Khương Nhất Tuyết như cười như không, nhìn Tô Dương, hỏi: “Vậy anh còn muốn làm gì nữa?”
Tô Dương nhướng mày với Khương Nhất Tuyết, mặt dày, nói: “Cô nói xem, đêm hôm thế này mà một nam một nữ ở với nhau thì còn có thể làm gì? Đương nhiên là làm một số chuyện hay ho rồi...”
Nhìn bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ đó của Tô Dương, Khương Nhất Tuyết bật cười:
“Chuyện hay ho ấy à, anh nằm mơ đi!”.
Khương Nhất Tuyết vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa Tô Dương. Cô ta nói rồi lập tức đóng cửa xe và đi lên tầng.
Cả một ngày bận rộn như vậy đủ mệt rồi,
Điều mà Khương Nhất Tuyết mong muốn nhất lúc này chính là được tắm với nước nóng và ngủ một giấc ngon lành.
Vừa vào nhà, cô ta đã quẳng luôn đôi giày cao gót trên sàn nhà, nằm nhoài trên sofa, chuẩn bị cởi bỏ quần áo bước vào nhà tắm.
Cô ta còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía phòng ngủ vang lên.
Khương Nhất Tuyết giật mình, sởn da gà, lập tức đứng dậy. Cô ta hoảng hốt nhảy dựng lên khỏi sofa, ngẩng đầu nhìn thì thấy ngay ở cửa phòng ngủ, Sài Song Chính đang bày ra bộ mặt nham hiểm nhìn mình.
Còn bên cạnh Sài Song Chính lại có thêm vài người đàn ông nữa.
Một tên trọc đầu, mặt mày hung tợn, là đại ca Cường, những người còn lại là đàn em của đại ca Cường.
“Các, các người làm cách nào mà vào được đây? Các người muốn làm gì? Ra ngoài ngay!”
Khương Nhất Tuyết lấy hết sức bình sinh hét lên với mấy người này.
Nhưng Sài Song Chính không hề quan tâm đến cô ta, anh ta quay sang híp mắt cười với đại ca Cường ở bên, nói: “Đại ca Cường, cô bạn gái cũ này của tôi thế nào? Thú vị chứ?”
Đại ca Cường nhếch miệng, hắn nhìn vào bộ ngực của Khương Nhất Tuyết với ánh mắt trắng trợn, nói: “Cũng được, ‘ngon’ đấy. Đêm nay chú em có thể tận hưởng thoả thích rồi...”
Đại ca Cường là người mà Sài Song Chính bỏ ra số tiền lớn để thuê về.
Sài Song Chính là người mà trước đây Khương Nhất Tuyết sống chung hơn một tháng, còn chưa chiếm được cô ta thì anh ta đã bị cô ta đá rồi.
Anh ta bỏ tiền thuê đại ca Cường, chuẩn bị trói Khương Nhất Tuyết đi để đạt được mục đích của mình.
Nói xong câu đó, đại ca Cường liền bật cười gian xảo, hắn chậm rãi bước về phía Khương Nhất Tuyết.
Mặc dù Khương Nhất Tuyết sợ tới mức toàn thân run rẩy nhưng cô ta vẫn vội quay người chạy về phía cửa, hét lớn: “Cứu với...”
Vừa chạy được hai bước, đại ca Cường đột nhiên nhảy tót tới bên cạnh cô ta. Hắn bóp cổ và bịt chặt miệng Khương Nhất Tuyết.
Đại ca Cường bật cười sảng khoái, nói với giọng nham hiểm: “Cô em, cô em gọi thêm tiếng nữa, có tin anh bóp chết không hả?”
Nói rồi, đại ca Cường dùng lực bóp chặt cổ Khương Nhất Tuyết hơn.
Khương Nhất Tuyết bị bóp mạnh đến mức ngộp thở, mặt mày đỏ gay. Đừng nói là hô gọi, đến nói cô ta cũng không nói nổi nên lời.
Tiếp đó, hai tên đàn em đi tới ấn Khương Nhất Tuyết, chuẩn bị ra khỏi cửa. Theo như kế hoạch của Sài Song Chính, anh ta muốn trói Khương Nhất Tuyết đưa tới vùng ngoại ô, đợi chơi chán rồi tính tiếp.
Tới cửa, vừa mở cửa ra thì đại ca Cường và Sài Song Chính giật nảy mình. Chúng đưa mắt nhìn thì thấy trong bóng tối đen kịt, một bóng hình giống như tượng Phật bằng đá đang đứng sừng sững ở đó.
Bóng đen này chính là Tô Dương!
Vừa thấy Tô Dương, Sài Song Chính càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta lập tức nói với đại ca Cường: “Anh Cường, hắn đến đúng lúc lắm, tôi đưa thêm cho anh hai mươi triệu, anh giúp tôi xử luôn tên khốn nạn này!”
Đại ca Cường không dám cử động, hắn biết thực lực của Tô Dương thế nào.
Lần trước ở quán nướng, hắn bị Tô Dương dùng que sắt đâm xuyên lòng bàn tay. Cảnh tượng đó khiến hắn vẫn còn ám ảnh đến hiện tại.
Tô Dương bình thường trông có vẻ bất cần nhưng lúc này toàn thân lại đằng đằng sát khí.
Nhìn đại ca Cường, Tô Dương lạnh lùng, nói: “Đại ca Cường, thả cô ấy ra thì tao cho mày một con đường sống!”
Mặc dù giọng nói của Tô Dương không lớn nhưng giọng điệu lại hết sức bá đạo, không cho phép người ta nghi ngờ.
Đại ca Cường còn chưa kịp nói gì thì một tên đàn em bên cạnh hắn lập tức lớn giọng, chửi: “Dám uy hiếp đại ca của tao? Mẹ kiếp, tao cho mày con đường chết!”
Nói rồi, tên này xông về phía Tô Dương. Thế nhưng Tô Dương không buồn nhìn tên này.
Nhìn nắm đấm dần tới gần mình, Tô Dương không hề né tránh. Nắm đấm ngay trước mặt, Tô Dương chỉ khẽ giơ tay đã nắm được cổ tay tên này sau đó giật sâu vào trong.
Chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, tên đàn em kêu gào thảm thiết. Hắn biết rằng tay mình đã gãy.
Còn tiếng kêu la thảm thiết này vang lên trong màn đêm khiến người ta nghe mà thấy thảm hại.
Đại ca Cường không quan tâm tới tên đàn em này, chỉ thấy hắn nhanh chóng rút ra một con dao găm ở sau lưng.
Mũi dao sáng loáng cứ thế kề vào cổ Khương Nhất Tuyết, sau đó liền nghe thấy tiếng hắn gằn lên: “Không được cử động, nếu cử động thì tao sẽ giết cô ta!”
Tô Dương quả thực không hề cử động, thế nhưng anh lại nhìn chằm chằm đại ca Cường, lạnh lùng nói: “Đại ca Cường, mày có biết không? Cuộc đời tao ghét nhất hai việc. Thứ nhất là kẻ khác uy hiếp tao! Thứ hai, uy hiếp bạn gái của tao!”
Vừa nghe Tô Dương nói mình là bạn gái anh, ánh mắt đang sợ hãi của Khương Nhất Tuyết bỗng trở nên khác thường.
Nhưng trên thực tế, từ “bạn gái” mà Tô Dương nói chỉ để chỉ người bạn là con gái của anh mà thôi.
“Về hai điểm này thì mày đã phạm vào cả rồi đấy! Đại ca Cường, tao cho mày thêm một cơ hội, thả cô ấy ra thì tao cho mày con đường sống!”
Giọng nói của Tô Dương rất chậm nhưng giọng điệu lại không cho đối phương cơ hội nghi ngờ.
Đại ca Cường căn bản không quan tâm tới lời nói của Tô Dương, hắn lớn giọng với Tô Dương: “Mẹ kiếp, mày cút ngay cho tao, để cho bọn tao đi, nếu không thì cả lũ cùng chết!”
Đại ca Cường hung hãn gằn giọng như tên hung thần. Hắn biết mình không phải là đối thủ của Tô Dương, việc duy nhất hắn có thể làm đó là lợi dụng Khương Nhất Tuyết đang bị trói.
Ánh mắt của Tô Dương nhìn đại ca Cường lạnh lùng thấy rõ, anh trầm giọng: “Tao cho mày cơ hội mà mày không biết nắm lấy!”
Nói rồi, Tô Dương tiến lên trước một bước.
Sao đại ca Cường có thể ngờ nổi Khương Nhất Tuyết còn đang bị uy hiếp dưới lưỡi dao của mình mà Tô Dương vẫn muốn ra tay.
“Mẹ kiếp, đừng cử động, tao giết cô ta...”
Đôi mắt đại ca Cường đỏ ngầu, hằn lên tơ máu. Hắn cuống thật rồi, bàn tay cầm dao dùng lực mạnh hơn.
Hắn nhất định phải khiến Khương Nhất Tuyết chảy chút máu, nếu không thì e rằng không thể doạ được Tô Dương.
Thế nhưng đại ca Cường sao có thể ngờ hành động của Tô Dương lại nhanh và dứt khoát đến vậy.
Đại ca Cường còn chưa kịp làm gì thì Tô Dương đã tới trước mặt hắn, một tay nắm chặt cổ tay đại ca Cường nhấc thật mạnh lên, con dao trong tay đại ca Cường lập tức rơi xuống đất.
Còn người của hắn cũng lui về sau, ngã nhoài ra đất.
Tô Dương không cho đại ca Cường thêm bất cứ cơ hội nào, anh lại hất chân lên đạp mạnh vào mặt đại ca Cường.
Chỉ nghe thấy tiếng đại ca Cường rít lên thật to, ngay sau đó, cả khuôn mặt máu me be bét, thảm đến mức khiến người ta không dám nhìn, trông thật đáng sợ.
Còn Khương Nhất Tuyết vừa thoát khỏi nguy hiểm thì vẫn còn hết sức kinh ngạc.
Cô ta lập tức nhào vào lòng Tô Dương, nước mắt rơi lã chã.
Mấy tên đàn em ở bên sợ hãi đến mức run rẩy từ lâu. Trong đó có một tên nhát gan, “bịch” một tiếng quỳ luôn xuống đất van nài: “Đại ca, em, em không làm gì cả, đều là do đại ca Cường ép em làm...”