậu, anh chuyển cho cậu ít tiền, cậu dẫn những người anh em này đi ăn một bữa ngon đi”.
Vừa nói, Tô Dương lại hạ thấp giọng, thì thầm với Tiểu Lục:
“Nhưng cậu phải theo dõi sát sao Tưởng Tiến cho anh, nếu ông ta dám nhằm vào người phụ nữ của anh, cậu phải nói ngay cho anh biết, nghe không?”
Tiểu Lục liên tục gật đầu:
“Anh, anh cứ yên tâm đi, có em ở đây, chắc chắn chị dâu sẽ không sao. À, đúng rồi! Anh phải cẩn thận đấy, đại ca Cường của bọn em đã nói, anh ấy sẽ đích thân đến gặp anh đấy!”
Tô Dương cười nhạt. Anh thật sự không quan tâm đến đại ca Cường gì đó, nhưng anh lo nhất là người này sẽ gây bất lợi cho Lâm Khả Hy.
Dặn dò xong, ba người lên xe.
Ba người vừa mới đi, tin nhắn của Tiểu Lục vang lên, là thông báo có tiền vào tài khoản ngân hàng.
Mở ra xem, Tiểu Lục bị con số trên đó dọa sợ hết hồn.
Gã dụi dụi mắt nhìn, cuối cùng chắc chắn Tô Dương đã chuyển cho gã cả năm mươi nghìn tệ!
Nên biết gã đi theo đại ca Cường lâu như vậy, mỗi lần đánh đấm giúp việc cho hắn cũng chỉ được hai ba nghìn tệ. Tô Dương ăn mặc lôi thôi, trông không giống như người có tiền, nhưng vừa ra tay đã chi cả năm mươi nghìn tệ, chuyện này làm Tiểu Lục lại càng thêm kính nể Tô Dương.
Vì là đại lí phân phối mỹ phẩm của Adore nên mấy ngày này Lâm Khả Hy rất bận rộn, có khi buổi tối cô sẽ làm thêm giờ đến tận khuya, sau đó ngủ lại luôn ở công ty.
Tô Dương thì cả ngày lang thang trong thành phố. Đương nhiên, anh có mục đích. Anh cần hiểu hết về Châu Thành, bởi tất cả của anh sẽ bắt đầu từ thành phố này.
Chiều hôm đó, Tô Dương đang đi loanh quanh trong thành phố, điện thoại di động bỗng vang lên, lấy ra xem, là dì My gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng dịu dàng của dì My.
“Bác sĩ Tô, ông cụ hỏi cậu có thời gian không? Tối nay, ‘Hội chợ tuổi thọ’ lần trước ông cụ đã nói với cậu sẽ khai mạc, nếu cậu có thời gian, ông cụ muốn cậu cùng tham gia”.
Tô Dương đang không có chuyện gì, anh cũng rất tò mò với “Hội chợ tuổi thọ” này, nên anh nói với dì My, bây giờ anh sẽ tới tìm họ.
Đón xe tới nhà họ Tân.
Vừa đến, anh đã thấy một đoàn xe năm chiếc đậu ở cửa.
Chính giữa là chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, bốn phía trước sau là xe địa hình Lexus cao lớn, trước cửa xe địa hình có vài vệ sĩ mặc vest đi giày da, đeo kính râm.
Tô Dương thấy hơi kỳ lạ, sao ông cụ tham gia “Hội chợ tuổi thọ” này lại phải làm đao to búa lớn thế này.
Thấy Tô Dương đến, dì My gọi anh lên xe Rolls-Royce. Dì My ngồi ghế cạnh tài xế, ông cụ Tân và Tô Dương ngồi phía sau.
Xe vừa khởi động, ông cụ Tân quay sang hỏi Tô Dương:
“Tô Dương, có phải thấy rất kỳ lạ, tại sao tôi lại mang nhiều người như vậy phải không?”
Tô Dương gật đầu.
Ông cụ Tân giải thích:
“Hội chợ tuổi thọ này thật ra chỉ là biệt danh mà mấy lão già chúng tôi nói vui mà thôi. Thực tế, đây là chợ đen bán dược liệu chữa bệnh lớn nhất cả nước”.
“Chợ đen?”
Tô Dương nghi ngờ hỏi một câu. Anh thật sự không biết còn có loại chợ đen này.
Ông cụ Tân gật đầu nói:
“Đúng, chợ đen! Ở đây có bán các loại dược liệu quý giá, còn bán cả đơn thuốc, cũng có người treo thưởng giá cao để cầu y chữa bệnh. Chỉ cần có tiền, ở đây cậu muốn mua gì cũng được, cũng có thể bán bất cứ thứ gì. Đừng nói bán thận mua phổi, cho dù muốn đổi một cái đầu, chỉ cần trả giá hợp lý, sẽ có người mang một cái đầu mới tinh tới cho cậu”.
Ông cụ vừa dứt lời, dì My lại nũng nịu nói một câu:
“Ông à, ông nói ít thôi, em nghe mà sợ”.
Trước kia dì My cũng chưa từng tới nơi đó, cô ta và Tô Dương đều là lần đầu tiên tham gia.
Nghe vậy, ông cụ Tân cười ha ha, tiếp tục nói:
“Ngoài ra, còn có đủ loại kỳ nhân dị sĩ, bàng môn tà đạo, dùng đủ loại phương pháp kỳ lạ để chữa bệnh, trừ tai. Ví dụ như nuôi ngải, chế cổ, mời thầy phù thủy. Nói tóm lại là cổ kim đông tây, cậu có thể nghĩ ra thì ở đây cơ bản đều có cả. Nhưng cũng bởi vì nơi này hỗn tạp đủ mọi loại người, cho nên mới thường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, mấy lần đến đây tôi đều phải mang theo vệ sĩ, chủ yếu là để đề phòng bất trắc”.
Nói tới đây, ông cụ Tân quay đầu nhìn Tô Dương, lại nói:
“Tô Dương, sở dĩ tôi đưa cậu tới đây là vì tôi nghĩ với y thuật của cậu, nhất định cậu có thể kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên của mình ở đây! Dù sao cũng không đến nỗi giống như trước đây, thấy sâm núi hoang dã hàng thật lại vì thiếu mấy chục tệ mà không mua nổi”.
Nói tới đây, Tô Dương và ông cụ Tân cùng bật cười.
Lời ông cụ đã chạm đến trái tim của Tô Dương.
Lần này tới Châu Thành, anh gần như là tay trắng. Anh cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Bởi vì chỉ khi có tài sản khổng lồ, anh mới có thể báo ơn, còn có thể báo thù nữa!