• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó ở phủ Quốc Công.   

Từ khi chứng cứ Hàn Trọng Hoài trình lên Thánh thượng được chứng minh là chứng cứ giả. Sau cơn giận dữ của Thánh Thượng, tình cảnh của phủ Quốc Công là một mảnh sầu muộn bi thảm.   

Có tin đồn quốc công gia muốn đem Hàn Trọng Hoài đuổi ra khỏi gia phả, hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu nhiều chuyện hơn, nhìn chằm chằm xem khi nào thì người trong Kỳ Lân viện bị đuổi đi, nếu đi thì nơi này sẽ để cho ai ở.

"Ngươi đúng là vận khí tốt, may mắn đã bị đuổi ra khỏi Kỳ Lân viện, bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi phủ đệ."   

Nhóm nha đầu thảo luận thấy Hồi Thời trầm mặc không nói, khuỷu tay chạm chạm vào nàng ta: "Biểu tình này của ngươi là cho ai xem, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở về Kỳ Lân viện?"   

Hồi Thời cũng không biết trong lòng mình nghĩ cái gì, Trần Hổ muốn đuổi nàng ta đi, đương nhiên nàng ta không muốn rời khỏi Hàn Trọng Hoài, thật vất vả mới đuổi được Ngọc Đào, cuối cùng cũng có thể để cho chủ tử nhìn người khác, nhưng Trần Hổ lại nói là chủ tử hạ lệnh đuổi nàng ta đi.   

Vốn dĩ Trần Hổ đã cho nàng ta bạc và khế ước bán thân, nói nàng có thể đi ra ngoài sống qua ngày, nhưng cho dù như thế nào thì nàng ta cũng không muốn, nàng ta tình nguyện đụng đầu chết đi cũng không muốn rời khỏi phủ Quốc công, vì vậy Trần Hổ liền đem nàng ta đưa đến chỗ của Đại phu nhân.   

Chuyện này làm cho nàng không khỏi nghĩ, có phải Hàn Trọng Hoài đã biết nàng ta thay Đại phu nhân làm việc hay không, cho nên mới đuổi nàng ta ra khỏi Kỳ Lân viện.   

Nếu là bởi vì Đại phu nhân, vậy thật sự là oan uổng cho nàng ta, nàng ta cũng không có đem bất kỳ tình huống nào của hắn tiết lộ cho Đại phu nhân biết, chỉ là tiết lộ hành tung, có thể làm cho nữ nhân mà đại phu nhân an bài có thể gặp được hắn.   

Nàng ta nghĩ Hàn Trọng Hoài chưa từng gặp qua mấy nữ nhân xinh đẹp cho nên mới có tình cảm đặc biệt với Ngọc Đào, nếu ánh mắt bị những nữ nhân khác hấp dẫn, sau đó nàng ta lại nói với hắn mọi chuyện đều là âm mưu của đại phu nhân, như vậy có thể để cho hắn nhìn thấu tất cả, biết được xinh đẹp chỉ là vẻ bề ngoài, tâm địa tốt mới là quan trọng nhất.   

Ai ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy, là nàng ta đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Hàn Trọng Hoài.   

Nàng ta cho rằng tình cảm của bọn họ không giống bình thường, nhưng trên thực tế người ta muốn đuổi nàng ta đi, ngay cả gặp cũng không muốn gặp lại nàng ta một lần nữa.   

"May mắn bị đuổi ra ngoài, bằng không sẽ cùng nhau gặp tai ương."   

Hồi Thời cười tiếp lời, mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể trở về Kỳ Lân viện, vừa vặn hiện tại cũng không cần suy nghĩ nữa, trước kia Hàn Trọng Hoài không được sủng ái nhưng còn có thể lấy bổng lộc của võ quan, hiện giờ xảy ra chuyện, ngay cả Thánh thượng cũng chán ghét hắn, một khi cách chức, hắn sẽ trở thành thứ dân chỉ có hai bàn tay trắng.   

Mặc dù hận chính mình động tâm, nhưng ít nhất hiện giờ không bị liên lụy đã là vạn hạnh.   

"Hiện tại ngươi tính toán như thế nào?Ta biết lúc trước ngươi còn có chủ ý trở về Kỳ Lân viện, hiện tại chủ ý này đã không còn, ngươi sẽ không cứ nửa vời ở tại đây."

Người này vừa nhắc tới, nụ cười trên mặt Hồi Thời liền trở nên xấu hổ.   

Nàng ta bị đưa đến đại phòng, Đại phu nhân không nói gì với nàng ta nhưng cũng không an bài nàng ta làm chuyện gì, hiện giờ nàng ta đã suy nghĩ thấu đáo nên sẽ đến chỗ của Đại phu nhân quy phục, tiếp theo phải xem Đại phu nhân có nguyện ý dùng nàng ta hay không.   

Nghĩ đến Đại phu nhân, trong lòng Hồi Thời có vài phần lo sợ, ít ngày nữa Hàn Trọng Hoài sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Quốc Công, nếu như vậy nàng ta sẽ không có giá trị lợi dụng đối với Đại phu nhân, vậy Đại phu nhân còn có thể tiếp nhận sự đầu hàng của nàng ta không?   

Nha đầu đang nói chuyện nhìn sắc mặt của Hồi Thời, đại khái biết nàng ta đang lo lắng cái gì, làm như vô tình mà nói: "Vì sao ngươi không đi cầu nhị thiếu gia?"   -

Nhị thiếu gia?   

Hồi Thời Lúc cau mày, nàng ta cảm thấy người này đang trêu đùa nàng, trên dưới phủ Quốc công ai mà không biết Nhị thiếu gia chán ghét Tứ thiếu gia nhất, lúc trước nàng ta hầu hạ ở bên cạnh Hàn Trọng Hoài, cũng không phải mới gặp qua một lần Nhị thiếu gia nhục mạ Hàn Trọng Hoài.  

Lần trước thiếu chút nữa Hàn Trọng Hoài mất mạng ở chùa, có lẽ cũng là bút tích an bào của nhị thiếu gia.   

"Ngươi cảm thấy ta đang hại ngươi sao? Ta cũng không có cái bản lĩnh kia, ta là vì ngươi mà suy nghĩ, ngươi ngẫm lại xem ngươi là nha đầu thiếp thân của Tứ thiếu gia, hiện giờ ba ba đi bên cạnh Nhị thiếu gia mà hầu hạ, đây không phải là chim tốt lựa cành mà đậu sao, chọn đúng chủ tử, giúp Nhị thiếu gia tăng thêm mặt mũi, ngươi càng làm nhiều, Nhị thiếu gia sẽ càng cao hứng, không phải chỗ tốt của ngươi cũng càng nhiều sao."

Nha đầu đang nói chuyện nháy mắt với nàng ta, nha đầu bên cạnh đang cùng nhau nói chuyện nghe vậy thì nhao nhao gật đầu: "Nhưng cũng không phải là đạo lý này, Nhị thiếu gia là thiếu gia đích xuất, không biết tốt hơn bao nhiêu so với Tứ thiếu gia."   

"Nếu ngươi đi theo hắn, coi như là đánh vào mặt chủ tử cũ của ngươi."   

Nghe bọn họ nói xong, rõ ràng trên mặt Hồi Thời có vài phần ý động, đợi đến khi người đi ra ngoài, mấy nha đầu nháy mắt với nhau nhìn nha đầu mở lời đầu tiên.  

"Hồng Mai tỷ, sao tỷ lại đối xử tốt với nàng ta như vậy, việc tốt như vậy mà lại nói cho nàng ta biết."   

Hai chữ "chuyện tốt" này được thêm trọng âm, ai nhìn cũng đều biết cái "chuyện tốt" này cũng không phải thật sự là chuyện tốt gì.   

Mấy nha đầu hầu hạ ở đại phòng, ai mà không biết Nhị thiếu gia thích nhất chính là nha đầu xinh đẹp, ban đầu Hồi Thời có thể lấy được một chút chỗ tốt ở chỗ Nhị thiếu gia, nhưng mới mẻ qua đi, nàng ta cũng sẽ không khác gì những nha đầu khác đã bị Nhị thiếu gia đụng qua.   

Chỉ sợ cuộc sống so với bọn họ còn kém hơn một chút, bởi vì Hồi Thời vừa không đủ đẹp, hơn nữa trước kia còn là nha đầu hầu hạ bên cạnh Hàn Trọng Hoài.   

Hồng Mai cười nhạt: "Ngày nào nàng ta cũng cao ngạo khó chịu, nghe nói có thể làm cho chủ tử cũ mất mặt thì lại cao hứng như vậy, có thể thấy được cũng không phải là loại nha đầu tốt đẹp gì, nếu nàng ta sống quá tốt, vậy không phải sẽ để cho những nha đầu tốt như chúng ta chịu thiệt sao."   

Hồng Mai mở miệng, chủ yếu vẫn là vì Hàn đại phu nhân mà phân ưu, tuy rằng Hồi Thời là nha đầu hầu hạ Hàn Trọng Hoài, nhưng tốt xấu gì cũng là do lão quốc công gia lựa chọn, nếu nàng ta an bài không tốt thì khó tránh khỏi lưu lại miệng lưỡi, nhưng nếu là Hồi Thời tự mình xông lên trước mặt Nhị thiếu gia thì lại không giống.   

Bọn họ chỉ mới đưa ra chủ ý, nhưng chưa đến hai ngày trong phủ liền truyền ra tin tức Nhị thiếu gia ngủ với nha đầu bên người Tứ thiếu gia, Trần Hổ nghe được tin tức này thì một lúc lâu vẫn không ngậm miệng được, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bị Nhạn Tự năn nỉ cầu tình cho Hồi Thời, hắn cũng đã nghĩ xem nên mở miệng với chủ tử như thế nào, ai ngờ Hồi Thời lại chủ động đi tìm Nhị thiếu gia.   

"Đại nhân..."   

Hắn đều kinh ngạc thành như vậy, chỉ sợ đại nhân càng thêm lạnh lòng.   

"Chỉ là chuyện bình thường, ta cũng đã vứt bỏ nàng, nàng đi tìm tương lai tốt đẹp hơn cho mình cũng là chuyện đương nhiên."   

Nói xong giữa mày Hàn Trọng Hoài hơi nhăn lại, nếu như Ngọc Đào cũng cho rằng hắn đã vứt bỏ nàng, sau đó chạy về phía người khác ôm ôm ấp ấp thì hắn nên làm như thế nào?   

Nhớ tới dáng vẻ run rẩy của Ngọc Đào, vậy tự nhiên là đem người nọ giết chết, đem Ngọc Đào đoạt về, sau đó cho nàng một cái giáo huấn để nàng nhớ lâu.   

"Đã bao nhiêu ngày rồi?"  

Hàn Trọng Hoài ghé mắt nhìn về phía giá bát bảo ở một bên, trên kệ có khăn tay thêu mộc tê màu lam nhạt, khăn này là Ngọc Đào thường dùng, hiện tại lại bị hắn treo lên để nhìn vật nhớ người.   

Thấy chủ tử như vậy, Trần Hổ lập tức hiểu được hắn hỏi mấy ngày là có ý gì, vội vàng đáp: "Đã là ngày thứ mười tám Ngọc Đào cô nương rời khỏi phủ đệ."   

Về phần những chuyện khác Trần Hổ khác không dám nói nhiều, đem một nữ nhân xinh đẹp nhu nhược đặt ở nơi hoang vắng mười tám ngày, không chừng đợi đến khi bọn họ tới đó thi thể của Ngọc Đào đã bị chuột gặm không còn xót cái gì.   

"Mới mười tám ngày, thế nhưng lại giống như đã qua qua vài năm."   

Trần Hổ đánh giá vẻ mặt của chủ tử, nhìn ra được vài tia si tình, thậm chí hắn có một loại ảo giác, nếu bọn họ đi tìm Ngọc Đào mà thấy người đã chết, nói không chừng chủ tử sẽ vì nàng mà thủ hiếu vài năm.   

Ngày đầu tiên Hồi Thời nhờ cậy Nhị thiếu gia thì diễn ra suôn sẻ, nhưng ngày hôm sau cảnh ngộ liền kém đi, đầu tiên là làm hỏng đồ sứ mà nhị thiếu gia yêu thích, sau đó lại va chạm với nhị thiếu phu nhân.  

Thời điểm Hàn Trọng Hoài bị đuổi đi, mưa to tầm tã, Hồi Thời đứng trong mưa mà ăn một trận roi phạt, cũng coi như là đưa tiễn chủ tử cũ của mình.   

*

Chuyện loại bỏ Hàn Trọng Hoài khỏi gia phả không phải là do Tôn thị xúi dục, mà là do quốc công gia tự mình quyết định.   

Ngược lại khi Tôn thị thấy Hàn Phong Lâm quyết định dứt khoát như vậy thì cảm thấy có chút đáng thương cho Hàn Trọng Hoài.   

Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, ngày thường còn thấy Hàn Phong Lâm cầm Hàn Trọng Hoài đến để thúc giục hai hài tử của bà ta, nhưng hiện tại Hàn Trọng Hoài xảy ra sơ suất, Hàn Phong Lâm nói đá liền đá.   

Hơn nữa còn sợ mất mặt mũi mà lấy lão gia tử ra làm lý do, nói là do trước khi lâm chung lão gia tử đã dặn dò ông ta.   

"Hẳn là lúc trước các vị trưởng lão trong tộc cũng đã nghe qua lời dặn dò trước khi lâm chung của phụ thân ta."   

Ngoài phòng mưa to tầm tã, trong nhà thờ dòng tộc xếp hàng trăm cái bài vị tổ tông, nến đỏ thắp sáng, ấm áp như mùa xuân.   

Hàn Phong Lâm vừa mở miệng, các trưởng lão ngồi ở ghế trên của Hàn gia nhao nhao gật đầu, giống như là sợ gật đầu chậm thì thiếu tiền thưởng.   

Nhưng thời điểm Hàn lão gia tử lâm chung thì có được bao nhiêu người ở đó, bất quá là nghe Hàn Phong Lâm dò hỏi, một đám liền trở nên mơ hồ nhớ rõ trước khi lâm chung lão gia tử vẫn không yên tâm về Hàn Trọng Hoài.   

"Ta nhớ rõ mấy tháng trước khi lão gia tử qua đời đã gọi ta đến bên người, từng hỏi xem có thể gạch bỏ tên của Hàn Trọng Hoài ra khỏi gia phả hay không."   

Hàn Phong Lâm không nghĩ tới còn có chuyện này, ánh mắt sáng lên: "Đều là do ta quá mức mềm lòng, không đành lòng nhìn nhi tử của mình không có nhà để về, mấy ngày nay phụ thân thường xuyên báo mộng cho ta, đều là oán trách ta không nghe lời dặn của người mà mềm lòng với tên nghịch tử kia."   

Tuy rằng Hàn Phong Lâm hận Hàn Trọng Hoài gây ra phiền toái, cho nên mới tính toán đem hắn ném ra khỏi nhà, lấy cái này để lấy lòng người khác, nhưng hắn vẫn cần một lý do chính đáng mới có thể làm cho mọi chuyện không khó coi như vậy.   

Cho nên mới có tộc hội lần này, thảo luận xem rốt cuộc trước khi lâm chung lão gia tử đã nói cái gì, có nên xóa tên của Hàn Trọng Hoài ra khỏi gia phả hay không.   

Hàn Phong Lâm sợ Hàn Trọng Hoài không muốn rời đi nên sẽ náo loạn, nhưng hắn rất yên tĩnh, đứng bên cạnh cửa, sắc mặt nhàn nhạt, giống như là đối với an bài gì cũng có thể thản nhiên ung dung.  

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Hàn Phong Lâm lập tức cảm thấy chán ghét, chính là do cái thái độ này đã lừa gạt ông ta, làm cho ông ta cảm thấy hắn còn có hậu chiêu.  

Sau ngày hôm ấy, quả thật là Hàn Trọng Hoài có hậu chiêu, hắn tìm được chứng cứ cùng nhân chứng, nhưng nhân chứng chết trên đường tới kinh thành, chứng cứ thì có một phần là giả.   

Hiện tại bệ hạ còn chưa có giáng tội, đó là bởi vì còn chưa đến kỳ hạn quy định, chờ đến kỳ hạn, Hàn Trọng Hoài đã hoàn toàn không còn đường lui, như vậy còn có thể như thế nào nữa.   

Hàn Phong Lâm đây là đang *đoạn đuôi cầu sinh, hiện giờ phủ Quốc công đã mưa gió phiêu diêu, không chịu nổi việc bị Hàn Trọng Hoài liên lụy.   

*Đoạn đuôi cầu sinh: chặt đứt đuôi của mình để có thể sống tiếp.

"Nếu là di nguyện lâm chung của lão gia tử, mặc dù ngài ấy chưa từng nói là vì cái gì, nhưng người chết là lớn nhất, hôm nay chúng ta sẽ hoàn thành di nguyện của hắn?"   

Một vị trưởng lão đưa ra đề nghị, những người khác nhao nhao hưởng ứng.   

Vì biểu lộ công bằng, đáng lẽ ra hiện tại bọn họ nên hỏi Hàn Trọng Hoài có dị nghị hay không, nhưng nhìn bộ dáng thất thần của Hàn Trọng Hoào nên không ai mở miệng hỏi hắn, chỉ sợ vừa hỏi đã nghe được hắn nói ra lời gì khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó xử.   

"Khi ghi tên cần có ba vị trưởng lão ở đây, hiện giờ xóa tên cũng vậy."   

Mở trang giấy viết tên Hàn Trọng Hoài ra, trong đó cũng không đề cập đến mẫu thân thân sinh của hắn, chỉ viết hắn là con của thiếp thất.   

Lần trước quyển sổ này được mở ra, vẫn là do lão gia tử nói muốn đem hắn trở thành đích xuất, khi đó Tôn thị liên tục hôn mê rất nhiều ngày, cũng vì vậy nên mới không đổi được.

Hiện tại là xóa tên.   

Nhìn một trang giấy bị gạch bỏ kia, Hàn Trọng Hoài không cảm thấy khổ sở, cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, giống như là một chuyện sớm muộn gì cũng phải làm, cuối cùng cũng chọn được thời điểm thích hợp để làm.

"Từ nay về sau ngươi không còn quan hệ gì với phủ Quốc công nữa, niệm tình cảm phụ tử của chúng ta, đồ vật ở Kỳ Lân viện ngươi muốn lấy đi thứ nào thì cứ mang đi."

Nhìn bầu trời mưa lớn bên ngoài phòng, Hàn Phong Lâm cảm thấy Hàn Trọng Hoài vô thanh vô tức tiếp nhận tất cả như vậy làm cho người ta quá mức thất bại, làm cho ông ta cũng chỉ có thể buồn bực nuốt áy náy cùng tức giận vào trong bụng mà không có chỗ phát tiết.   

"Chỉ hạn trong hôm nay, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được bước vào phủ Quốc công dù chỉ một bước."   

"Cẩn tuân theo mệnh lệnh của quốc công gia."   

Hàn Trọng Hoài cầm ô rời khỏi nơi này, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng Hàn Phong Lâm lại không nhịn được chần chờ, bởi vì Hàn Trọng Hoài quá lạnh nhạt.   

Lạnh nhạt giống như những chuyện vừa xảy ra không phải là chuyện lớn gì.   

Nhưng nghĩ đến việc lúc trước Hàn Trọng Hoài cũng có bộ dáng giống như vậy, cuối cùng vẫn bị bọn Tô Tề Ninh thiết kế, dù sao cũng là phế nhân ngồi xe lăn ba năm, Hàn Phong Lâm cố gắng đem tia bất an trong lòng đè xuống.  

Hàn Trọng Hoài không có trở về Kỳ Lân viện mà trực tiếp rời khỏi phủ.   

Mưa lớn không ngừng rơi xuống, Hàn Trọng Hoài đi vào hành lang gấp khúc, phía sau đã là một mảnh sương mù mênh mông.   

"Hàn đại nhân."  

Dường như Lục Ti đã đứng đợi ở ven đường hồi lâu, biết Hàn Trọng Hoài đi ra thì không còn là thiếu gia của phủ Quốc công nữa, biết nghe lời phải mà đổi xưng hô.   

Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn nàng ta một cái nhưng bước chân vẫn không dừng.   

"Phúc vương điện hạ bảo nô tỳ truyền đạt lại cho đại nhân, nếu ngài có chuyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói hắn giúp đỡ."   

Bước chân của Hàn Trọng Hoài hơi dừng lại, trên cổ Lục Ti xuất hiện thêm một bàn tay tái nhợt hữu lực, bàn tay Hàn Trọng Hoài siết chặt, nhìn khuôn mặt kiều mị của Lục Ti dần dần trở nên vặn vẹo, lúc này mới buông tay ra.   

Hàn Trọng Hoài buông tay, Lục Ti liền kịch liệt ho khan, một khắc kia khi giẫm không tới mặt đất, nàng ta thật sự cảm thấy mình sẽ chết chắc rồi.   

"Ngứa tay."   

Đưa tay ra dưới nước mưa để rửa sạch, Hàn Trọng Hoài có lệ mà giải thích.   

Một con ngựa gầy cực phẩm trị giá ngàn vàng, quả thật không giống như thủ đoạn mà Tôn thị có thể làm được. Xuất phát từ bút tích của Phúc vương thì cũng không kỳ quái, liếc mắt nhìn Lục Ti: "Nếu ta đã đi rồi, ngươi còn ở lại chỗ này sao?"   

Lục Ti che yết hầu lại, gian nan lộ ra một nụ cười đối với Hàn Trọng Hoài: "Nếu đại nhân không thích nô gia, nô gia chỉ có thể ở lại, vì đại nhân mà trút giận."   

Hàn Trọng Hoài giật giật môi, "Vậy thật đúng là làm phiền ngươi."

"Đại nhân..." Vốn dĩ Lục Ti đã chết tâm, nhưng nghe được hàn Trọng Hoài cười như không cười nói một câu, trong lòng nàng ta lại dâng lên một tia tia hy vọng, đương nhiên nàng ta biết nếu mình đã bị Phúc vương đặt ở phủ Quốc công, như vậy sẽ trở thành một vật bị bỏ rơi, sẽ không thể tự tại giống như đi theo bên cạnh Hàn Trọng Hoài, "So với vị Ngọc Đào cô nương kia, nô gia thật sự kém nhiều như vậy sao?"   

Lục Ti khẽ thở dốc, vô lực tựa vào cột gỗ lim, mưa bên ngoài đem nàng ta thấm ướt vài phần, nhìn thấy mà thương.   

"Nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, ta chỉ biết nghĩ xem nếu là nàng làm ra bộ dạng này thì sẽ như thế nào."   

Hào phóng giải đáp vấn đề của Lục Ti, lần này bước chân của Hàn Trọng Hoài không dừng lại.   

*

Mưa vẫn tí tách rơi cho đến khi trời tối, Đại Hoa sợ hạt giống rau vừa trồng trong viện sẽ bị cuốn trôi nên buổi tối cố ý không về nhà, mà ở lại trong sân canh giữ hạt giống.   

Đối với chuyện Đại Hoa muốn ở lại qua đêm, Ngọc Đào tỏ ra vô cùng hoan nghênh.   

Nhưng mà cũng không phải là bởi vì nàng sợ bóng tối, lúc trước khi nàng còn học điều dưỡng, trường học còn để cho bọn họ ngủ lại ở nhà tang lễ, tuy rằng nàng sợ chết nhưng nàng không sợ người chết.  

Nàng cảm thấy bất kể là nam nữ hay là nữ nữ, khi ngủ trên một cái giường thì đều có thể kéo gần quan hệ.  

Mấy ngày nay nàng đã cảm giác được sự cần cù của Đại Hoa, nếu là hoa bị người cạy góc tường, nàng tuyệt đối sẽ khóc lớn không ngừng.   

"Vào đi, chăn của ta đã ấm rồi." Ngọc Đào chỉ mặc một kiện áo đơn khi nằm trên giường, xiêm y mỏng manh lộ ra đường nét xinh đẹp của thiếu nữ.   

Đại Hoa đỏ mặt, liên tục lắc đầu: "Ta bẩn thỉu, không thể ngủ chung giường với phu nhân."   

"Không phải sáng nay ngươi mới tắm rửa sao?"   

Ngọc Đào duỗi cổ ngửi ngửi, lúc trước nàng cảm thấy chỗ duy nhất mà Đại Hoa không tốt, chính là vì tiết kiệm củi mà những thường dân không cho hài tử nhà mình tắm rửa.   

Nhưng nếu trong trạch viện có suối nước nóng tự nhiên, đương nhiên nàng sẽ coi đây là phúc lợi dành cho công nhân mà đưa cho Đại Hoa.   

Để cho nàng ấy tắm rửa mỗi ngày, mấy ngày nữa sẽ trắng nõn lên không ít.   

"Vậy..."   

Trước kia khi Đại Hoa còn chưa hầu hạ Ngọc Đào, căn bản cũng không biết được thì ra các phu nhân lại hiền hòa như vậy, cho nàng ấy tiền không cũng không gì với tiền công của những nam tử khác, còn để cho nàng ấy tắm rửa ở trong viện.   

Hơn nữa khi hầu hạ Ngọc Đào, Ngọc Đào cũng không để cho nàng ấy quỳ tới quỳ lui, ngày thường chính là quét dọn vệ sinh, làm ba bữa cơm, làm cho nàng ấy cũng cảm thấy thẹn khi lấy tiền công, vì vậy mới cố ý đi tìm chút hạt giống đến trồng ở khu vườn bị bỏ hoang, không nghĩ tới hôm nay trời liền mưa to.   

Đại Hoa đi tới vài bước, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Ngọc Đào thì sợ tới mức lui ra vài bước: "Phu nhân, ta muốn tùy thời nhìn xem hạt giống trong viện, ngủ ở phòng của người sẽ không tiện."   

Nói xong Đại Hoa vội bỏ chạy, Ngọc Đào cúi đầu nhìn dáng người như ẩn như hiện của mình, không phải nói nữ nhân lớn lên xinh đẹp, không chỉ nam nhân mà ngay cả nữ nhân cũng đều yêu sao, lời này hoặc là gạt người, hoặc là chính nàng không đủ mê người như vậy.   

Bằng không đứng lên hơi động một chút... Ặc, vẫn là nên thôi đi.   

"Ngươi nhớ trải thêm một cái chăn."   

Tiếng sấm lớn vâng dội trong tiếng mưa.  

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Ngọc Đào nhìn màn che đột nhiên nhớ tới hôm nay chính mình đã quên mất một chuyện, ngày hôm qua cũng là thời khắc buồn ngủ như vậy, nàng nghĩ mỗi ngày chỉ ăn với ngủ cũng không phải là một chuyện, bằng không mua mấy gốc hoa, không có việc gì thì chăm sóc hoa cỏ.   

Ai biết đợi đến sau khi trời sáng, nàng ăn điểm tâm xong thì chỉ lo nhìn Đại Hoa trồng rau, còn có kiến đánh nhau, trễ một chút thì trời mưa, sau đó lại chuyên tâm nhìn trời mưa.   

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.   

Cảm giác ăn không ngồi rồi cũng thật tốt đẹp.   

*

Ngọc Đào tỉnh lại là do bị đánh thức, mở mắt ra nàng cũng không vội kêu, mà là cúi đầu nhìn về phía đôi tay đang đặt ở dưới cổ nàng.   

Khớp xương rõ ràng, trong bóng tối cũng lộ ra tuyết trắng.   

Nhìn hình dạng của bàn tay này, người đang ở phía sau cọ vào nàng là ai thì cũng đã rõ như ban ngày.   

Nhắm mắt lại, Ngọc Đào tính toán tiếp tục ngủ.   

Về phần người tới có phải là Hàn Trọng Hoài hay không thì cũng không cần quay đầu lại nàng cũng có thể trăm phần trăm xác định, trắng thành bộ dáng này nếu không phải Hàn Trọng Hoài thì cũng là quỷ, hai thứ này nàng đều không phản kháng được.

Ngón tay đầu tiên giống như chơi nhạc khúc, nhẹ nhàng chạm vào, phía sau giống như là nhào bột, hơn nữa còn giống như là tiểu hài tử lần đầu tiên tiếp xúc với bột, hăng say nhào đủ loại hình dạng.   

"Nàng ngủ sẽ nói mê."   

Cằm Hàn Trọng Hoài tựa vào cổ Ngọc Đào, thổi một hơi vào bên tai nàng, "Đối với tiểu nha đầu kia thì hoan nghênh như vậy, đối với ta lại như vậy?"   

Những lời này làm cho Ngọc Đào đột nhiên mở bừng mắt ra, hắn đã đến được bao lâu, thời điểm nàng nói lời này với Đại Hoa, trời bên ngoài vẫn còn mưa, hắn là mèo hay sao mà nghe được.   

Ý thức được vấn đề nghe lén, Ngọc Đào tiếp tục ý thức được những vấn đề khác.   

Ví dụ như thân thể phía sau nàng mang theo độ ẩm nóng quá mức, trong phòng còn có mùi bùn đất khó ngửi.   

Hàn Trọng Hoài bắt đầu cắn lỗ tai nàng, thậm chí có chút thân cận quá độ, phòng ngừa sau này nàng nương tựa vào kim chủ khác, đối phương lại không có cách nào phát hiện nàng là *tâm hoa nộ phóng, Ngọc Đào đẩy bàn tay đang càn rỡ của Hàn Trọng Hoài ra, xốc chăn lên.  

*Tâm hoa nộ phóng: cực kỳ vui mừng, vui sướng.

Thắp nến lên, án sáng lập tức chiếu lên giường, quả thật là Hàn Trọng Hoài ướt đẫm đang nằm ở đó, hơn nữa hắn không cởi giày, giày đầy bùn đất đang đặt trên tấm chăn mềm mại của nàng.   

Chuyện này quả thực là không thể chịu đựng được.   

"Ta còn tưởng rằng thiếu gia sẽ không gặp lại ta nữa."   

"Nàng biết ta sẽ..." Hàn Trọng Hoài nghiêng đầu kéo dài âm cuối, mắt phượng nheo lại, "Trạch viện này cũng không hề rẻ.”   

“......”   

Ngọc Đào cầm đèn đứng bất động bên cạnh, Hàn Trọng Hoài bị ánh đèn lắc lư khiến cho hốc mắt có chút ươn ướt, hắn chớp chớp mắt: "Nàng không tò mò nàng đã nói cái gì trong mộng?"   

"Nếu là nói lời không tốt, vậy thiếu gia cũng sẽ không nhu hòa với ta như vậy."   

Nhìn chăn bẩn thỉu, Ngọc Đào hoàn toàn không còn tâm tư ngủ, nhìn Hàn Trọng Hoài người này không biết trời mưa còn đi leo núi làm gì, buổi tối còn cố ý cho nàng một cái kinh hỉ lớn như vậy.   

Tuy rằng bộ dáng coi như nghèo túng, nhưng người cũng không khác gì so với lúc trước, vừa không gầy, cũng không mập, mũi vẫn cứng rắn như cũ, trong mắt vẫn mang theo chút ánh sáng.   

"Ta đi đến mộ của lão quốc công gia một chuyến."   

Giống như nhìn ra nghi vấn của Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài chủ động nói, "Ta nói với hắn ta đã không còn là người Hàn gia."

Hắn cũng không biết vì sao trước khi tới nơi này bản thân lại còn muốn đến chỗ của lão gia tử một chuyến.   

Có lẽ là do khi lão gia tử xem hắn là tôn tử, tình cảm quá nồng đậm quá chân thật, cho nên khiến cho hắn cảm động, để cho hắn một mực hãm sâu vào trong vòng xoáy hại chết hắn, cho dù là phế vật ba năm nhưng cũng không cách nào chấm dứt.   

Cánh tay Hàn Trọng Hoài che mắt lại, không muốn bị ánh nến của Ngọc Đào khiến cho mắt lập lòe: "Ta mệt rồi, chớ quấy nhiễu ta."   

Rốt cuộc là ai nửa đêm bò lên giường, rốt cuộc là ai quấy nhiễu ai.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK