Chân dài vài bước qua nguyệt môn, bóng dáng ẩn ẩn ở trong màu xanh biếc rậm rạp.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, ngay cả khi nàng đau đớn rưng rưng hắn cũng không thể dịu dàng.
Ngọc Đào ngồi xổm một lát, sợ hôm nay có chuyện xảy ra nên đề phòng Hàn đại phu nhân lại xuất chiêu, nàng ôm ngực chạy theo bước chân Hàn Trọng Hoài đến Kỳ Lân viện.
Trở lại chỗ ở, Ngọc Đào đóng cửa sổ lại quan sát chỗ vừa đụng phải, đỏ một mảng nhỏ, mơ hồ còn sắp chuyển sang màu xanh.
Nằm trên giường, nàng nghĩ với thái độ hiện tại của Hàn Trọng Hoài, nàng đưa tới cửa cũng vô dụng, không bằng một lát nữa lại đi lấy lòng, ai ngờ vừa nằm xuống đã nằm đến khi trời tối, thời điểm tỉnh còn không phải là tự nhiên tỉnh lại, mà là cảm thấy chính mình giống như là gặp phải nguy hiểm gì đó làm cho khiếp sợ, bị dọa đến nỗi bật tỉnh.
Cửa sổ đóng chặt khiến cho ánh sáng trong phòng tối tăm, Ngọc Đào dụi dụi mắt, cố gắng mở to một hồi, cuối cùng cũng đối diện với mắt bên cạnh của Hàn Trọng Hoài.
Người ban ngày giận dỗi cáu kỉnh với nàng hiện tại đang đoạt gối đầu của nàng, nằm trên giường của nàng, còn dùng con ngươi đen nhánh mà nhìn chằm chằm nàng.
Theo lý thuyết, bây giờ nàng nên đứng dậy ngay lập tức, thành thành thật thật dập đầu bồi tội với Hàn Trọng Hoài, nhưng nàng không muốn đứng lên.
Loại cá mặn tham sống sợ chết như nàng là có bản năng, với tình huống hiện tại, bản năng của nàng nhắc nhở nàng chỉ cần nằm là được.
Yên lặng nhìn nhau một lát, Ngọc Đào ý đồ di chuyển vào trong ngực Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài cũng không ngăn cản nàng, thậm chí ngón tay của nàng duỗi về phía y bào của hắn nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng gì.
Môi Ngọc Đào chạm vào cổ hắn trước, nhẹ nhàng mút một chút, thấy thái độ tiếp nhận của hắn, liền liên tiếp để lại mấy nụ hôn, chậm rãi di chuyển lên sau tai hắn.
Thời điểm nàng làm tất cả, Hàn Trọng Hoài giống như một con sủng vật lười biếng, tuy rằng ánh mắt khủng bố nhưng thân thể mềm mại, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Một trong những nguyên tắc của Ngọc Đào: Có thể giải quyết mọi thứ bằng lửa đạn, vậy ngàn vạn lần không cần lãng phí bộ não.
Nàng có thể cảm giác được Hàn Trọng Hoài đối xử với nàng bất đồng, sự khác nhau này là từ khi nào nàng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Dù sao nàng chính là một người như vậy, mặc kệ bởi vì chuyện gì mà Hàn Trọng Hoài đối xử tốt với nàng, nguyện vọng nhân sinh của nàng vẫn là làm một phế vật.
Nụ hôn mềm mại rơi vào mắt Hàn Trọng Hoài, trên mũi, sau tai, cổ...
Nhìn vết đỏ dưới da thịt tái nhợt hiện lên càng thêm dồn dập, Ngọc Đào do dự mà ngắm môi Hàn Trọng Hoài.
Nàng nhớ rõ đã xem qua một số nữ nhân có tình cảm nội tâm cao thượng, có một loại gọi là bán thân không bán môi, coi nụ hôn là chạm vào linh hồn, cái gì cũng có thể làm nhưng không thể hôn môi.
Nhưng...
Trong bóng đêm, da thịt Hàn Trọng Hoài có một loại trắng như bạch ngọc, da thịt trắng nõn làm nổi bật đôi môi đỏ thẫm của hắn.
Hình môi đầy đặn, chỉ cần nhìn nàng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại.
Nàng cúi người hôn lên, quả thật là mềm mại, mang theo mùi hương thuộc về hắn.
Ngoài đụng chạm ra Ngọc Đào cũng không làm gì khác nữa, thế nhưng ngoài ý muốn là hắn đáp lại nàng, sau đó hắn đẩy nàng ra ngoài.
"..." Thì ra không phải là đáp lại, chỉ đơn thuần là đuổi đầu lưỡi của nàng ra khỏi lãnh địa của hắn.
Nếu như Hàn Trọng Hoài có thể tâm lặng như nước, vậy nhất định nàng sẽ tán thưởng cái người mà có mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng không loạn không nên là Liễu Hạ Huệ, mà nên đổi thành danh hiệu độc quyền của Hàn Trọng Hoài hắn.
Nhưng toàn thân hắn lại đang nóng lên, cái này làm cho người ta không biết hắn đang rụt rè cái gì.
Ngọc Đào bị cự tuyệt thì dứt khoát lăn vào bên trong giường, vậy thì nàng không hầu hạ nữa.
"Nếu như chém hai chân ngươi, sợ là sẽ không có người khiến cho ngươi rời khỏi Kỳ Lân viện nữa."
Ngọc Đào lại lăn một vòng, lăn trở về trong ngực Hàn Trọng Hoài.
"Việc hôm nay cũng không phải do nô tỳ..."
Để cho nàng dỗ dành Hàn Trọng Hoài nàng cảm thấy không có vấn đề gì, hiện tại nàng chính là dựa vào Hàn Trọng Hoài để kiếm cơm ăn, nhưng để cho nàng nhận sai nàng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lần trước ở sơn động, nàng coi như là đã nhìn thấu, để cho nàng làm cái gì vô vị, mục tiêu nhân sinh của nàng là làm một phế vật, nếu không làm được phế vật, vậy ít nhất cũng phải sống thật tốt.
Rõ ràng Tôn Tư Lộ chính là cạm bẫy mà Hàn đại phu nhân đặt cho nàng, nàng cũng không thể ngây ngốc nhảy vào bên trong, ngay cả tự cứu mình cũng không tự cứu được.
"Ngươi sợ đắc tội Hàn Trọng Thời."
Ngọc Đào cho rằng Hàn Trọng Hoài tức giận khi nàng tìm Hàn Trọng xin giúp đỡ, nhưng nghe ý tứ này, hắn tức giận không phải là bởi vì Tôn Tư Lộ mà nàng dây dưa đi đến địa bàn của Hàn Trọng Thời, mà là biểu hiện của nàng sau khi hắn xuất hiện.
Ách..
Hàn Trọng Hoài bị khơi dậy một thân lửa, giọng nói mang theo áp lực khàn khàn, giọng nói như vậy có loại hấp dẫn khó tả trong bóng đêm.
Nhưng càng như vậy Ngọc Đào càng phải nghiêm túc đối mặt với vấn đề của hắn.
Về mặt sinh lý hắn còn có thể nghẹn thành như vậy, hơn nữa còn có thể đè nén xuống mà thẩm vấn nàng, có thể tưởng tượng được hắn sẽ nghiêm túc mà nghe đáp án của nàng.
Quả thật nàng sợ đắc tội Hàn Trọng Thời, một cái bia đỡ đạn như nàng sao có thể dám đắc tội với nam chủ.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, Hàn Trọng Hoài cùng Hàn Trọng Thời đối chọi gay gắt, không phải để cho Hàn Trọng Thời nhìn thấy hắn để ý một nha hoàn thông phòng, mà là để cho nha hoàn thông phòng như nàng thấy rõ như thế nào mới có thể làm cho hắn cao hứng.
Sau đó nàng chọn im lặng như gà.
Mỗi khi như vậy nàng lại cảm thấy rất phiền phức vì người khác nghĩ nàng quá thông minh, nếu thuần túy coi nàng là một tên ngu xuẩn, vậy sẽ không cảm thấy nàng có thể đọc hiểu được ám chỉ của bọn họ, sẽ cảm thấy ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, cái gì cũng không hiểu mới là bình thường, mà không phải giống như Hàn Trọng Hoài luôn chất vấn lựa chọn của nàng.
Lại nói tiếp, ban đầu khi Hàn Trọng Hoài yêu cầu nàng, không phải chỉ là để cho nàng ở trước giường hắn nhảy lên nhảy nhót một hồi để cho hắn xem chút đồ vật đẹp mắt, từ khi nào hắn lại biến thành như vậy.
Hay là bởi vì hắn lựa chọn đứng lên, nên cũng muốn ép buộc hạ nhân bên cạnh phải thăng cấp?
Nàng chính là thông phòng, nhận được chính là tiền tiêu vặt hàng tháng của thông phòng, thỉnh thoảng được chút tiền thưởng, vì sao nhất định phải gửi gắm kỳ vọng gì ở trên người nàng, để cho nàng làm mấy chuyện ngoài phạm vi.
Không biết Hàn Trọng Hoài có biết bản thân hắn muốn lấy được cái gì từ trên người nàng hay không, nhưng nàng đã nhận ra được tầng suy nghĩ của hắn.
Các loại giải thích đảo quanh ở trong bụng một lần, Ngọc Đào động thủ, từng kiện từng kiện xiêm y trên người nàng đều được ném ra ngoài chăn.
Hai tay trơn nhẵn ôm lấy cổ Hàn Trọng Hoài, lần này rời khỏi chăn không phải là xiêm y của Ngọc Đào mà là Hàn Trọng Hoài.
Vạt áo trước của Hàn Trọng Hoài lộn xộn lộ ra một chút vết đỏ mà Ngọc Đào lưu lại, hắn cúi đầu nhìn cánh tay mềm mại vươn ra khỏi chăn một lát: "Ngươi chọc giận ta."
Lúc này Ngọc Đào mong muốn Hàn Trọng Hoài có thể coi nàng như một tên ngu xuẩn, thẳng thắn nói cho nàng biết suy nghĩ của hắn, nhưng sau khi nói xong Hàn Trọng Hoài cũng không cho nàng cơ hội cứu vãn nữa, bước chân ta khỏi phòng.
Cửa mở ra lại đóng lại, Ngọc Đào oa oa hai tiếng, ý đồ tăng thêm vài phần dã thú cho buổi đêm yên tĩnh.
Không nghe thấy tiếng của Hàn Trọng Hoài nữa, nàng lập tức xác định người đã đi, hơn nữa còn đi rất nhanh.
Ban đêm là dùng để ngủ, nhưng sau khi nhân loại bước sang nền văn minh, có chuyện có thơ, liền có tình cảm phong phú dư thừa, buổi tối nhất định phải toát ra để ép buộc người khác phải cùng nhau trầm luân.
Nhưng một người có thể bởi vì tổ phụ chết mà ngồi xe lăn ba năm, hơn nữa còn xem nhẹ sống chết, nếu nói tình cảm dư thừa thì cũng không kỳ quái.
Lúc trước nàng còn nghĩ rõ ràng Hàn Trọng Hoài có hứng thú với nàng, nhưng vì sao không đè nàng, hiện tại xem như nàng đã hiểu được, Hàn Trọng Hoài đây là lấy nàng để thử tình cảm.
Phỏng chừng là nam nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì xúc động làm cho hắn hiểu lầm cái gì đó, cảm thấy sinh ra một loại cảm giác kịch liệt lại thú vị nên cố ý đè nén dùng phương pháp tra tấn chính mình làm cho cảm xúc này càng thêm rõ ràng.
Thời điểm nàng đi học ngành tâm lý học, vốn dĩ không tìm được công việc liên quan đến tâm lý, nàng còn tưởng rằng kỹ năng này của mình đã bị phế, không nghĩ tới ở chỗ này lại có ích.
Chỉ là hiểu được Hàn Trọng Hoài muốn cái gì cũng vô dụng, phải biết cách đối phó mới được.
Ý loạn tình mê chỉ là nhất thời, động lực để thử những thứ mới mẻ của Hàn Trọng Hoài đã biến mất, phỏng chừng sẽ thất vọng vì biểu hiện của nàng không đủ tốt.
Nếu chỉ là thất vọng thì tốt, chỉ sợ hắn tra tấn chính mình đủ rồi thì sẽ đến tra tấn nàng, xem có thể ép ra thứ gì mới mẻ hay không.
Khiến cho nàng ở trên giường nghẹn ra mấy mánh khóe mà nàng nguyện ý học tập, nhưng làm sao nàng có thể khống chế lòng người, nàng tự giác mình không có bản lĩnh kia, cũng không muốn lãng phí tinh thần đi học tập. Cho nên chỉ có thể hy vọng Hàn Trọng Hoài có thể thả cho nàng một con ngựa.
*
Hôm nay không có triều sớm, Trần Hổ thấy chủ tử dậy sớm thì ngẩn người: "Đại nhân, sao người không nghỉ ngơi thêm một chút, hiện giờ bên ngoài đang nháo đến mưa to gió lớn, nếu đại nhân đi binh bộ thì không thể thiếu phiền toái."
Tô Tề Ninh gặp rắc rối ở binh bộ, Hàn Trọng Hoài trêu chọc hắn, binh bộ liền thành chảo dầu, một giọt nước như Hàn Trọng Hoài đi vào nhất định sẽ khiến cho chảo dầu này nổ đến long trời lở đất.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng hôm qua chủ tử trốn nửa ngày, hôm nay cũng tính toán tiếp tục nghỉ ngơi, chờ toàn bộ chứng cứ đến tay thì trực tiếp dẫn người đi bắt Tô Tề Ninh.
"Tâm tình của ta không tệ nên muốn nhìn sắc mặt khó coi của người khác."
Hàn Trọng Hoài nhếch môi, lời này của hắn khiến cho Trần Hổ cũng không dám nói tiếp, hắn đi theo chủ tử lâu như vậy, còn chưa gặp qua thời điểm lúc tâm tình của hắn tốt thì sẽ tự nói tâm tình mình tốt.
"Đại nhân có muốn gọi Ngọc Đào cô nương tới hầu hạ không?"
Đêm qua Hàn Trọng Hoài đi đến nhĩ phòng một chuyến, việc này cũng không có giấu bất luận kẻ nào, đám thị vệ cũng không dám đi theo vì chỉ sợ nghe được cái gì không nên nghe, chỉ là không nghĩ tới sáng nay chủ tử lại thức dậy ở phòng ngủ của chính hắn.
"Chuyện tìm thôn trang mấy ngày trước giao cho ngươi như thế nào rồi?"
"Hồi chủ tử, có Ngụy đại nhân hỗ trợ nên đã làm xong rồi, thôn trang mua được ở gần với thôn trang của Ngụy gia, mặc dù không tính là lớn nhưng đồ đạc đều đầy đủ, cũng xem như là một nơi có thể ở."
“Nàng sợ là cao hứng muốn điên rồi.” Hàn Trọng Hoài nghĩ đến việc lúc trước nhắc tới chuyện mua thôn trang, hai mắt Ngọc Đào liền phát sáng, "Nếu thôn trang đã mua, vậy đem người đưa qua đi."
"Vâng..." Trần Hổ theo bản năng đáp lại, nhưng cảm thấy độ ăn ý của mình cùng chủ tử vẫn là không đủ, chủ tử nói đưa người qua, hắn nghe giống như là chỉ Ngọc Đào, nhưng đang yên đang lành tại sao lại đem Ngọc Đào đưa đi.
"Đại nhân đây là vì mấy tin đồn nhảm nhí trong phủ?"
Tôn Tư Lộ vừa đến, mọi người trong phủ Quốc công đều nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân viện, hôm qua còn có tin đồn Ngọc Đào cậy sủng sinh kiêu, đem biểu tiểu thư bắt nạt khiến cho nàng ấy khóc đều đã truyền ra ngoài.
Hàn Trọng Hoài lắc đầu: "Đưa nàng đi là bởi vì ta đang giận nàng, ta ngày ngày mệt mỏi, nàng lại vấn nhàn nhã như cũ, ta nhìn mà mất hứng."
"Đại nhân?"
Đối mặt với biểu tình nghi hoặc của Trần Hổ, Hàn Trọng Hoài cảm thấy hẳn là Ngọc Đào đã học theo Trần Hổ, bộ dáng này của Trần Hổ, hắn vừa nhìn liền biết cái gì Trần Hổ cũng nghe không hiểu, nhưng bộ dáng của nàng, rõ ràng muốn giả ngu nhưng lại diễn không tốt.
"Đưa ra đi thôi, nàng không muốn chơi với ta, ta cũng không muốn làm khó người khác."