Nếu không có bát mì hoành thánh của Lâm Khả Hy, có lẽ đã không có Tô Dương ngày hôm nay rồi.
Chính vì thế nên dù bị Lâm Khả Hy nghi ngờ, bị người nhà họ Lâm chế giễu, anh vẫn ra tay giúp một phen.
Tô Dương không muốn nhớ lại chuyện cũ nên cố tình giấu giếm ông cụ Tân:
“Cụ vẫn chưa biết rồi! Thật ra trong Đông y, lá trà cũng có thể làm thuốc đấy. Chẳng hạn như Đại Hồng Bào, nó có tác dụng giúp tinh thần sảng khoái, tăng cường hệ tiêu hóa, làm sáng mắt và có lợi cho trí óc. Nó cũng có thể ngăn ngừa ung thư. Đó là lý do tại sao tôi khá hiểu về trà…”
Ông cụ Tân tin thật, cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người tán gẫu mấy câu rồi nhắc đến các triệu chứng của ông cụ Tân.
Gần đây ông cụ Tân liên tục gặp ác mộng, hơi mất tập trung, thường xuyên thấy không hài lòng. Nói theo lời ông cụ thì là chuyện gì cũng trái với ý muốn.
Sau khi nghe ông cụ Tân nói xong, Tô Dương mỉm cười:
“Cụ à, thật ra sức khỏe của cụ rất tốt, không có vấn đề gì. Cụ thường xuyên gặp ác mộng vì uống quá nhiều thuốc bổ, khiến máu lưu thông mạnh nên mới hay mơ ác mộng mà thôi! Để tôi châm cứu cho cụ, điều tiết hỏa khí. Sau này giảm lượng thuốc bổ đi là được…”
Tô Dương nói rồi lấy hai cây kim bạc rất ngắn ra, châm vào huyệt Phong Trì và Hậu Khê trên tay ông cụ Tân.
Ông cụ Tân cứ tưởng Tô Dương sẽ châm cứu theo cách bình thường trong Đông y.
Nào ngờ ngay khi hai cây kim bạc chạm vào da ông cụ, Tô Dương đã buông tay ra.
Hai cây kim bạc đó vẫn đứng vững trên tay ông cụ như có nam châm hút.
Tiếp đến, Tô Dương vuốt nhẹ kim bạc. Ông cụ Tân chưa kịp thấy rõ động tác của anh thì cây kim đã đâm vào huyệt vị của ông cụ rồi.
Điều khó tin nhất chính là kim bạc lại đâm ngập vào lòng bàn tay ông cụ, như đã hợp nhất với bàn tay.
Tô Dương không quan tâm đến kim bạc nữa. Anh bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói với ông cụ Tân:
“Cụ à, cụ nói gần đây mọi việc không được thuận lợi, thật ra không liên quan gì đến tình trạng sức khỏe của cụ đâu, chủ yếu là do sư tử đá ở cửa nhà cụ đấy…”
Ông cụ Tân nhìn Tô Dương với vẻ ngơ ngác, không hiểu ý anh. Dì My đang đứng cạnh nói ngay:
“Sư tử đá đó có vấn đề gì à? Ông cụ đã phải cử người đến huyện Khúc Dương ở Bảo Định, Hà Bắc để tìm loại đá cẩm thạch đặc biệt, sau đó mời thợ đá giỏi nhất trong nước về điêu khắc đấy…”
Tô Dương mỉm cười, giải thích cho dì My:
“Đá cẩm thạch không có vấn đề gì, thợ điêu khắc rất đẹp! Nhưng sư tử thì bị sai…”
“Sai á?”
Tô Dương gật đầu:
“Sư tử đá được trưng bày trong nước thường là sư tử dâng tiền, sư tử ôm bóng, sư tử Bắc Kinh. Nhưng sư tử ở cửa nhà cụ lại là sư tử Nam Phi. Sư tử đá vốn có tác dụng hóa giải khí hung sát xung quanh nhà, nhưng nếu chọn sai sư tử thì nó sẽ mang lại tác dụng xấu cho chủ. Cả hai con sư tử Nam Phi ngoài cửa đều đang cố thủ, trợn trừng mắt. Tuy chúng trông rất sống động nhưng thật ra lại vô cùng có hại cho chủ nhân…”
Ông cụ Tân sực hiểu, nói ngay:
“Khó trách từ khi đặt đôi sư tử đá này xong, tôi thấy chuyện gì cũng bất lợi. Dì My à, em lập tức gọi người phá đôi sư tử đá kia đi nhé”.
Ông cụ nói rồi nhìn Tô Dương, khen:
“Bác sĩ Tô đúng là không tầm thường, chưa bàn đến việc còn trẻ mà đã có y thuật cao siêu, không ngờ cậu còn hiểu cả huyền học phong thủy nữa!”
Tô Dương mỉm cười, cũng không giải thích thêm.
Thật ra Đông y rất rộng, các loại huyền học phong thủy, bát quái kinh dịch, tinh tượng thiên văn đều thuộc phạm trù của Đông y. Nhưng người thời nay không biết điều đó.
Thấy thời gian châm cứu đã đủ, Tô Dương đặt ngón tay lên mạch chính của ông cụ Tân, hơi ấn xuống, hai cây kim bạc vừa chui vào huyệt vị của ông cụ lập tức nhô lên như cỏ nảy mầm mùa xuân.
Ông cụ Tân và dì My đã bao giờ được thấy cách châm cứu này đâu cơ chứ. Cả hai người đều hết sức kinh ngạc, ngơ ngác nhìn.
Khi kim bạc sắp nhô lên hết, Tô Dương nhấc tay, kim bạc lập tức rơi vào tay anh.
Tô Dương cất kim đi rồi nói với ông cụ Tân:
“Cụ à, tối nay cụ có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi đấy, sau khi dỡ bỏ sư tử đá xong, cụ cũng không cần lo mọi việc không được thuận lợi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây…”
Tô Dương hơi lo cho Lâm Khả Hy, dù sao tâm trạng của cô cũng không được tốt.
Anh vừa đứng dậy, ông cụ Tô bỗng nói:
“Bác sĩ Tô, khoan đi đã…”
Ông cụ Tân nói rồi ra hiệu cho dì My. Dì My lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trên giá sách rồi đưa cho Tô Dương:
“Cậu Tô, trong này có năm triệu, lát nữa tôi sẽ nhắn mật mã cho cậu sau. Đây là tấm lòng của ông cụ nhà chúng tôi, cậu nhất định phải nhận nhé!”
Lẽ ra việc thu tiền khi khám cho người ta là rất đỗi bình thường, nhưng phí khám bệnh mà ông cụ Tân trả hơi cao. Tô Dương vội từ chối:
“Cụ à, tôi cũng không làm gì nhiều, chỉ giúp cụ chút chuyện mà thôi. Nếu cầm số tiền này, Tô Dương tôi sẽ thành loại người gì chứ…”
Đúng là như thế, những việc mà Tô Dương làm vốn không đáng giá năm triệu. Nhưng ông cụ Tân lại định cho anh nhiều như vậy, đây cũng là chỗ cao tay của ông cụ Tân.
Trước đó Tô Dương phân biệt được sâm núi, lại chữa khỏi bệnh lạ của ông cụ Lâm, còn nhận ra Đại Hồng Bào chỉ qua một lần nếm thử, những chuyện đó đã cho ông cụ Tân biết Tô Dương không phải bác sĩ bình thường rồi. Chắc chắn sau này ông cụ còn phải nhờ vả anh nhiều, chi bằng đưa thêm ít tiền để kết bạn thì hơn.
Chính nhờ sự nhìn xa trông rộng này của ông cụ Tân mà bao năm qua, nhà họ Tân phát triển rất mạnh.
Thấy Tô Dương kiên quyết không nhận, ông cụ Tân càng khâm phục nhân phẩm của anh hơn. Ông cụ bèn nói:
“Được rồi, cậu Dương à! Chắc chắn lão già này phải kết bạn với cậu rồi đấy! Đúng rồi, hai ngày nữa sẽ có ‘Hội chợ tuổi thọ’, đến khi đó tôi sẽ gọi cho cậu, cậu đi với tôi xem sao. Tôi bảo đảm cậu sẽ thu được gì đó”.
Đây là lần đầu tiên Tô Dương nghe nói đến Hội chợ tuổi thọ, anh tò mò hỏi lại, nhưng ông cụ Tân chỉ cười chứ không trả lời, chỉ nói đến lúc đi sẽ biết.
Sau khi Tô Dương rời khỏi nhà họ Tân, về tới nhà Lâm Khả Hy, cô đã ngủ từ lâu rồi. Biết cô không vui nên anh cũng không dám quấy rầy cô.
Bây giờ quan hệ giữa hai người rất vi diệu, nếu xử lý không khéo thì sẽ dẫn đến hiểu lầm lớn hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, đã chín giờ hơn nhưng cửa phòng ngủ của Lâm Khả Hy vẫn đóng chặt. Phải biết rằng bình thường Lâm Khả Hy sống rất nguyên tắc, mới năm sáu giờ sáng đã dậy rồi.
Tô Dương hơi lo, bèn qua gõ cửa rồi gọi tên Lâm Khả Hy hai lần, nhưng bên trong vẫn im phăng phắc.
Tô Dương càng lo hơn, anh sợ Lâm Khả Hy có chuyện gì nên vội vàng xô cửa.
Cửa cũng không khóa, xô cái là mở ngay.
Vừa bước vào phòng, Tô Dương đã sững sờ với cảnh tượng trước mặt.