• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngọc Đào cô nương, Nhị thiếu gia nói giờ Mùi hôm nay chờ ngươi ở hoa viên."   

Sáng sớm tinh mơ, Ngọc Đào đang chuẩn bị đến chỗ Hàn Trọng Hoài đã nhận được một phần lời nhắn như vậy.  

Ngọc Đào nhìn tiểu nha đầu trước mặt có vài phần ấn tượng.   

Hạ nhân của Kỳ Lân viện không nhiều lắm, trừ bỏ mấy thị vệ như Trần Hổ, còn có hai đại nha đầu là Nhạn Từ và Hồi Thời mà khi lão quốc công lúc còn sống đã an bài cho Hàn Trọng Hoài, ngoài ra cũng chỉ có mấy tiểu nha đầu thô sử.   

Tiểu nha đầu này tên gọi là gì Ngọc Đào cũng không nhớ kỹ, nhưng trong ấn tượng của nàng tiểu nha đầu này là người thành thật nhất, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, ngày thường nhìn thấy người có thể trốn thì trốn.   

Không nghĩ tới nhìn thành thật như vậy lại dám đưa tin cho Hàn nhị thiếu gia.   

Mấy ngày nay bên gối nàng thường xuyên có tờ giấy nhắn lại rằng Hàn nhị thiếu gia muốn gặp nàng, phỏng chừng cũng là do nha đầu này đặt.   

Vốn dĩ nàng muốn giao những tờ giấy kia cho Trần Hổ, nhưng mỗi lần chúng đều được đặt bên gối, trước khi đi ngủ nàng đều nhìn thấy, sau khi tỉnh ngủ lại cảm thấy phiền toái, kéo dài mấy ngày cũng quên đưa.

Nhìn tiểu nha đầu co quắp bất an, hai cánh tay sắp xoắn vào cùng một chỗ, Ngọc Đào cất bước định đi một con đường khác: "Ta coi như không nghe thấy."   

Thấy Ngọc Đào muốn đi, tiểu nha đầu vội vàng lại ngăn cản: "Nhị thiếu gia nói nếu thỉnh thoảng không nhìn thấy cô nương, hắn sẽ tự mình đến Kỳ Lân viện."   

Tất cả đều là uy hiếp.   

Ngọc Đào đứng nhiều nên mỏi chân, đỡ cột gỗ lim bên cạnh hành lang ngồi xuống, bộ dáng như cành liễu trong gió, tiểu nha đầu thấy bộ dáng này của nàng còn tưởng rằng nàng bị dọa, trong lúc nhất thời cảm thấy nàng có chút đáng thương.   

"Nhị thiếu gia thích cô nương, cô nương không cần lo lắng, chỉ cần sau khi nhìn thấy Nhị thiếu gia thì nói vài câu tốt, nhất định Nhị thiếu gia sẽ không oán trách cô nương."   

Hai ngón tay của Ngọc Đào đặt lên trán, ngược lại không biết Hàn nhị thiếu gia có cái gì để oán trách mình.   

Bộ dạng của hắn không bằng Hàn Trọng Hoài, là con vợ cả nhưng túi còn không có tiền, mấy ngày liên tiếp đều đi đến Phúc Hoa viện, bắt được cơ hội thì sẽ vẽ cho nàng một cái bánh nướng lớn, cái gì mà tình a ái a nói một cái sọt lớn, nhưng bạc thì cũng không thấy hắn lấy ra một khối.   

Loại người nghèo kiết hủ lậu này, nếu thật sự nói ai không oán ai, cũng nên là nàng không oán hắn nghèo như vậy còn muốn đem nàng đưa đến hậu viện của hắn.   

"Giờ mùi chính là giờ nghỉ ngơi của ta."   

Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu, mày hơi chau của Ngọc Đào, tiểu nha đầu nhất thời phản ứng không kịp: "Vậy..."   

Sẽ không phải là để cho Ngọc Đào có thời gian nghỉ ngơi nên để cho thiếu gia đẩy lùi thời gian gặp mặt đi.   

"Thôi, ngươi đi cùng với ta."   

Ngọc Đào đỡ cột đứng lên, dáng người đứng ở đó, thắt lưng dù không vặn cũng giống như cành liễu, thướt tha nhiều vẻ.   

Tiểu nha đầu đi theo phía sau nàng không dời được mắt, nghĩ thầm trách không được Tứ thiếu gia đối với nàng bất đồng, Nhị thiếu gia cũng đối với nàng lưu luyến không quên.   

Hai tỷ tỷ Hồi Thời và Nhạn Tự trong viện có cùng tuổi tác với Ngọc Đào, nhưng dáng người lại hoàn toàn không giống nhau, trách không được trong lòng Hồi Thời tỷ tỷ lại bất an khi gặp phải loại tình huống này.   

Tiểu nha đầu cho rằng Ngọc Đào định đưa nàng ấy đến nơi yên tĩnh nói chuyện, không nghĩ nhiều đến chuyện khác, ngẩn người cân nhắc Ngọc Đào ăn cơm như thế nào mới có thể khiến cho ngực căng phồng nhưng thắt lưng lại chỉ nhỏ bằng một bàn tay như vậy.   

Đợi đến khi nghe được giọng nói Ngọc Đào gọi Trần Hổ, tiểu nha đầu đang thất thần này mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện Ngọc Đào đã đưa nàng ấy đến trước mặt Trần Hổ.  

Ngọc Đào mặc áo vàng nhạt thêu hoa, gương mặt phiếm hồng tự nhiên, cười như gió xuân.   

Trần Hổ nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của nàng, sau đó mới nhìn về phía nha đầu đang nơm nớp lo sợ bên cạnh nàng: "Đây là xảy ra chuyện gì?"   

Trần Hổ vừa mở miệng tiểu nha đầu kia đã sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống: "Ta … Ngọc Đào cô nương..."   

Tiểu nha đầu giống như là bị người khác tàn nhẫn bắt nạt, dập đầu nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, Trần Hổ cau mày: "Ngọc Đào cô nương làm cái gì đối với ngươi?"   

Rõ ràng câu hỏi này của Trần Hổ có ý tứ thiên vị, hai người đều ở trước mặt hắn, cũng bởi vì tiểu nha đầu lắp bắp nói không nên lời nên hắn liền cảm thấy tiểu nha đầu này bị bắt nạt.   

Hắn như vậy Ngọc Đào cũng không cảm thấy kỳ quái, Kỳ Lân viện chỉ có mấy hạ nhân, hiện tại nàng coi như là người ngoài, Trần Hổ thiên vị nha đầu vốn đang ở trong viện là một chuyện bình thường, huống chi tiểu nha đầu này lại có bộ dạng vô cùng thành thật.   

Tuy rằng trong lòng không cảm thấy có cái gì, nhưng trên mặt Ngọc Đào hiện lên một tia ủy khuất, thấy miệng tiểu nha đầu mở ra nửa ngày nhưng không có một câu nói hoàn chỉnh toát ra, dứt khoát nói thay: "Nha đầu này vẫn luôn nói chuyện của nhị thiếu gia với ta, nói mấy lời khiến cho ta không thể nào hiểu rõ, nàng ấy lại là một bộ dáng sốt ruột, ta lại sợ đầu óc của chính mình không đủ nhanh nhạy, nghe không hiểu sẽ trì hoãn chuyện của nàng, vì vậy liền muốn mang nàng đến chỗ của Trần thị vệ, để Trần thị vệ nghe một chút xem là có chuyện gì xảy ra."   

Ngọc Đào vô tội nói xong, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt, trấn an nói, "Ta phải đến chỗ thiếu gia để hầu hạ, ngươi có chuyện gì thì nói với Trần thị vệ, tính tình hắn là tốt nhất."

Nàng nói xong, tiểu nha đầu run càng thêm lợi hại.   

"Ta... Ta không có..."   

Mọi người ở Kỳ Lân viện đều thấy Trần Hổ xử phạt hạ nhân như thế nào, hai chân của tiểu nha đầu vô lực tê liệt trên mặt đất, cảm thấy chân mình đã không còn là của chính mình.   

Vốn dĩ sắc mặt Trần Hổ đang khó coi bởi vì nghĩ cuối cùng Ngọc Đào cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, rốt cuộc cũng bắt đầu khi dễ tiểu nha đầu trong viện, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là tiểu nha đầu này không chung thủy.   

Tiểu nha đầu này hắn nhớ rõ, thường xuyên nhìn thấy nàng giúp mấy đại nha đầu làm việc, người nhìn nhát gan lại thành thật, không nghĩ tới chỉ là một Hàn nhị thiếu gia đã có thể mua chuộc.  

Trần Hổ tức giận không chịu được, ở trong mắt hắn chỉ có trung cùng bất trung, cũng không có nam nhân hay nữ nhân gì.   

"Ngọc Đào cô nương không cần quản nữa, ta sẽ đem mọi chuyện giải quyết tốt."  

Thiếu chút nữa đã hiểu lầm Ngọc Đào, Trần Hổ chắp tay, thái độ khách khí không ít.   

"Vậy thì vất vả cho Trần thị vệ rồi."   

Ngọc Đào nói xong liền rời đi, chỉ là chưa đi được mấy bước đã bị đại nha đầu hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Hàn Trọng Hoài ngăn lại.   

Hai đại nha đầu bên cạnh Hàn Trọng Hoài đều là do lão quốc công ban cho, sau khi Ngọc Đào tới đây đã có ý đồ xây dựng mối quan hệ tốt cùng các nàng, nhưng hai người này đều chướng mắt nàng, nàng vô tâm mặt nóng dán mông lạnh, cho nên đến nửa tháng cũng không nói qua mấy câu với hai người này.   

Ngăn cản nàng là Hồi Thời, trên người mặc áo màu xanh biếc, bộ dáng không tính là nổi bật, lúc cười rộ lên khóe miệng có chút tư sắc, mà hiện tại khóe miệng cụp xuống cho nên một chút tư sắc kia cũng không còn.   

Đang yên đang lành đi trên đường lại bị ngăn lại, Ngọc Đào chớp chớp mắt, "Hồi Thời tỷ, tỷ có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Làm sao ngươi có thể mang Tước nhi đến chỗ Trần thị vệ?"   

Giọng điệu của Hồi Thời không tốt, nàng ta biết Ngọc Đào không phải là người tốt, nhưng không nghĩ tới nàng lại ác độc thành như vậy, "Nàng ấy bất quá chỉ là tiểu nha đầu, ngươi có cần phải muốn mạng của nàng ấy như vậy không?"   

Tần suất chớp chớp mắt của Ngọc Đào nhanh hơn, bộ dáng mờ mịt cái gì cũng nghe không hiểu.   

"Tước nhi có chuyện nói với ta, ta lại nghe không hiểu, sợ làm chậm trễ chuyện của nàng ấy mới để cho Trần thị vệ hỗ trợ nghe một chút, như thế nào lại muốn mạng của nàng ấy?"   

Nói xong, Ngọc Đào giống như là nhớ tới chuyện Tước nhi thường xuyên đi theo phía sau giúp Hồi Thời làm việc, bừng tỉnh đại ngộ nói, "Chẳng lẽ Tước nhi nói những lời kia, là do Hồi Thời tỷ tỷ để cho nàng nói với ta?"

"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy?!"   

Hồi Thời không nghĩ tới Ngọc Đào chỉ nói hai ba câu đã có thể chặn miệng nàng ta lại, tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi tâm địa ác độc, hại Tước nhi còn muốn oan uổng ta!"

Hồi Thời đã hầu hạ ở bên cạnh Hàn Trọng Hoài từ sớm, nàng ta đương nhiên biết hiện tại Hàn Trọng Hoài không chỉ có bản lĩnh, mà cho dù hai chân hắn tàn phế, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện làm nô tỳ ở bên cạnh hắn.   

Chủ ý của nàng ta cũng rất đơn giản, chính là muốn thừa dịp lúc này thân thể của Hàn Trọng Hoài không tốt, dựa vào việc nghiêm túc hầu hạ hắn, sau đó tiến vào trong lòng hắn.   

Ai ngờ trong Kỳ Lân viện lại có thêm một Ngọc Đào.   

Hàn Trọng Hoài luôn chú ý đối với Ngọc Đào làm cho nàng ta không ngừng hoảng hốt, nàng ta trồng cây còn chưa được hưởng mát đã bị Ngọc Đào chiếm, làm sao có thể cam tâm.   

Đối mặt với lửa giận của Hồi Thời, con ngươi của Ngọc Đào chậm rãi chớp chớp vài cái, nước mắt lượn lờ như sương mù, lại giống như bị Hồi Thời dọa sợ tới mức rơi lệ.

Ngọc Đào nắm khăn tay: "Ngọc Đào không có, tại sao Hồi Thời tỷ tỷ lại hung dữ như vậy, nếu Ngọc Đào làm sai, vậy tại sao người mà Trần thị vệ phạt lại không phải là Ngọc Đào?"   

Giọng điệu của Ngọc Đào vốn đã non nớt, giờ phút này lại cố ý cao giọng, kéo dài âm cuối, mỗi một chữ phun ra đều giống như là làm nũng vậy.   

Hồi Thời nghe mà cảm thấy ghê tởm, vừa định mở miệng mắng chửi người nhưng chợt nghĩ tới cái gì nên quay đầu nhìn lại.   

Hàn Trọng Hoài ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một tấm thảm màu xanh, chống đầu, cũng không biết có phải là bởi vì ánh mắt của Ngọc Đào quá mức ái muội hay không, chọc cho Hàn Trọng Hoài nhìn thẳng bình thường nhưng lại không khác gì như là đang mắt đưa mày lại với nàng.   

Hồi Thời căn bản không biết Hàn Trọng Hoài đến từ khi nào, cũng không biết Hàn Trọng Hoài đã đem lời nói của các nàng nghe được bao nhiêu.   

"Hồi Thời gặp qua thiếu gia."   

Nghĩ đến chính mình bị Ngọc Đào thiết kế, vẻ mặt của Hồi Thời ủy khuất, nhưng mà nàng ta không tin Ngọc Đào làm bộ như vậy mà thiếu gia vẫn có thể tiếp thu toàn bộ.   

Nàng ta muốn ngẩng đầu, lại phát hiện hai má Ngọc Đào đỏ bừng, giống như bị Hàn Trọng Hoài nhìn đến cả người nóng lên, nếu không phải vướng bận nàng ta đang còn đứng ở chỗ này, chỉ sợ Ngọc Đào sẽ mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực của chủ tử.   

"Thiếu gia..."   

Hồi Thời nhắc nhở gọi một câu, Hàn Trọng Hoài còn chưa đảo mắt đã nghe được một tiếng nũng nịu "Ai u."   

Mặt đất bằng phẳng, Ngọc Đào cũng không đi lại mà cứ thành thành thật thật đứng như vậy, nhưng cũng không biết làm sao lại có thể vấp chân mà ngã.   

Hơn nữa nàng té ngã còn cực kỳ có kỹ xảo, hai đầu gối nhẹ nhàng chạm đất, một đôi tay nhu thuận đặt lên đùi của Hàn Trọng Hoài.   

Ngoại trừ kêu một tiếng "Ai u" giống như té ngã, một loạt động tác này của nàng đều giống như là cố ý ngồi xuống đất.   

Ngọc Đào quỳ gối trước mặt Hàn Trọng Hoài, chớp chớp mắt: "Nô tỳ thật sự là vụng về, thiếu chút nữa đã ngã đè lên trên người thiếu gia."   

Không phải Hồi Thời chưa từng thấy qua chuyện nha đầu thông đồng với chủ tử trong phủ Quốc công, trong mắt nàng ta, thủ đoạn của Ngọc Đào vô cùng vụng về, nhưng nàng ta phát hiện chủ tử cũng không ngại để cho Ngọc Đào tiếp cận, tầm mắt chui vào trong cổ áo Ngọc Đào, nàng ta tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi.   

Bất quá chỉ là mấy lạng thịt luộc, có cái gì đáng để xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK