Cô không biết chuyện này là do Triệu Tử Lan không lưu số cô, hay vụ nhượng quyền đại lý đã xảy ra vấn đề nữa.
Rơi vào đường cùng, Lâm Khả Hy đành quay đầu nhìn Tô Dương.
Nhưng Tô Dương vẫn đứng đó, không nói năng gì, nở nụ cười bất cần đời đặc trưng.
Lâm Húc Đông nhìn Lâm Khả Hy, hừ lạnh:
“Lâm Khả Hy, anh đã nói với cô từ lâu rồi, đừng chơi trò lừa bịp của trẻ con này nữa, nhất định phải bán Hoàn Á đi…”
Anh ta còn chưa dứt lời, chuông điện thoại của Lâm Khả Hy bỗng vang lên. Cô nhìn thoáng qua, vội nói:
“Là sếp Triệu!”
Tiếp đến, cô mở loa ngoài, giọng của Triệu Tử Lan vang lên ở đầu dây bên kia:
“Khả Hy đấy à, chị vừa họp, không tiện nghe máy. Chị phải ra ngoài để gọi điện cho em…”
Giọng điệu Triệu Tử Lan nghe rất thân thiết, không giống đối tác mà giống chị em đang tán gẫu hơn.
Lâm Khả Hy vội đáp lời.
Triệu Tử Lan nói tiếp:
“Cho dù em không gọi điện cho chị, chị cũng đang định gọi cho em sau khi tan họp! Mười giờ ngày mai, em mang con dấu và giấy phép kinh doanh của công ty em đến Adore để chúng ta chính thức ký hợp đồng nhé!”
Lời Triệu Tử Lan nói khiến đám Lâm Húc Đông trợn mắt há hốc mồm. Chẳng riêng gì họ, ngay cả ông cụ Lâm cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Phải biết rằng từ mấy năm trước, ông cụ Lâm đã muốn hợp tác với Adore. Ông ta từng đi gặp Triệu Tử Lan mấy lần, tiếc rằng Triệu Tử Lan còn chẳng thèm tiếp.
Nhưng bây giờ, Triệu Tử Lan lại nói chuyện điện thoại với Lâm Khả Hy, hơn nữa thái độ còn rất thân mật.
Ông ta không hiểu nổi, sao có thể như thế chứ?
Lâm Khả Hy bỏ điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Húc Đông:
“Giờ anh đã tin chưa?”
Lâm Húc Đông nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Trừ xấu hổ ra, anh ta còn có vẻ không dám tin nữa.
Thấy Lâm Húc Đông như thế, Lâm Khả Hy bỗng cảm thấy hết sức thư thái và sảng khoái.
Bao năm qua, họ vẫn luôn chĩa mũi nhọn về phía cô!
Nhưng lần này, rốt cuộc cô cũng được mở mày mở mặt rồi!
Đương nhiên, tất cả đều là nhờ người đàn ông bí ẩn đó - Tô Dương.
Cô không biết rốt cuộc Tô Dương là ai, tại sao lại nắm giữ trí tuệ và năng lực như thế. Theo cô thấy, Tô Dương có thể giải quyết cả những chuyện khó hơn lên trời.
Cô nghĩ đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tô Dương, không khỏi mỉm cười.
Nhưng theo Lâm Húc Đông thấy, nụ cười này là để chế giễu anh ta.
Trong đại sảnh, không ai nói gì, Tô Dương cười ha hả, nhìn ông cụ Lâm, cố tình nói:
“Ông cụ Lâm, ông cũng đã nói nếu Hoàn Á giành được quyền đại lý, công ty Hoàn Á sẽ thuộc về Lâm Khả Hy - cháu gái ông. Bây giờ ông định nuốt lời à?”
Mặt ông cụ Lâm lạnh tanh, ông ta tức giận nói:
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm, không cần người ngoài nhúng tay vào! Đương nhiên tôi nhớ tôi đã nói những gì, không cần ai khác nhắc!”
Tuy ông cụ Lâm nói thế nhưng lại thấy hơi hối hận.
Khi nói những lời đó, ông ta đang khá vui vì khỏi bệnh, hơn nữa chính Lâm Khả Hy đã tìm Tô Dương về để cứu ông ta, nên ông ta mới thuận miệng nói thế trong lúc cao hứng. Nhưng không ngờ Lâm Khả Hy lại giành được quyền đại lý thật.
Vừa nghe thấy ông cụ Lâm định giao công ty Hoàn Á cho Lâm Khả Hy, người nhà họ Lâm lập tức tỏ thái độ. Một người nói:
“Ông nội, bao năm qua, công ty Hoàn Á phải dựa vào sự ủng hộ tài chính từ các công ty khác của nhà họ Lâm để được như bây giờ, không thể giao cho Lâm Khả Hy chỉ vì nó lấy được quyền đại lý chứ? Nếu làm như thế, có phải quá bất công với mọi người không?”
“Đúng thế, ông à, phải bàn bạc chuyện này kỹ hơn! Không thể dễ dàng cho Lâm Khả Hy chiếm lợi lộc như thế!”
Sao ông cụ Lâm lại không hối hận chứ. Nhưng ông ta không thể đổi ý trước mặt nhiều người thế được. Nếu làm như vậy, danh dự và uy tín mà ông ta vất vả gây dựng bao năm qua sẽ sụp đổ ngay.
Ông ta không gánh nổi hậu quả đó!
“Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa!"
Ông cụ Lâm lên tiếng. Tuy đám đông không phục nhưng không ai dám nói gì thêm.
Nhưng Lâm Húc Đông lại là người mưu mô, thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức bước đến, cười ha hả, nói với ông cụ Lâm:
“Ông nội, thật ra cháu không có ý kiến gì về việc giao công ty cho nó hết! Nhưng dù sao Lâm Khả Hy vẫn chưa có kinh nghiệm kinh doanh, cũng không thể lỗ mãi được. Cháu đề nghị, xem như công ty thuộc về nó, nhưng nhà họ Lâm sẽ cử một tổng giám đốc đến để phụ trách việc kinh doanh của công ty. Sau này Lâm Khả Hy cứ chờ lấy tiền là được, không cần xen vào việc của công ty nữa…”
Chiêu này của Lâm Húc Đông rất ác, xem như tước hết quyền lực của Lâm Khả Hy một cách trá hình. Theo anh ta thấy, tuy công ty là của Lâm Khả Hy, nhưng sau khi làm tổng giám đốc, anh ta cứ điên cuồng bòn tiền mấy năm rồi trả công ty rỗng cho cô là được.
Nghe thấy thế, Lâm Khả Hy thầm giật mình, vội nói:
“Ông nội, không thể thế được! Công ty Hoàn Á là do bố cháu gây dựng, cháu cũng đã đồng ý với bố rồi, chắc chắn cháu sẽ giúp công ty lớn mạnh hơn! Ông nội, ông phải tin cháu!”
Lâm Khả Hy vừa dứt lời thì đã nghe thấy một người thuộc nhà họ Lâm lẩm bẩm:
“Còn có mặt mũi nhắc đến bố chắc, nếu không tại ông ta, nhà họ Lâm đã phát triển mạnh từ lâu rồi…”
Ông cụ Lâm thản nhiên nhìn Lâm Khả Hy, lạnh nhạt nói:
“Khả Hy, cứ làm theo lời Húc Đông nói đi! Dù sao cháu cũng thiếu kinh nghiệm quản lý, có người quản lý công ty giúp cháu cũng tốt. Cháu đừng lo, công ty Hoàn Á vẫn là của cháu mà!”
Ông ta nói rồi quay sang nhìn Lâm Húc Đông:
“Húc Đông, cháu hãy giúp Khả Hy quản lý công ty! Nhưng cháu phải nhớ, công ty vẫn là của Khả Hy nhé!”
Lâm Húc Đông đã vui đến mức cười không khép được miệng. Anh ta liên tục đồng ý, còn nháy mắt khiêu khích Lâm Khả Hy.
Còn Lâm Khả Hy thì như rơi xuống hố băng.
Nhờ sự giúp đỡ của Tô Dương, khó khăn lắm cô mới lấy được quyền đại lý. Giờ công ty sắp phát triển lần nữa, nào ngờ ông nội lại cử Lâm Húc Đông đến đây, còn cô thì trở thành con rối có tiếng mà không có miếng.
Ông nội đã nói thế, chắc chắn sẽ không thay đổi.
Lâm Khả Hy quay đầu nhìn Tô Dương, chỉ thấy anh vẫn mỉm cười. Anh bước đến bên cô, vỗ nhẹ vai cô, an ủi:
“Nếu ông nội cô đã nói thế thì cứ nghe ông ấy, để Lâm Húc Đông làm tổng giám đốc đi! Nhưng anh ta có làm nổi không thì phải xem vận may của anh ta nữa!”
Lâm Khả Hy sững sờ, nhìn Tô Dương với vẻ hơi không dám tin. Chính Tô Dương đã giúp cô lấy được quyền đại lý, sao anh lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Thấy Lâm Khả Hy vẫn ngơ ngác, nét mặt Tô Dương bỗng thay đổi, anh nghiêm nghị nói:
“Khả Hy, cô hãy nhớ kỹ, ngày nào Tô Dương tôi còn ở đây thì những thứ của cô sẽ mãi thuộc về cô! Không ai có thể cướp chúng đi hết!”
Lời Tô Dương nói khiến Lâm Húc Đông không khỏi cười lạnh. Anh ta không tin, ông nội đã quyết định rồi, còn ai thay đổi được chứ?