• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiểu Mạn còn cố tình liếc mắt nhìn Lâm Khả Hy và Tô Minh đầy khiêu khích.

Lần trước Tô Dương nói ra quá khứ xấu xa của Lâm Hiểu Mạn khiến ông cụ Lâm kinh ngạc ngay trên tiệc mừng, làm cô ta mất bạn trai. Cô ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù hai người họ.

Lâm Khả Hy không khỏi nhìn sang cô ta, lạnh giọng hỏi:

“Chị nói cái gì?”

Lâm Hiểu Mạn hừ lạnh một tiếng. Cô ta chưa kịp đáp trả đã có một bà thím đột nhiên chen miệng vào:

“Lâm Khả Hy, tuy lời Hiểu Mạn nói hơi khó nghe nhưng nó nói có lý mà. Cháu nhìn cháu xem, cả ngày dính vào cái thằng ăn mày kia, sao lại không yêu đứa nào có gia cảnh tốt một chút hả? Cháu thấy Hiểu Mạn đấy, nhà họ Tề đã tới cầu hôn rồi! Vừa ra tay đã tặng khối ngọc điêu khắc trị giá mấy triệu này. Sao cháu không học hỏi Hiểu Mạn cơ chứ…”

Nhắc tới nhà họ Tề, Tô Dương lại nhớ đến gã Tề Vân Kiệt kiêu căng ngang ngược ở “Hội chợ tuổi thọ”. Anh ta đã bị mất sạch mặt mũi ở đấy, nhưng cũng xứng đôi với Lâm Hiểu Mạn ra phết. Đây mới là gái điếm với chó thật sự!

Bà thím kia vừa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn liền giả bộ khiêm nhường nói:

“Thím đừng nói như vậy. Nhà họ Tề người ta cũng chưa nói sính lễ này tặng cho ai mà, nói không chừng là để cầu hôn Lâm Khả Hy đấy…”

Lâm Hiểu Mạn chỉ đang cố tình khiêu khích Lâm Khả Hy.

Cô ta quen biết với Tề Vân Kiệt đã lâu, còn ngủ với nhau không ít lần. Theo lời Tề Vân Kiệt, cô ta là người phụ nữ hầu hạ anh ta thoải mái nhất.

Nhưng Tề Vân Kiệt chưa nói với cô ta chuyện mang sính lễ tới cầu hôn. Cô ta cứ tưởng là Tề Vân Kiệt muốn tặng cho mình một niềm vui bất ngờ, tuy là bất ngờ này lớn quá sức tưởng tượng.

Bà thím kia trợn mắt nhìn Lâm Khả Hy một cái, khinh bỉ nói:

“Con bé này hả? Lúc nào cũng trưng ra cái mặt lạnh lùng, không biết nịnh đàn ông vui vẻ, suốt ngày dính với thằng ăn mày kia. Làm gì có người đàn ông nào thèm loại phụ nữ như vậy?”

Đám người xung quanh nghe thấy thế đều cười phá lên.

Lâm Khả Hy mặt đỏ phừng phừng nhìn thoáng qua Tô Dương, thấy anh vẫn cầm điện thoại làm như không có chuyện gì xảy ra, hình như còn đang nhắn tin.

Bỗng cửa biệt thự mở ra, ông cụ Lâm tiễn hai vị khách ra về. Đợi đến khi hai người nọ rời đi, ông ta mới hài lòng tươi cười quay về.

Có thể thấy được tâm trạng của ông ta đang rất tốt.

Ông ta bày ra bộ dạng của người đứng đầu gia tộc ung dung đi lên bậc thang, nhìn đám người đứng dưới sân cười nói:

“Chắc hẳn mọi người đều nghe tin vui cả rồi! Nhà họ Tề đến nhà họ Lâm chúng ta cầu hôn, ngoài khối ngọc điêu khắc này còn mang theo không ít sính lễ. Đối với chúng ta mà nói, chắc chắn đây là một chuyện tốt. Nhưng vừa rồi quản gia nhà họ Tề cũng không nói rõ là muốn cầu hôn ai, chỉ bảo đợi ngày kia cậu chủ nhà bọn họ sẽ tự tới tuyên bố. Thanh niên thời nay thích lãng mạn, ta cũng không gặng hỏi nhiều. Nhưng được làm thông gia với nhà họ Tề không chỉ là việc vui, còn là chuyện lớn của nhà họ Lâm chúng ta…”

Nhà họ Tề là gia tộc hàng đầu của Châu Thành. Nhà họ Lâm vốn đã muốn bám víu từ lâu, chỉ khổ không có cơ hội.

Ông cụ Lâm vừa dứt lời, bà thím kia lập tức cười nói:

“Ông ơi, ông nghĩ sính lễ này còn có thể đưa cho ai nữa? Nhất định là cho Hiểu Mạn nhà chúng ta rồi. Trong nhà họ Lâm con bé này xinh đẹp nhất, cũng thông minh hiểu chuyện nhất. Cậu chủ nhà họ Tề có mắt nhìn người quá…”

Đám họ hàng thân thích xung quanh đều nhao nhao chúc mừng Lâm Hiểu Mạn, khiến cô ta sướng tới mức không ngậm được miệng.

Kỳ thực mọi người đều biết rõ dù là ngoại hình hay khí chất, Lâm Khả Hy đều ăn đứt Lâm Hiểu Mạn. Nhưng tính cách của cô quá lạnh lùng, không thèm để ý tới người khác nên không được ai yêu thích. Mọi người đua nhau nịnh nọt Lâm Hiểu Mạn.

Ông cụ Lâm cũng gật đầu cười:

“Ta cũng nghĩ là Hiểu Mạn nhà chúng ta! Con bé chia tay với An Như Phong cũng là trong cái hoạ có cái phúc…”

Tô Dương nghe thấy rõ ràng từng lời nói của bọn họ. Đến lúc nghe thấy họ nói Lâm Hiểu Mạn là cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Lâm, anh không nhịn được lẩm bẩm một câu:

“Bọn họ mù hết rồi à?”

Tuy giọng anh không lớn nhưng vẫn bị ông cụ Lâm nghe thấy.

Ông ta nổi giận quay sang nhìn anh, định lên tiếng chất vấn. Lâm Khả Hy sợ hai người lại gây gổ, vội vàng nói chen vào:

“Ông nội, cháu muốn nói nói với ông về chuyện của tòa nhà văn phòng công ty Hoàn Á…”

Nghe thấy thế, ông cụ Lâm vốn đang vui cười hớn hở lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói:

“Ông biết chuyện này rồi, ông bảo Húc Đông đi nói với cháu đấy! Ông đã cho cháu công ty rồi, bây giờ cháu còn nhận được đơn hàng lớn với Adore, tương lai phát triển rất tốt. Cháu cứ làm cho tốt đi…”

Lâm Khả Hy vội vàng nói:

“Ông nội cũng biết tình hình tài chính hiện giờ của công ty như thế nào mà. Nếu thu hồi tòa nhà, cháu…”

Cô còn chưa nói hết câu đã bị ông cụ Lâm chặn họng, mất kiên nhẫn bảo:

“Khả Hy, ông không thể chỉ quan tâm tới cảm giác của cháu, ông còn phải lo cho cả nhà họ Lâm chúng ta! Ông tặng không công ty cho cháu đã là yêu thương cháu lắm rồi. Mấy anh chị em của cháu đều ghen tỵ với cháu, nói ông thiên vị! Nếu bây giờ cháu còn đòi chiếm tòa nhà làm của riêng, mọi người sẽ nghĩ gì về cháu? Chuyện này cứ quyết định vậy đi, trong vòng một tháng cháu phải chuyển đi để ông bán tòa nhà...”

Lúc Lâm Khả Hy tới đây đã nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất. Nhưng cô không ngờ ông nội lại tỏ thái độ như vậy, không chỉ không cho cô cơ hội thượng lượng, còn bắt cô phải chuyển đi trong vòng một tháng.

Tô Dương lại hăng hái nhìn ông cụ Lâm cười hỏi:

“Tòa nhà kia của ông bán bao nhiêu tiền?”

Ông cụ Lâm nghe xong không khỏi cau mày, chưa kịp lên tiếng đáp thì Lâm Húc Đông đã nói xen vào:

“Bao nhiêu tiền thì sao? Cậu mua được chắc?”

Tô Dương bị anh ta mỉa mai cũng không tức giận, chỉ xua tay đáp:

“Không mua nổi, tôi chỉ hỏi vậy thôi…”

“Hừ, thằng quỷ nghèo nhặt rác!”

Lâm Húc Đông hừ lạnh, không thèm để ý tới anh nữa.

Anh ta quay sang nói với ông cụ Lâm:

“Ông nội, tranh thủ mọi người đều có mặt, để cháu nói về chuyện tòa nhà Hoàn Á luôn…”

Thấy ông cụ Lâm gật đầu đồng ý, Lâm Húc Đông mới nói tiếp:

“Chuyện là thế này, hôm nay tôi đã đăng bài rao bán tòa nhà trên mạng xã hội, không ngờ lại có một người bạn có hứng thú với tòa nhà này, đã liên hệ với tôi ra giá bốn mươi triệu!”

Đám người nhà họ Lâm lập tức bàn tán xôn xao, hiển nhiên bọn họ đều không hài lòng với mức giá này.

Lâm Hiểu Mạn nói thẳng:

“Anh à, dù thế nào thì cả tòa nhà Hoàn Á và bất động sản thuộc sở hữu cũng phải đáng giá bảy, tám mươi triệu chứ? Bốn mươi triệu ít quá…”

Thực ra người mua mà Lâm Húc Đông nói tới là do anh ta thuê về. Anh ta chỉ muốn hạ giá xuống mức thấp nhất để chiếm đoạt tòa nhà này về tay mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK