“Nó thấy rồi thì làm được gì? Trông nó keo kiệt như vậy, ông nghĩ nó bỏ ra được hơn chục triệu chắc?”
Chu Đức Toàn nghe xong lập tức cúi đầu nịnh nọt:
“Cậu chủ Tề nói đúng lắm. Cậu ta chỉ là một thằng ăn mày, làm gì có tiền? Tôi nghe nói lần trước ở chợ thuốc cậu ta muốn mua một củ nhân sâm nát giá ba trăm còn phải vay tiền người khác….”
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, cố ý khiêu khích Tô Dương và ông cụ Tân.
Nhưng Tô Dương lại làm như không nghe thấy, chỉ mỉm cười rồi ung dung giơ tay lên.
“Mười lăm triệu!”
Lần này, Tô Dương dứt khoát tăng thêm hai triệu.
Sau khi báo giá, anh nhìn sang Chu Đức Toàn và Tề Vân Kiệt cười nói:
“Các người không cần quản tôi có tiền hay không. Cây Linh Chi này thuộc về tôi chắc rồi!”
Chu Đức Toàn thì mong giá cả càng cao càng tốt, bèn nói:
“Ranh con ăn mày, mày ra giá cũng được. Nhưng mày có tiền không hả? Đừng có ra giá xong lại không chi nổi tiền trả!”
Dì My ngồi cạnh lập tức cau mày, lạnh nhạt nói:
“Chuyện này không cần ông nhọc lòng. Cậu Tô đại diện nhà họ Tân chúng tôi đấu giá, ông còn thắc mắc gì không?”
Chu Đức Toàn vội vàng lắc đầu, vui như mở cờ trong bụng, chỉ mong mọi người có mặt ở đây đều ra giá là tốt nhất.
Nghe thấy dì My nói thế, mấy người đấu giá trước đó không còn ra giá nữa, dù sao cũng không tranh được với nhà họ Tân.
Người đàn ông trung niên thấy không ai giơ tay ra giá bèn chuẩn bị gõ búa.
Bỗng Tề Vân Kiệt giơ tay lên, vừa nhìn Tô Dương vừa hô to:
“Mười tám triệu!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai cũng biết Chu Đức Toàn là bác sĩ riêng của Tề Vân Kiệt. Nếu anh ta muốn cây Linh Chi này thì đã giữ lại từ đầu, sao còn phải tới đấu giá?
Tề Vân Kiệt làm vậy là có ý đồ nâng giá, muốn Tô Dương phải trả nhiều tiền hơn.
Dì My bực bội hỏi người trung niên đứng trên bục:
“Tề Vân Kiệt là người bảo đảm cho Chu Đức Toàn. Cậu ta có tư cách đấu giá không?”
Người trung niên do dự một lúc nhưng vẫn nói ra:
“Chúng tôi không có quy định cấm bên bảo đảm tham gia đấu giá, vậy nên cậu Tề vẫn có thể ra giá…”
Đôi mày thanh tú của dì My nhíu chặt lại, tỏ vẻ khó chịu.
Còn Tề Vân Kiệt lại đắc ý nhìn cô ta:
“Sao hả? Dì My sợ không tranh được với tôi à?”
Ông cụ Tân khép hờ mắt, chậm rãi nói với Tô Dương:
“Không cần lo chuyện tiền nong! Cậu muốn đấu giá thì cứ việc ra giá. Hiện giờ nhà họ Tân chúng ta nghèo lắm, chỉ có mỗi tiền thôi…”
Tô Dương gật đầu cười, lại giơ tay lên lần nữa.
“Hai mươi triệu!”
Anh vừa dứt lời, đám người xung quanh đều giật mình kinh hãi.
Phần lớn trong số họ đều hiểu biết chút ít về thuốc, biết cây Linh Chi này thật sự là đồ xịn. Nhưng giá thị trường của nó cùng lắm cũng chỉ có mười triệu, hai mươi triệu đã vượt xa giá trị của nó.
Tô Dương ra giá xong lại nhướn mày nhìn Tề Vân Kiệt, đưa tay ra làm động tác mời:
“Đến lượt cậu Tề kìa…”
Nào ngờ Tề Vân Kiệt lại cười phá lên, mắng một câu:
“Đồ ngu xuẩn! Mày thật sự tưởng ông đây muốn mua cái đồ chơi này à? Tao nói cho mày biết, nhà tao có nó lâu rồi. Tao đấu giá chỉ để chơi đùa với mày, bắt mày bỏ thêm nhiều tiền hơn thôi. Sao hả, tốn thêm mấy triệu có thoải mái không?”
Nói xong, anh ta cười ngặt nghẽo.
Người trung niên trên bục thấy không ai ra giá nữa bèn hô ba lần rồi gõ búa. Sau đó, ông ta giơ tay mời Tô Dương:
“Cây Linh Chi đỏ này đã thuộc về cậu! Mời cậu đi sang bên cạnh thanh toán!”
Nghe thấy nhắc tới thanh toán, dì My lập tức đứng lên. Cô ta biết Tô Dương không có tiền, muốn đi thanh toán với anh.
Tô Dương cũng đứng lên theo. Tuy nhiên, anh không hề đi tới chỗ thanh toán mà lại đi lên bục, đến gần quan sát cây Linh Chi rồi đắc ý nói với Chu Đức Toàn:
“Có lẽ trong mắt các người, nó chỉ đáng giá mười triệu. Nhưng đối với tôi, giá trị của nó có thể lên tới bốn mươi triệu!”
Chu Đức Toàn sững sờ trong giây lát, lập tức đáp lại:
“Con mẹ nó! Tao bán thuốc mấy chục năm nay, chẳng lẽ lại không biết cây Linh Chi này trị giá bao nhiêu tiền à? Mày hỏi mọi người đang ngồi đây xem có đại gia nào vung tiền như rác mà tiêu bốn mươi triệu mua nó không?”
Ai cũng đồng tình với lời nói của ông ta. Linh Chi có tốt đến đâu cũng không thể có giá bốn mươi triệu được.
Tô Dương bật cười, quay lại nhìn chằm chằm Chu Đức Toàn, chậm rãi nói ra một chữ:
“Ông!”
“Tao?”
Chu Đức Toàn trợn trừng mắt, không kìm được cười lớn.
“Có phải mày vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần không hả? Tao vừa bán ra được hai mươi triệu, giờ lại bỏ ra bốn mươi triệu mua về sao? Mày đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Tô Dương vẫn mỉm cười, lại lắc đầu nói:
“Không, không thể tính cả hai mươi triệu kia được! Ông không lấy được số tiền đấy đâu. Ý tôi là ông sẽ chủ động cho tôi bốn mươi triệu!”
Tô Dương nói chắc nịch, nhưng Chu Đức Toàn lại không thèm tin tưởng. Ông ta cho rằng anh đang nói nhăng nói cuội, đầu óc có bệnh thần kinh.
Tô Dương ngẩng đầu hỏi người đàn ông trung niên đang đứng trên bục.
“Tôi muốn hỏi ông một chút! Có phải ông từng nói nếu hàng đấu giá có vấn đề, chúng tôi có thể yêu cầu giám định không? Nếu giám định ra hàng giả thì đối phương phải bồi thường chúng tôi gấp đôi nhỉ?”
Người kia lập tức gật đầu lia lịa:
“Vâng vâng, đây là quy tắc mà ‘Hội chợ tuổi thọ’ của chúng đặt ra ngay từ ngày thành lập. Cái chúng tôi bán là thuốc, nếu có hàng giả thì không còn gọi là ‘Hội chợ tuổi thọ’ nữa, phải gọi là ‘Hội chợ đoạt mạng’ mới phải…”
Nghe thấy thế, Chu Đức Toàn cuống quýt lên tiếng:
“Thằng ranh kia, mày không có tiền thì cứ việc nói thẳng. Con mẹ nó đừng có nói xấu hàng của ông đây là giả! Mày mở to cái mắt chó của mày ra xem đi, hàng của tao không phải Linh Chi thì là gì? Khúc gỗ à?”
Tô Dương không thèm để ý tới lời nhục mạ của ông ta, vẫn tươi cười nói:
“Tôi không nói nó không phải Linh Chi! Nhưng ông nghe cho kỹ đây, nó không phải Linh Chi đỏ, mà là Linh Chi hồng…”
Mặt mũi Chu Đức Toàn trắng bệch, bị doạ một trận.
Ông ta cuống quýt chạy lên nhìn chằm chằm cây Linh Chi mà ông ta đã từng ngắm không biết bao nhiêu lần, nhìn một hồi rồi nói:
“Không thể nào, đây chính là Linh Chi đỏ, sao có thể là Linh Chi hồng được?”
Chu Đức Toàn bắt đầu hoảng rồi. Ông ta biết Linh Chi hồng nhưng lại chưa từng được nhìn thấy tận mắt, không biết hai thứ này khác gì nhau.
Tô Dương cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói với Chu Đức Toàn:
“Ngày thường ông không chuyên tâm nghiên cứu y học, chỉ tìm cách dùng thuốc giả lừa tiền người khác. Đương nhiên với mắt chó của ông thì không nhìn ra được sự khác biệt! Nghiêm khắc mà nói, Linh Chi hồng vốn không được coi là Linh Chi, vì dược hiệu của nó cực kỳ thấp, nhưng lại sống rất dai. Nó lớn đến một độ nhất định sẽ có bề ngoài y hệt Linh Chi đỏ, nếu không phân biệt kỹ càng sẽ không thể nhìn ra được!”
Chu Đức Toàn nghệt mặt ra, nhưng vẫn tin mình không nhìn lầm. Ông ta nhìn chằm chằm cây Linh Chi, lắc đầu nguầy nguậy nói:
“Không thể như vậy được! Tôi bán thuốc mấy chục năm nay, sao có thể không nhận ra Linh Chi đỏ?”
Tô Dương hừ lạnh một tiếng:
“Không chịu nhận cũng không sao, cứ mời chuyên gia đến giám định là được!”
Nói xong, anh lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên kia.