Nhưng gã vừa di chuyển, Tô Dương đã nắm lấy cổ áo của gã kéo mạnhvề.
Tô Dương nhìn gã cười ha hả hỏi:
"Bây giờ còn muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu! Tôi còn chưa đánh đủ đấy...”
Tên côn đồ này hoảng sợ, vội vàng hô to:
"Tao nói cho mày biết, mày đừng động vào tao, tao là người của đại ca Cường đấy...”
Tô Dương cười lạnh, tát vào cổ gã.
"Mẹ kiếp, mày bớt mạnh miệng với tao đi. Tao cần quái gì quan tâm mày là người của đại ca Cường hay đại ca Phường gì chứ! Tao hỏi mày, ai xúi giục bọn? Mày mà không nói, hôm nay tao đánh gãy chân mày trước!"
Lực tay của Tô Dương rất mạnh. Mặc dù anh chỉ vỗ một cái lại làm cho tên côn đồ nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng. Gã vội vàng xin tha:
"Em nói, em nói, đại ca đừng đánh em nữa. Có một người họ Tưởng tới tìm đại ca Cường nhà chúng tôi, chi một trăm nghìn muốn đánh gãy chân anh, thế nên đại ca Cường phái mấy người bọn em tới...”
Trước kia đại ca Cường từng gặp Tô Dương một lần, hắn không quá để tâm về anh, chỉ tùy tiện phái mấy tên đàn em qua, vốn tưởng chỉ trong vài nốt nhạc là có thể giải quyết xong, không ngờ người của mình đều bị đánh ngã.
Nghe gã nhắc tới Tưởng Tiến, Tô Dương đã hiểu hết mọi chuyện. Ông ta không có được Lâm Khả Hy lại bị Triệu Tử Lan đuổi, trong lòng căm hận nên tính hết món nợ lên người anh.
Tên côn đồ này thấy Tô Dương còn không định buông tay lại nói:
"Đúng rồi, đại ca, em còn nghe nói tên họ Tưởng kia muốn bắt một cô gái. Chính là cô gái rất xinh đẹp đi cùng anh đấy. Anh mau đi xem đi...”
Một câu nói của tên côn đồ lại làm Tô Dương sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Anh không ngờ Tưởng Tiến dám động vào Lâm Khả Hy.
Anh vội vàng thả tên côn đồ ra, gọi điện thoại cho Lâm Khả Hy. Điện thoại thật ra vẫn có tín hiệu nhưng cô không nghe máy.
Tô Dương không dám chậm trễ, chạy nhanh ra khỏi ngõ, vẫy xe taxi đi thẳng đến công ty Hoàn Á.
Tô Dương vừa đi, tên côn đồ lại sờ cổ của mình, nhìn theo bóng lưng của Tô Dương lầm bầm một câu:
"Mẹ nó, may mà ông đây thông minh, bịa chuyện lừa được anh ta rời đi...”
Thật ra Tưởng Tiến không đi tìm Lâm Khả Hy mà là gã côn đồ này chỉ nói bừa thôi.
Một tên côn đồ bên cạnh hỏi gã:
"Anh, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta không trừng trị được hắn, trở lại làm sao báo cáo kết quả với đại ca Cường được?"
Tên côn đồ dẫn đầu trợn mắt:
"Mày còn muốn trừng trị anh ta à? Mày muốn trừng trị thì cứ đi đi, ông đây không đi. Mẹ nó, tao lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, mà chưa từng gặp người nào mạnh thế đâu đấy!"
Tên côn đồ này làm sao biết được, trong mười lăm năm qua, Tô Dương không chỉ học được y thuật siêu phàm, còn có các loại kỹ xảo kỳ môn.
Trên đường đi, Tô Dương liên tục giục tài xế lái nhanh hơn. Sau khi anh đưa thêm tiền, cuối cùng người tài xế cũng lái xe taxi nhanh hệt như lái một chiếc siêu xe.
Sau khi đến Hoàn Á, Tô Dương ném cho người tài xế một trăm tệ, cũng không chờ anh ta trả lại tiền thừa đã vội vàng lao vào công ty.
Anh vừa vào cửa, còn chưa kịp lên tầng tìm Lâm Khả Hy đã bị hai cô lễ tân xinh đẹp cản lại.
"Anh tìm ai?"
"Lâm Khả Hy đâu?"
Tô Dương vội vàng hỏi.
Cô gái tò mò liếc nhìn anh và nói:
"Sếp Lâm đang họp trên tầng. Anh là ai, có chuyện gì vậy?"
Tô Dương vừa nghe Lâm Khả Hy không sao mới bớt lo lắng.
Anh liếc nhìn cô lễ tân, cười ha hả nói:
"Tôi là ai à? Tôi là bạn trai, chồng tương lai của cô ấy!"
Anh nói xong cũng không để ý tới hai người, đi thẳng lên trên tầng.
Hai cô gái nhìn bóng lưng của Tô Dương bắt đầu bàn tán.
"Mấy ngày trước tôi nghe nói sếp Lâm dẫn một người đàn ông về nhà, hóa ra là anh ta...”
Một người khác lập tức phụ họa:
"Trông anh ta cũng tạm được nhưng ăn mặc tệ quá, vừa nhìn đã biết là một gã nghèo rớt mồng tơi rồi. Sao sếp Lâm lại nhìn trúng người như vậy chứ...”
Hai cô gái đều không biết, nếu không có tên nghèo rớt mồng tơi mà các cô vừa nói, công ty Hoàn Á đã chẳng còn từ lâu rồi.
Tô Dương đi đến cửa văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa nhìn vào trong lại thấy bên trong không có bóng người nào.
Văn phòng Lâm Khả Hy có hai gian, bên trong còn có một phòng nghỉ. Tô Dương muốn bước vào xem.
Nhưng anh vừa mở cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy liền đang soi gương đắc ý với vẻ đẹp của mình.
Cô gái này rất xinh, còn mặc một chiếc váy liền bằng ren màu đen. Da cô ta vốn rất trắng, ngực cũng rất lớn, kết hợp với chiếc váy liền màu đen tạo thành hiệu ứng hai màu đen trắng giao nhau trông vô cùng cám dỗ.
Điều khiến người ta muốn chảy máu mũi nhất là dáng người cô gái này thật sự nóng bỏng, chân còn đi đôi giày cao gót màu trắng. Cô ta thỉnh thoảng soi gương uốn éo, trông giống với người mẫu đang trình diễn catwalk vậy.
Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, nhìn vào gương nói một câu:
"Hy Hy, cậu họp xong rồi à? Cậu xem cái váy này của tớ có đẹp không? Tớ vừa mua đấy, tốn mất mấy nghìn của tớ...”
Cô gái này nói xong mới quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này cô ta vừa nhìn thì giật mình hoảng sợ, không nhịn được hét to một tiếng.
"A!"
Có cơ hội được mở rộng tầm mắt như vậy, làm sao Tô Dương có thể bỏ qua được. Anh vừa nhìn vừa cười ngả ngớn nói:
"Đẹp, cái váy này rất hợp với cô...”
Cô gái này vội vàng dùng hai tay che ngực. Nhưng đã muộn rồi, nơi có thể nhìn thấy, Tô Dương đã sớm nhìn qua một lượt.
"Cút đi...”
Cô ta lại hét to một tiếng.
Lúc này Tô Dương mới cười ha hả xoay người. Nhưng trong chớp mắt khi anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên thoáng nhìn thấy giữa ngực cô gái đó có một vết màu tím nhạt.
Tô Dương biết người có thể gọi Lâm Khả Hy là "Hy Hy" không phải họ hàng thì chính là bạn thân của cô. Cho nên anh không do dự hỏi luôn:
"Có phải dạo này cô luôn thấy đau ngực không?"
"Cút, anh mau cút ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
Tô Dương thấy cô gái này còn đang tức giận thì không nói nữa, đóng cửa đi ra ngoài.
Cô gái này tên là Khương Nhất Tuyết, là bạn học rất thân với Lâm Khả Hy. Quan hệ của hai người rất tốt. Bởi vì hai người đã lâu không gặp, hôm nay cô ta đi mua sắm xong lại tới Hoàn Á tìm Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy đi họp, cô ta thay chiếc váy mới mua vào, có thế nào cô ta cũng không ngờ lại bị Tô Dương vô tình bắt gặp, nhìn đã con mắt.
Khương Nhất Tuyết mặc quần áo tử tế, tức giận lao ra ngoài.
Tô Dương đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, nhàn nhã xem điện thoại.
Khương Nhất Tuyết thấy anh như vậy lại càng tức giận hơn. Cô ta bước tới, chỉ vào Tô Dương hỏi:
"Anh là ai? Sao anh không gõ cửa đã xông vào thế? Tôi cho anh biết, hôm nay anh không nói rõ ràng, tôi sẽ gọi bảo vệ, báo cảnh sát!"
Tô Dương vẫn cười ha hả nhìn Khương Nhất Tuyết, thảnh thơi hỏi ngược lại:
"Tôi còn chưa hỏi cô là ai đấy? Sao cô lại ở trong văn phòng vợ của tôi?"
"Vợ anh à?"
Khương Nhất Tuyết nhìn Tô Dương với vẻ khó tin.
Cô ta nói tiếp:
"Anh nằm mơ à? Anh nhìn lại mình đi, không phải trộm vặt thì chính là thằng đi nhặt đồng nát. Anh còn nói Hy Hylà vợ anh? Anh có biết xấu hổ không hả?"
Tô Dương cười hì hì, lắc đầu nói:
"Không biết!"