• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêu không ở mới, hữu dụng là được.   

Đối với lão sắc phê mà nói, chiêu số quá phức tạp ngược lại sẽ ảnh hưởng đến năng lực lý giải của bọn họ, thẳng thắn hờn dỗi cùng lộ thịt chính là chất dinh dưỡng tốt nhất của bọn họ.   

Ngọc Đào không dám thật sự dựa vào trên người Hàn Trọng Hoài, nàng cũng không biết rốt cuộc chân của Hàn Trọng Hoài là tình huống gì, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì chỉ sợ đầu của nàng sẽ không còn nữa.  

"Thiếu gia, chuyện này thật sự không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ cũng không biết tại sao Hồi Thời tỷ tỷ lại tức giận."   

"À..."   

Hàn Trọng Hoài khẽ đáp, nhìn không giống như là đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà phỏng chừng biết cũng không thèm để ý là đúng.   

Hồi Thời đã hoàn hồn từ trong diễn xuất vụng về của Ngọc Đào, nhìn thấy Ngọc Đào còn đang nũng nịu làm nũng, trong lòng khinh thường: "Chỉ là hiểu lầm thôi, nô tỳ chỉ cùng Ngọc Đào đàm luận hai câu, không biết tại sao nàng lại ngã xuống đất."   

Hồi Thời không muốn dây dưa với Ngọc Đào nữa, bởi vì chuyện của Tước nhi mà nàng ta đã đuối lý, Nhị thiếu gia tìm hạ nhân trong viện đưa lời cho Ngọc Đào là do nàng ta mở một con mắt nhắm một con mắt, ám chỉ Tước nhi đi tiếp xúc với Nhị thiếu gia.   

Thủ đoạn của Trần Hổ lôi đình, nói không chừng lúc này Tước nhi đã khai ra mọi chuyện là do nàng ta chỉ điểm.   

Nhìn Ngọc Đào ngồi trên mặt đất, Hồi Thời chỉ bối rối trong chớp mắt, sau đó bình tĩnh lại: "Thiếu gia muốn đi đâu? Để Hồi Thời đẩy ghế cho người."

Hồi Thời đẩy Hàn Trọng Hoài đi xa, Ngọc Đào cân nhắc vì sao vừa rồi Hồi Thời lại lộ ra vẻ mặt kia với nàng.   

Nàng đã thấy Tước nhi đi theo bên người Hồi Thời vài lần, mơ hồ đoán được Tước nhi là người của Hồi Thời, hiện giờ Tước nhi ở chỗ Trần Hổ, nếu Hồi Thời biết thủ đoạn của Hàn Trọng Hoài, vậy hiện tại hẳn là nên sợ tới mức không đứng thẳng lưng nổi mới đúng.   

Nhưng vẻ mặt vừa rồi của nàng ta, giống như là đang trào phúng nàng cái gì cũng không hiểu.   

Nàng không hiểu gì sao?   

Sẽ không phải là chuyện người bên ngoài đồn đại Hàn Trọng Hoài chặt chân hạ nhân đều là giả, kỳ thật Hàn Trọng Hoài là một người tốt mười phần, hạ nhân phản bội hắn, hắn cũng sẽ rưng rưng nói tha thứ.   

Nghĩ không ra nguyên nhân, Ngọc Đào lập tức đem chuyện này ném ra sau đầu, ngày hôm sau lại đụng phải Tước nhi mới nhớ tới.   

Vẫn là thời điểm ánh mặt trời đỏ cam mới đi ra, địa điểm cũng giống như lần trước, Tước Nhi không hao tổn chút nào, chỉ là nhìn thấy nàng thì giống như chuột nhìn thấy mèo mà chạy rất nhanh.   

Nếu không phải phản ứng của Tước nhi bất đồng, nàng còn cho rằng thời gian đã quay ngược trở lại.   

Không chỉ Tước Nhi không có bất kỳ tổn thương gì, Hồi Thời cũng như thường ngày, giống như tất cả mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng của nàng.   

"La thẩm, có phải Hồi Thời tỷ tỷ có tình cảm gì không giống bình thường với thiếu gia không?"   

Ngọc Đào tựa vào tủ bếp bên cạnh phòng bếp nhỏ, trên tay khuấy nước đường, khó hiểu hỏi.   

Ngoại trừ Hồi Thời có tình cảm đặc biệt với Hàn Trọng Hoài, nàng thật sự không thể tưởng tượng được vì sao việc này lại có thể bỏ qua nhẹ nhàng như vậy.   

Bị Hàn nhị thiếu gia mua chuộc đưa thư cũng có thể từ lớn biến nhỏ, cho dù Hàn Trọng Hoài không thèm để ý thì Trần Hổ cũng không giống như người sẽ làm như không thấy, nhưng hết lần này tới lần khác Hồi Thời cùng Tước nhi đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh, từ việc Tước nhi nhìn thấy nàng thì nhanh chóng chạy đi, có thể nhìn ra chân của Tước nhi vẫn còn rất tốt.   

Tuy rằng nàng chỉ tính toán làm một thông phòng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, không có ý định trạch đấu thăng chức, nhưng việc này lại cho nàng một loại cảm giác nguy cơ nói không nên lời, giống như nếu không làm rõ ràng chuyện này thì ngay cả chính mình bị đánh như thế nào nàng cũng không biết.  

“Còn có thể có tình cảm gì, ngươi không biết Nhạn Tự cùng Hồi Thời hai vị cô nương kia là do lão quốc công gia để lại cho đại nhân sao?"   

Tuy rằng La thẩm là đầu bếp do Hàn Trọng Hoài tìm đến, không phải gia nô của phủ Quốc công, nhưng ở phủ Quốc công vài năm, ít nhiều cũng biết một số chuyện, thấy Ngọc Đào nhắc tới, bà ấy hảo ý nhắc nhở, "Nếu Ngọc Đào cô nương ngươi và Hồi Thời xảy ra mâu thuẫn, vậy mặc kệ ai đúng ai sai, cô nương ngươi đều phải ủy khuất cúi đầu trước đi!"

"Tại sao?"   

Bảo nàng cúi đầu không thành vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết sự tình, nàng cúi đầu trước ai cũng không sao, đi ra ngoài làm thuê nào có nhiều tính tình như vậy.   

Vấn đề là nàng cảm thấy có cúi đầu cũng vô dụng, Hồi Thời giống như là xếp nàng thành kẻ thù số một, muốn cùng nàng không chết không thôi.   

"Đại nhân kính trọng lão quốc công gia, Hồi Thời lại là cô nương do lão quốc công gia chọn cho đại nhân..."   

La thẩm ý bảo Ngọc Đào chú ý đến quan hệ trong đó.   

Ngọc Đào nghe, nếu thật sự là tầng quan hệ này làm cho Hồi Thời không sợ hãi, vậy Hàn Trọng Hoài thật đúng là vô cùng kính trọng lão quốc công gia, kính trọng đến mức đối với một nha đầu cũng có thể nhường vài phần.   

Ngọc Đào nâng mặt ngẩn người, nàng thật là mỗi ngày đều có người để hâm mộ.   

Lúc này nàng đang hâm mộ Hồi Thời, Hồi Thời là nha đầu của Kỳ Lân viện, hơn nữa còn không cần lấy lòng Hàn Trọng Hoài cũng có thể được lễ đãi, đây chính là đỉnh cao của một nha đầu.   

Không nghe thấy tiếng Ngọc Đào, La thẩm cố ý liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng đang ngồi trên ghế, không biết thần hồn đã bay đi đâu.   

Nhìn về phía nàng lại không khỏi đảo qua bộ ngực đang đặt trên bàn của nàng.  

Phần thịt đang đặt trên bàn kia là thứ mà người ta chỉ hận không thể che giấu cất đi, nàng ngược lại coi thịt nơi đó là thịt bình thường trên người, cảm thấy mệt mỏi thì đặt lên bàn.   

Lại nói tiếp những bà tử nông thôn như các nàng, lúc trước khi sinh con ngực lớn hơn nữa cũng đều có, nhưng loại này lại rất bất đồng với Ngọc Đào.   

Ngọc Đào có một vòng eo thon gọn, trước ngực giống như là đào tươi treo trên cành cây, lớn mà không ngu xuẩn, làm cho nữ nhân nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.   

"Nếu ngươi lo lắng đắc tội với Hồi Thời cô nương, không bằng làm nũng với đại nhân nhiều hơn một chút, ngươi trở thành người một nhà, địa vị của ngươi cũng sẽ không kém với Hồi Thời cô nương là bao."   

La thẩm nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, phỏng đoán mâu thuẫn giữa nàng và Hồi Thời không phải là chuyện cúi đầu là có thể giải quyết, vì nàng mà đưa ra chủ ý.   

"Nói thật, ta tới Kỳ Lân viện lâu như vậy nhưng còn chưa từng thấy đại nhân đối xử với hạ nhân nào tốt giống như đối với ngươi."   

La thẩm còn nhớ rõ ngày đó Hàn Trọng Hoài hạ mình đến phòng bếp nhỏ nhìn Ngọc Đào làm điểm tâm, tuy rằng sau đó Hàn Trọng Hoài chưa từng đến nữa, nhưng chuyện này đã đủ để cho bọn họ thán phục hồi lâu.   

So với Hồi Thời, bộ dáng của Ngọc Đào không biết tốt hơn bao nhiêu, nhìn thế nào cũng là Ngọc Đào càng có thể làm cho nam nhân vui vẻ.   

"Ta đây còn chưa phải là người một nhà sao?"   

Ngọc Đào nâng mặt quay đầu, nàng còn tưởng rằng hiện tại nàng không còn là chính mình nữa.  

“Nha đầu ngốc, đám người Hồi Thời cô nương cùng đại nhân là tình cảm bao nhiêu năm, ngươi mới tới Kỳ Lân viện vài ngày, không phải ngươi cùng đại nhân còn chưa có..."   

La thẩm ám chỉ đem ngón tay dựa vào nhau, "Nói một câu không dễ nghe, ngày nào ngươi vẫn chưa hầu hạ đại nhân, thì ngày đó ngươi cũng không tính là người của Kỳ Lân viện."

Đạo lý mà La thẩm nói Ngọc Đào hiểu được, chỉ là nàng vẫn lười suy nghĩ kỹ mà thôi.   

Nàng nghĩ nàng là người do lão phu nhân đưa đến Kỳ Lân viện, chỉ cần Hàn Trọng Hoài sẽ không đuổi đi, nàng có thể ở chỗ này ăn no chờ chết.   

Hiện tại địch ý của Hồi Thời đã nhắc nhở nàng, nếu là ở trên địa bàn của Hàn Trọng Hoài, làm sao cũng phải để cho Hàn Trọng Hoài coi nàng là người của mình, bằng không cho dù bây giờ qua được cửa ải của Hồi Thời, nhưng sau này Hàn Trọng Hoài cưới thê tử, mặc kệ nàng có thành thật đến đâu, Hàn Trọng Hoài không coi nàng là người của hắn, vậy chính thất của hắn cũng không nhất định sẽ nguyện ý nuôi một người ngoài ăn không ngồi rồi.   

Ngọc Đào trầm tư suy nghĩ, một mùi bánh ngọt mang theo hương mật ong ngọt ngào ra lò, nàng nếm thử hai cái rồi bỏ bánh vào một đĩa mang đến chính sảnh.   

Nàng không thể quá phóng túng bản thân, nếu nàng đã cự tuyệt nhảy nhót ở chỗ Hàn Trọng Hoài, vậy nên cân bằng khối lượng công việc của mình một cách thích hợp.   

Nàng chỉ nghĩ nếu bắt đầu đã cố gắng làm việc, vậy lúc sau chậm rãi lười biếng sẽ làm cho người ta không thể chấp nhận được, không bằng giai đoạn trước liền bày ra một bộ dáng lười biếng, như vậy đối với nàng mọi người đều có ấn tượng nàng vẫn luôn như vậy, sẽ không yêu cầu nàng làm nhiều việc.   

Nhưng vấn đề chính là Hàn Trọng Hoài "không được", nếu hắn không được, nàng cũng không thể làm công việc của mình, nhất định phải nghiên cứu ra một con đường mới.   

Để đạt được mục tiêu của mình, làm một phế nhân không thiếu ăn mặc không cần động não, từ giờ phút này trở đi nàng cần phải cố gắng!   

Sau khi chuẩn bị xong điểm tâm, trước khi bước vào chính sảnh Ngọc Đào còn cố ý pha trà.   

Trà ở chỗ Hàn Trọng Hoài không kém chỗ lão phu nhân, sau khi pha xong nàng nếm một ngụm, hương thơm xông vào mũi.   

Lại nói đến cũng thật kỳ quái, lão phu nhân luôn nói nàng pha trà mang theo mùi đào, nhưng nàng đã thử qua nhiều lần mà vẫn không uống được vị đào trong nước, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý của lão phu nhân hay không.   

Nhưng mà vì lấy lòng lão phu nhân nên nàng đã từng bỏ ra một ít công phu học cách pha trà.   

Tìm ra khay hải đường điêu khắc gỗ lim, Ngọc Đào đặt trà cùng điểm tâm lên, vừa bước vào chính sảnh đã phát hiện thời gian mình đến không đúng.   

Trong phòng không chỉ có Hàn Trọng Hoài, thế nhưng Hàn Nhị thiếu gia cũng ở đây.   

Hồi Thời rót trà cho hai vị thiếu gia, thấy Ngọc Đào cầm nước trà vào cửa, trào phúng liếc nàng một cái.   

Không rõ vì sao lại bị trào phúng, Ngọc Đào rất vô tội, đại khái có lẽ là do Hồi Thời cho rằng nàng biết Hàn nhị thiếu gia tới nên mới cố ý pha trà đem tới, nhưng nếu nàng biết Hàn Trọng Giác ở chỗ này, nàng căn bản sẽ không xuất hiện.

Bị Hàn Trọng Hoài nhìn, đó là công việc của nàng, nhưng bị Hàn Trọng Giác nhìn, nàng chỉ cảm thấy chịu thiệt.   

Đi tới bên cạnh Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào đem trà mà Hồi Thời pha đẩy lùi qua một chút, đem trà bánh đặt ở trong tầm tay của Hàn Trọng Hoài.   

Khay đặt lên bàn, có thể nhìn thấy trên đó chỉ có một phần.   

Trong đầu Hàn Trọng Giác mới hiện lên ý nghĩ Ngọc Đào đã thức thời, không nghĩ tới chỉ mới chốc lát đã bị nàng đánh thẳng vào mặt.   

Hàn Trọng Hoài là phế nhân có thể tốt bao nhiêu mà lại làm cho nàng hết lòng một mực như vậy, nghe nói đến Kỳ Lân viện còn là do nàng chủ động cầu xin.   

Nghĩ đến đây Hàn Trọng Giác lập tức cảm thấy mặt mũi của chính mình bị Ngọc Đào đè trên mặt đất chà đạp, tuy rằng hắn có vài phần hứng thú đối với nha đầu này, nhưng không nhịn được chuyện nàng không coi trọng hắn, ỷ vào vài phần tư sắc mà mở phòng nhuộm trước mặt hắn.   

"Tứ đệ thật diễm phúc, lại có thể có mỹ nhân như vậy ở bên cạnh hầu hạ."   

Hàn Trọng Giác ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Nghe nói biểu muội cũng đang chuẩn bị tới đây, phế nhân đều là ngồi chờ chết, nhưng Tứ đệ ngươi đầu thai tốt, chỗ kia đã hỏng rồi nhưng buổi tối vẫn còn có mỹ nhân để ôm."

Lời này của Hàn Trọng Giác không có nửa điểm khách khí, rõ ràng không khác gì chỉ vào mũi Hàn Trọng Hoài mắng hắn là thái giám.  

Ngọc Đào ở bên cạnh cúi đầu, hai lỗ tai lại dựng thẳng lên, nàng chỉ nghe nói Hàn Trọng Hoài có thể một tay chém chân người, lại không biết đối với những thiếu gia khác trong phủ đệ hắn sẽ có bộ dạng như thế nào.   

Bích Thúy từng nói với nàng, lúc chân Hàn Trọng Hoài không phế hắn là đại tướng quân, ngay cả quốc công gia làm lão tử nhưng cũng phải nể hắn ba phần.   

Bị mắng là thái giám, chỉ sợ nam nhân bên cạnh sẽ tức giận nhảy dựng lên, nhưng Hàn Trọng Hoài không có công năng nhảy, cho nên có vẻ đặc biệt bình tĩnh: "Một mình ta chờ chết thì quá mức tịch mịch, chúng ta đã là huynh đệ, vậy huynh bồi ta một chút thì như thế nào?"   

Con ngươi đen trắng rõ ràng, vầng sáng lưu chuyển thâm thúy.   

Câu hỏi lễ phép này làm cho Hàn Trọng Giác nhảy dựng lên, hắn chỉ vào mũi Hàn Trọng Hoài: "Đồ phế nhân như ngươi, ngươi đã như vậy còn dám uy hiếp ta!"   

Ngửi thấy nước trà đã uống mang theo một mùi đào nhàn nhạt, Hàn Trọng Hoài lại nâng chén lên uống thêm một ngụm.   

Tất cả mọi người trong phòng đều chờ Hàn Trọng Hoài uống trà xong rồi mở miệng, ngay cả tay Hàn Trọng Giác cũng chậm chạp không buông, chỉ chờ Hàn Trọng Hoài nói tiếp một câu, nhưng lại thấy Hàn Trọng Hoài buông chén xuống mà vẫn chưa đáp lời.   

Giống như mệt mỏi phản ứng với kẻ ngốc.  

Nếu là người bên ngoài như vậy, Hàn Trọng Giác đã sớm một cước đá qua, nhưng năm xưa chịu thiệt trên tay Hàn Trọng Hoài quá nhiều, Hàn Trọng Giác tức giận đến mức hai gò má đỏ bừng nhưng cũng không dám tiến lên nửa bước.   

Hàn Trọng Hoài là một võ tướng, chân phế chẳng khác nào không có tương lai, theo lý thuyết thì một thiếu gia đích xuất như hắn ta căn bản không cần sợ Hàn Trọng Hoài, nhưng bên cạnh hắn còn có mấy thị vệ vẫn ở lại, ai biết Hàn Trọng Hoài nổi điên lên có thể thật sự để hắn ta bồi hắn hay không.

"Ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể kiêu ngạo thêm vài năm, những nô tài của ngươi cũng thật sự là trung thành, ngươi đã như vậy thế nhưng bọn họ còn chưa rời đi, nhưng mà cho dù hiện tại bọn họ chưa đi thì phủ Quốc công chúng ta cũng không nuôi người nhàn rỗi, sớm muộn gì ta cũng đem bọn họ đánh ra ngoài." 

Hàn Trọng Giác càng hận thêm một chút, rõ ràng hắn ta mới là đích xuất nhưng tổ phụ lại thích Hàn Trọng Hoài hơn, để lại cho hắn không ít bạc, hơn nữa khi làm tướng quân Hàn Trọng Hoài cũng có tích góp, bạc của Kỳ Lân viện không bỏ vào của chung, cho nên hắn ta muốn khuyên nương mình cắt xén của Hàn Trọng Hoài thì cũng không có cách nào.   

Nhìn lướt qua Trần Hổ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, Hàn Trọng Giác mạnh mẽ đứng lên, nói ra mục đích của chuyến đi này: "Mỹ nhân đặt ở bên cạnh ngươi cũng là minh châu phủ bụi trần, nha đầu này là người mà lúc trước ta nhìn trúng, *Khổng Dung còn biết nhường lê, ngươi đã không dùng được thì đem nàng nhường cho ta."

*Khổng dung nhường lê: Điển tích Khổng Dung nhường lê.  Tích kể rằng, Dung, tên đầy đủ là Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở ấu thời, lúc Khổng Dung mới bốn tuổi, cậu đã biết nhường lại những quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ.  Trên cơ bản, nội dung chính của điển tích là vậy, tuy nhiên dựa trên nội dung sơ khai này đã có rất nhiều phiên bản được viết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK