• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ tên ăn mày nghèo kiết xác này lại dám ngông cuồng như thế ở nhà họ Lâm.

Một người đàn ông đang đứng trong sân nổi giận đùng đùng, định bước đến cho Tô Dương biết mặt.

Nhưng hắn vừa nhích chân thì đã bị Lâm Húc Đông ngăn lại, anh ta hạ giọng, nói với vẻ nham hiểm:

“Cứ kệ cậu ta, để cậu ta khám cho lão già đó. Hồi nãy Lâm Khả Hy đã nói, nếu tên ăn mày này không chữa được cho ông cụ, nó sẽ từ bỏ quyền thừa kế di sản nhà họ Lâm…”

Lâm Húc Đông là người độc ác, anh ta cũng không định ngăn cản Tô Dương.

Cứ để Tô Dương khoe khoang, dù sao nếu anh không chữa được cho ông cụ, Lâm Khả Hy sẽ phải cuốn gói rời đi, nhà họ Lâm cũng không còn người này nữa!

“Lâm Khả Hy, cô còn ngẩn ra đó làm gì? Mau dẫn tên ăn mày này vào khám cho ông nội đi!”

Lâm Húc Đông nói rồi cười lạnh, quay người tiến vào biệt thự.

Lâm Khả Hy dẫn Tô Dương vào biệt thự trong tiếng mỉa mai của đám đông.

Căn phòng bên trong đã được sửa thành phòng bệnh tạm thời, có đủ các loại máy tạo oxy, máy thở, máy theo dõi.

Ông cụ nằm trên giường bệnh đang hấp hối, tình trạng hết sức đáng lo.

Trong phòng, có mấy bác sĩ đang nhỏ giọng trò chuyện.

Họ đều là chuyên gia nổi tiếng trong nghề, được nhà họ Lâm mời về từ các nước với giá cao.

Tô Dương chậm rãi bước đến bên giường bệnh, định bắt mạch cho ông cụ.

Một bác sĩ nam trẻ lập tức bước tới ngăn: “Cậu làm gì đấy, ai cho phép cậu vào đây hả?”

Bác sĩ này tên Hoắc Anh Lợi, có tính cách kiêu ngạo, đã tốt nghiệp đại học London.

Tuy anh ta còn trẻ nhưng lại có y thuật cao siêu, rất nhiều quan lớn trong nước đều mời anh ta về khám cho mình.

Đây là chuyên gia đỉnh cao mà nhà họ Lâm cố tình trả giá cao để mời về.

Hoắc Anh Lợi chưa dứt lời, Lâm Húc Đông đã cười lạnh:

“Người ta là thần y đấy, có y thuật hết sức cao siêu, được cô em gái hiếu thảo của tôi mời về để chữa bệnh cho ông nội tôi!”

Thấy Tô Dương ăn mặc rách rưới, Hoắc Anh Lợi nhíu mày.

Anh ta quay sang trách Lâm Khả Hy: “Cô Lâm, cô đang làm loạn đấy! Trừ lừa tiền, Đông y chẳng có tác dụng gì đâu!”

“Cô phải tin tôi, tin vào khoa học chứ, có tôi ở đây, có lẽ ông cụ còn sống được thêm mấy ngày. Chứ Đông y gì đó chỉ là bịa đặt thôi, ai tin đều là đồ ngu hết!”

Lâm Khả Hy đang định cãi lại thì Tô Dương đã cười lạnh, tức giận nhìn Hoắc Anh Lợi, mắng:

“Anh ở nước ngoài được mấy năm, sắp quên luôn gốc gác của mình rồi à? Tôi nói cho anh biết, nếu không có Đông y, sao năm nghìn năm của Trung Hoa có thể kéo dài đến bây giờ chứ? Cũng sẽ không có loại mất gốc như anh, anh cậy mình du học ở phương Tây rồi về đây vênh váo với tôi đấy à?”

Lời Tô Dương nói rất thô, ngay cả Lâm Khả Hy cũng cảm thấy khó mà nghe nổi.

Dù sao Hoắc Anh Lợi cũng là chuyên gia mà nhà họ Lâm mời đến, sỉ nhục anh ta như thế thì đúng là…

Hoắc Anh Lợi tức giận đến mức mặt mũi đỏ gay, anh ta run rẩy chỉ vào Tô Dương: “Cậu… cậu đúng là thô lỗ! Đông y không có lý luận khoa học gì hết, chẳng khác gì thuật phù thủy, nó vốn là u nhọt của nền học thuật, cũng không cống hiến gì cho y học thế giới…”

Nghe thấy thế, Tô Dương nổi giận, nhíu mày, cắt ngang lời Hoắc Anh Lợi:

“Im đi đồ ngu! Không có cống hiến gì cho nền y học thế giới á? Tôi thấy anh không khác gì ếch ngồi đáy giếng cả! Tôi nói cho anh hay, Đông y không chỉ là khám chữa bệnh, mà còn bao gồm cả phong thủy huyền học, ngũ hành bát quái nữa đấy!”

“Đông y không cống hiến gì cho nền y học thế giới? Để tôi nói cho anh biết, Đông y Nhật Bản, y học cổ truyền Hàn Quốc, y học cổ truyền Triều Tiên, Đông y Việt Nam,… đều phát triển trên cơ sở Đông y. Thế vẫn gọi là không có cống hiến à?”

Hoắc Anh Lợi vốn không biết nhiều về Đông y, chỉ có thể trợn mắt, thở hổn hển, nói với Lâm Khả Hy:

“Cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh! Tôi cảnh cáo các người, nếu để cậu ta chữa bệnh, tôi sẽ đi ngay, tôi không bao giờ nhập bọn với loại người này hết! Các người phải tự chịu hậu quả!”

Nghe thấy Hoắc Anh Lợi nói thế, Lâm Khả Hy cảm thấy rất nặng nề.

Cô vẫn nửa tin nửa ngờ về Tô Dương.

Dù sao trông anh thật sự không giống bác sĩ lắm.

Lúc này Hoắc Anh Lợi xung đột với Tô Dương, đang đe dọa rằng sẽ rời đi, chuyện này khiến Lâm Khả Hy rất khó xử.

Trong lúc bối rối, cô lại nghe thấy máy theo dõi sự sống bên giường bệnh phát ra tiếng tít tít liên hồi.

Y tá vội nói với Hoắc Anh Lợi:

“Huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống, huyết áp cao là 30, huyết áp tối thiểu đã biến mất rồi!”

Đám người lập tức bước đến, ông cụ Lâm đang run rẩy, hơi thở cũng yếu dần, tính mạng ở vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Hoắc Anh Lợi vội nói: “Mau dùng máy khử rung tim đi!”

Hoắc Anh Lợi biết rõ, những triệu chứng này cho thấy ông cụ Lâm không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ hôm nay ông ấy sẽ lìa đời.

Lâm Khả Hy hết sức sốt ruột nhưng cũng không biết làm gì hơn, cô liên tục xoa tay, mắt rơm rớm nước mắt.

Lâm Húc Đông không hề để ý, vẫn đứng bên cạnh với vẻ thờ ơ, chỉ ước ông cụ mau chết đi để còn chia di sản!

Còn Tô Dương bất cần đời trước đó thì có vẻ nghiêm nghị.

Anh nhanh nhẹn lấy một hộp kim châm cứu ra khỏi túi, thân hộp trông rất cổ xưa, vừa nhìn đã biết là không tầm thường.

Anh lấy hai cây kim bạc ra, chậm rãi đâm vào huyệt Trung Phủ và huyệt Khí Môn của ông cụ.

Đúng lúc kim bạc đâm vào huyệt vị, người ông cụ càng run dữ dội hơn.

Hoắc Anh Lợi đang cầm máy khử rung, đầu đầm đìa mồ hôi. Anh ta vội hét: “Mau tránh ra, bệnh nhân không ổn rồi!”

Nhưng Tô Dương vẫn như không nghe thấy, liên tục châm cứu.

Anh nín thở, tập trung, nét mặt hết sức nghiêm túc, như đã biến thành người khác vậy.

Anh hơi ấn tay, ghim sâu kim bạc vào hai huyệt vị trước đó.

Anh nhẹ nhàng xoay kim bạc, người ông cụ Lâm dần ngừng run, cũng không nhúc nhích gì nữa.

“Bệnh nhân không qua khỏi rồi…”

Y tá đứng cạnh thấy ông cụ Lâm ngừng run rẩy, cũng không thở nữa, bèn quay sang hô lên với Hoắc Anh Lợi.

Lâm Khả Hy vô cùng bi thương, vừa hối hận vừa căm hận.

Ông nội vốn có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa, kết quả Tô Dương - tên bác sĩ lừa đảo mà cô tìm về lại khiến ông ấy qua đời ngay!

Lâm Húc Đông thầm đắc ý, Lâm Khả Hy à, mày cứ ngông cuồng đi, bây giờ thì hay rồi, lão già kia bị mày giày vò đến chết rồi đấy, tên kia vốn không hề quan tâm tới sống chết của lão già. Giờ người mà mày tìm đã gây ra họa lớn, mày cứ chuẩn bị tay trắng rời nhà đi, tao sẽ không cho mày tí di sản nào, để xem mày làm được trò trống gì nữa!

Tuy anh ta đang mừng rỡ nhưng vẫn tỏ ra đau khổ, nhỏ mấy giọt nước mắt rồi chỉ vào mặt Tô Dương, mắng to:

“Thằng ăn mày thối tha kia, mày đã hại chết ông nội tao rồi, nếu hôm nay mày không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Lâm nữa!”

Anh ta nói rồi định bước đến đánh Tô Dương, người nhà họ Lâm đang đứng trong sân cũng ùa vào biệt thự, thấy Tô Dương đã khiến ông cụ Lâm tắt thở, ai cũng chửi rủa anh.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh vô cùng ầm ĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK