• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Khả Hy không ngờ Tô Dương lại độc ác đến thế, dám dùng cớ chữa bệnh cho ông nội để ép cô làm chuyện đó với anh. Cô không khỏi thấy hơi tức giận, nhưng một lát sau lại ỉu xìu.

Dù sao cô cũng phải nhờ vả anh.

Lần này Lâm Khả Hy không ý kiến gì nữa, tuy không vui nhưng cô vẫn đưa Tô Dương về nhà mình.

Họ hàng và bạn bè của nhà họ Lâm đều có điều kiện rất tốt, so với họ, hai chị em Lâm Khả Hy có vẻ thua kém hơn.

Họ chỉ ở một căn hộ hai phòng ngủ bình thường, nhưng cũng khá gọn gàng sạch sẽ.

Hoàng hôn buông xuống, hai người ăn uống qua loa. Lâm Khả Hy đặt một bộ chăn lên ghế sofa, nhún vai, nói với Tô Dương:

“Nhà tôi nhỏ, đêm nay anh chịu khó ngủ ở sofa nhé”.

Tô Dương cũng không để ý lắm, dù sao vẫn tốt hơn ngủ ngoài đường. Anh ngửi thử chăn mền trên tay:

“Chăn của người đẹp đúng là khác hẳn, thơm thật đấy!”

Lâm Khả Hy lườm anh, quay người về phòng, khóa cửa lại.

Bên ngoài kia, nhà nhà vẫn sáng đèn. Tô Dương cũng không vội đi ngủ, anh ngồi xếp bằng, tu luyện phép hô hấp.

Năm tám tuổi, Tô Dương bị đuổi khỏi nhà, lang thang nơi đầu đường xó chợ, sau đó được một bác sĩ già nhận nuôi, dạy cho y thuật tâm đắc cả đời của ông.

Mười mấy năm qua, bác sĩ già luôn coi Tô Dương như con ruột, chú tâm bồi dưỡng, cho anh tắm bằng mấy trăm loại thuốc quý hiếm, khiến kinh mạch của người anh thông suốt, chức năng cơ thể cũng khác hẳn người thường.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Tô Dương định đến tiệm thuốc mua một số dược liệu để tiện chữa bệnh cho ông cụ Lâm.

Lâm Khả Hy có việc phải xử lý ở công ty, nên cô giao chìa khóa cho Tô Dương rồi lái xe rời đi.

Sau khi Lâm Khả Hy đi rồi, Tô Dương mới nhớ ra trong túi anh chẳng có mấy đồng, tí tiền ấy không mua được bao nhiêu thuốc hết.

Nếu nhớ ra sớm thì anh đã vay tiền Lâm Khả Hy rồi.

Thôi được, cứ tới chợ thuốc xem có dược liệu gì tốt rồi bảo Lâm Khả Hy chuyển tiền sau.

Chợ thuốc ở Châu Thành có quy mô rất lớn, là chợ thuốc lớn nhất trong số các thành phố lân cận.

Phần lớn các nhà cung cấp dược liệu trong vùng đều tập trung về đây, chất lượng dược liệu ở đây thuộc loại thượng thừa, rất nhiều bệnh viện lớn cũng tới nơi này để mua thuốc.

Tô Dương loanh quanh nửa ngày, nhìn tới nhìn lui vẫn là hàng bình thường, không có gì mới mẻ.

Anh đang định quay về, bỗng nghe thấy một chủ tiệm cầm loa hét lên: “Nhân sâm đây, nhân sâm cực phẩm của núi Trường Bạch, hai trăm một cây, bán sỉ chiết khấu 70% nhé…”

Tuy giá thấp nhưng kích cỡ của nhân sâm cũng khá lớn.

Tô Dương nhìn kỹ xem sao.

Nhân sâm mà ông chủ bán là sâm trồng chứ không phải sâm núi hoang dã, chủng loại cũng rất bình thường. Loại thuốc này được bán rất nhiều ở chợ thuốc, không quý giá là bao, tuy nó cũng có tác dụng nhưng kém xa nhân sâm hoang dã.

Tô Dương không khỏi mỉm cười, không ngờ ông ta lại đến chợ thuốc để lừa người khác, không biết ở đây có rất nhiều cao thủ ư, khó trách người ta chỉ xem chứ chẳng mua là mấy.

Tô Dương đang định rời đi, bỗng trông thấy một thứ hiếm có, đó là một cây nhân sâm hơi lớn hơn, có phần đầu tròn.

Tô Dương thầm vui mừng, với loại đầu tròn này, đừng nói là sâm trồng, ngay cả sâm núi bảy tám năm cũng chưa chắc đã có phần đầu như thế.

Tô Dương chậm rãi tìm kiếm trong đống nhân sâm, cuối cùng lấy cây sâm đầu tròn kia ra.

Rễ và nhánh đều tươi tốt, hình dáng cũng không tồi, chắc chắn đây là sâm núi không dưới mười năm tuổi.

Giá thị trường phải từ bốn trăm nghìn đổ lên.

Trừ giá trị kinh tế ra, loại sâm núi hoang dã này có tác dụng rất lớn, thậm chí có thể giúp người đang hấp hối giữ mạng.

Tô Dương cầm sâm núi lên, thản nhiên lấy hai trăm tệ ra rồi đưa cho ông chủ:

“Tôi muốn mua cây sâm này!”

Ông chủ gào một lúc lâu mà không thấy ai mua, đã sốt ruột lắm rồi, giờ thấy có người định bỏ tiền ra mua thì không khỏi mừng rỡ. Ông ta chìa tay lấy tiền, nhưng khi liếc sâm núi trong tay Tô Dương thì lại rụt tay về ngay.

“Cây sâm này phải hơn hai trăm”.

Tô Dương thoáng sửng sốt, chẳng lẽ ông chủ đã nhận ra đây là sâm núi hoang dã rồi hả? Anh vội hỏi:

“Vậy ông báo giá đi?”

Ông chủ lại liếc cây sâm rồi chậm rãi nói:

“Cây sâm của cậu to hơn hẳn những cây khác, kiểu gì cũng phải ba trăm tệ mới được!”

Tuy ông chủ này bán nhân sâm đã lâu nhưng cũng không hiểu nhiều về nhân sâm, đối với ông ta, nhân sâm cũng như cà rốt hay cải trắng, chẳng có gì hiếm lạ.

Nếu kích cỡ lớn hơn thì sẽ đắt hơn.

Nghe thấy ông chủ nói thế, Tô Dương hơi bối rối, mẹ nó chứ, ông đây chỉ có hai trăm tệ thôi!

Anh vô thức sờ vào túi, vẫn còn hơn bốn mươi tệ, Tô Dương đưa hết cho ông chủ:

“Ông chủ, tôi chỉ còn chừng này thôi, ông có bán không, nếu không bán thì tôi không cần nữa!”

Nào ngờ ông chủ cũng bướng, chỉ bán với giá ba trăm. Ông ta liên tục lắc đầu:

“Không bán không bán, phải là ba trăm tệ, không được thiếu một xu!”

Cho dù Tô Dương có hàng nghìn bản lĩnh thì cũng phải bó tay vì ví tiền rỗng tuếch.

Trong lúc Tô Dương đang hết cách, một giọng nữ quyến rũ bỗng vang lên sau lưng anh:

“Ông chủ, làm ăn thiếu trung thực như thế là không tốt đâu nhé”.

Tô Dương nghe thấy thế, bèn quay đầu nhìn.

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, đi với một ông lão hơn bảy mươi tuổi. Hai người họ mỉm cười, chậm rãi bước tới.

Người phụ nữ có vóc người thon thả, dáng điệu đoan trang, búi tóc gọn gàng, mặc sườn xám tơ tằm hoa đen nền trắng.

Tơ tằm bao bọc lấy cơ thể mềm mại, khiến bầu ngực đầy đặn của người phụ nữ càng quyến rũ hơn.

Tô Dương không lạ gì phụ nữ mặc sườn xám, nhưng chỉ mình người phụ nữ trước mặt có khí chất thế này.

Thấy ông chủ nhìn mình, người phụ nữ cười khẽ: “Ông chủ, tự ông nói là hai trăm, người ta bỏ tiền ra mua thì ông lại lật lọng, có phải hơi thất đức không thế?”

Ông chủ cũng nhận ra hai người trước mặt mình không phải người bình thường, nhưng lại sợ mất mặt trước đám đông nên đành nói: “Riêng cây này trị giá ba trăm tệ, nếu không có tiền thì đừng mua!”

Rõ ràng ba chữ không có tiền là để chỉ Tô Dương.

Tuy anh rất tức giận nhưng không có tiền chính là không có tiền, không thể mua nổi.

Người phụ nữ cũng nhận ra sự lúng túng của Tô Dương, bèn dịu dàng hỏi: “Cậu còn thiếu bao nhiêu thế?”

Tô Dương nhìn mấy tờ tiền của mình, cười ngượng: “Còn thiếu sáu mươi tệ”.

Người phụ nữ rút tờ một trăm tệ ra khỏi ví, đưa cho anh.

“Bây giờ đủ rồi chứ?”

Tô Dương cũng không khách sáo, nhận lấy tiền rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ trả lại gấp đôi!”

Sau khi đưa ba trăm tệ cho ông chủ, Tô Dương gói kỹ cây sâm núi kia.

Anh định nói lời cảm ơn, không ngờ người phụ nữ và ông lão đã đi mất rồi.

Tô Dương vội hô lên: “Khoan đã, tôi vẫn chưa trả tiền cho chị!”

Người phụ nữ quay đầu cười khẽ: “Để lần sau đi”.

Hai người nói rồi đi luôn.

Kỳ lạ thật, anh vốn không biết họ là ai, tại sao họ lại hào phóng giúp anh chứ?

Tác dụng của cây sâm núi này quá mạnh, không có ích cho bệnh tình của ông cụ Lâm, chi bằng anh tìm nơi nào để bán nó đi, bằng không anh sẽ thành tên ăn mày không xu dính túi thật mất.

Bên cạnh những quầy hàng nằm rải rác, trong chợ thuốc cũng có cả tiệm thuốc quy mô lớn, những cửa hàng này có tài chính mạnh, mắt quan sát độc đáo, vừa bán dược liệu quý giá vừa thu mua, rất nhiều người đều mang quà được tặng tới bán ở nơi này, đông trùng hạ thảo và nhân sâm là hai loại thuốc được chào đón nhất.

Tô Dương dạo quanh một vòng, chọn được một cửa hàng có quy mô khá lớn. Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Trong tiệm khá đông khách, phần lớn là nam nữ trung niên ăn mặc không tầm thường.

Tô Dương buồn chán ngó quanh, tìm ông chủ để bàn chuyện mua bán.

Ở một góc, có một người đàn ông đeo kính đang giải thích cho một nam một nữ.

Sau khi nhìn thấy hai người đó, Tô Dương vui vẻ hẳn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK