• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau thuyền dừng lại.  

Sau khi xuống thuyền nhìn thấy cảnh sắc ồn ào bên ngoài, Ngọc Đào không khỏi cảm thấy Khánh Bình quận chúa đúng là người tốt, vì tuyệt hậu hoạn, rõ ràng nàng ta có thể trực tiếp giết nàng, nhưng nàng ta không chỉ không giết người, mà còn đưa nàng đến một nơi hoàn toàn mới, lấy thân phận mới để sinh sống.   

Đặc biệt là mấy ngày nay thị vệ trên thuyền cũng không coi các nàng là phạm nhân mà trông coi, thỉnh thoảng còn cho các nàng lên bờ nghỉ ngơi, giảm bớt choáng váng vì phải ngồi trên thuyền trong thời gian lâu.   

Đương nhiên để cho các nàng lên bờ, cũng có thể là bởi vì muốn kiểm tra xem các nàng có thể đưa tin cho người khác hoặc là chạy trốn trở về kinh thành hay không.   

"Nơi này là ba trăm lượng bạc, mặc cho ngươi sử dụng, chỉ là sau khi ngươi dùng xong, quận chúa sẽ không cho ngươi nữa."   

Ném bạc cho Đại Hoa, Phí Y chờ Ngọc Đào lựa chọn.   

Kỳ thật Phí Y không hiểu vì sao quận chúa lại bố thí thương hại một nha đầu hèn mọn, nếu cảm thấy người chướng mắt thì trực tiếp giết chết là được.   

Nhất định phải đưa người ta đến Dương Châu, cho người ta một khoản bạc, ở bên cạnh giám thị nàng trong vòng một năm, nếu nàng tiêu hết bạc rồi muốn trở về kinh thành thì giết nàng.   

Theo hắn, đây hoàn toàn là lãng phí thời gian, cho nên trên đường hắn còn cố ý thả Ngọc Đào lên bờ vài lần, nghĩ rằng nếu như nàng truyền thư trên đường, vừa lúc hắn có thể lập tức giết nàng, không cần thuyền đến đích cũng có thể trở về đường cũ.  

Ai biết Ngọc Đào và nha đầu nông thôn kia rất thành thật, nhiều nhất chính là nhìn thấy đồ chơi mới mẻ thì hỏi thăm giá tiền mua một chút, căn bản không có ý tứ truyền tin đến kinh thành.   

Hắn đều hoài nghi là mình bắt nhầm người, đây thật sự là thông phòng thiên kiều bách sủng không chịu nổi một chút ủy khuất của Hàn Trọng Hoài sao?   

"Trước tiên phải tìm một nơi an toàn để ở lại."   

Nhìn ba trăm lượng, lông mày Ngọc Đào nhíu lại, cũng không biết giá nhà ở nơi này bao nhiêu, có đủ mua một gian để ở hay không.   

Nhưng mà may mắn sau khi có thể kiếm tiền từ chỗ Hàn Trọng Hoài, nàng liền ở trong nhà không ra ngoài, trâm cùng ngọc bội trên người cũng không ít lần mang theo, trong hà bao còn đặt không ít ngân phiếu.   

Nàng cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ có người bắt nàng đi, cho nàng cơ hội mở ra một cuộc sống mới, đơn thuần chỉ là cảm thấy mấy thứ này mang theo trên người có cảm giác thỏa mãn, không nghĩ tới hiện tại lại có tác dụng.   

Phí Y chú ý tới nàng thì nhíu mày: "Bây giờ chỉ sợ là ngươi vô cùng muốn trở về kinh thành. Ta nghe nói Hàn đại nhân rất sủng ngươi, không chỉ tốn vạn kim ở trên người ngươi."

"Mấy ngàn lượng có thể có, nhưng vạn kim cũng quá khoa trương." Ngọc Đào cười tủm tỉm khoát tay áo.   

Phí Y sửng sốt, vốn dĩ hắn tưởng rằng Ngọc Đào nghe hắn nói xong, cho dù không lộ ra ánh mắt nhớ nhung kinh thành thì ít nhất cũng hoảng sợ vì hắn thăm dò.   

Nhưng không nghĩ tới Ngọc Đào lại có bộ dáng như là người quen với hắn, mặt mày mỉm cười đối phó với lời nói của hắn.   

Một đôi mắt đang nhìn, cực kỳ giống như đang chờ hắn tiếp tục mở miệng nói chuyện phiếm với nàng.   

Phí Y ho một tiếng, nghiêm mặt: "Ngươi định làm thế nào, nếu không nhanh chóng tìm một nơi ở tạm, chỉ sợ tối nay sẽ phải ngủ ở ngoài đường."   

Nói xong, Phí Y chờ mong Ngọc Đào đi tìm tửu lâu đắt nhất trong trấn, đối với bách tính bình dân ba trăm lượng là không ít, nhưng dùng để ở khách điếm đắt nhất, hơn nữa còn ăn uống ngày thường, phỏng chừng nửa tháng là có thể tiêu hao sạch sẽ.  

Đợi đến khi Ngọc Đào không có bạc, hắn có thể giết người trở về kinh thành phục mệnh.   

"Đa tạ Phí thị vệ nhắc nhở, hiện tại chuyện ưu tiên hàng đầu chính là tìm chỗ ở."   

Tuy nói như vậy nhưng Ngọc Đào nhìn sắc trời một chút, lại cùng Đại Hoa không nhanh không chậm hỏi thăm tình hình của trấn nhỏ này.   

Phí Y cũng không nhúng tay vào những thứ này, chỉ là thấy Ngọc Đào cũng không hỏi thăm khách điếm thoải mái gì, mà là khắp nơi thăm dò nha đầu bà tử đáng tin cậy, tìm hiểu giá cả của phòng ốc khắp đông tây nam bắc trong trấn, tính xem nên dùng ba trăm lượng bạc này như thế nào, sau đó lại muốn làm cái gì mà buôn bán nhỏ, lúc này hắn mới cảm thấy kinh ngạc.   

Nàng không chỉ không bài xích khi bị ném đến nơi này, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn khi sống ở đây, hai mắt đều lóe sáng.   

Lại nói tiếp, từ lúc lên thuyền hắn cũng chưa từng nghe nàng nói qua một câu Hàn Trọng Hoài.   

Đây rốt cuộc là bởi vì sợ lời của quận chúa, hay là bởi vì trong lòng nàng Hàn Trọng Hoài không quan trọng như vậy?   

Lúc trước khi Hàn Trọng Hoài ôm nàng xông vào thôn trang hắn cũng có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến bộ dáng lo lắng của Hàn Trọng Hoài, chẳng lẽ tất cả tình cảm đều là diễn trò?   

Nghĩ lại, hắn thấy được biểu tình của Hàn Trọng Hoài, lại chưa từng nhìn thấy nàng, ai biết rốt cuộc giữa nàng và Hàn Trọng Hoài là có chuyện gì xảy ra.   

*

Trong phòng tiếng khóc của Khánh Bình quận chúa vang lên trong chốc lát, cuối cùng bị tiếng ho khan dồn dập của Triệu Dận cắt đứt.   

Triệu Dận ho một cái liền không nhịn được, khăn tay màu vàng che trên môi, chỉ chốc lát sau đã có màu đỏ thẫm lộ ra trên khăn tay.   

"Phụ vương, là nữ nhi sai rồi, nữ nhi không nên làm trái lời người … Thái y, truyền thái y!"   

Khánh Bình quỳ gối bên đùi Triệu Dận, thấy phụ thân mình như vậy, tất cả bướng bỉnh ương ngạnh của nàng ta đều không còn.   

Hàn Trọng Hoài vẫn luôn lấy thân phận người ngoài cuộc đứng yên lặng bên cạnh, khi thái y bắt mạch cho Triệu Dận, Khánh Bình mới nhìn về phía hắn: "Hàn đại nhân, ngài xuất cung trước đi."   

Cho dù còn tính toán lợi dụng Hàn Trọng Hoài, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc.   

"Ở ngoài điện … Chờ một chút."

Khánh Bình bảo Hàn Trọng Hoài đi, nhưng Triệu Dận lại mở miệng giữ người, Hàn Trọng Hoài hành lễ lui ra ngoài điện.   

"Phụ vương còn có chuyện gì muốn nói với hắn?"   

Khánh Bình cầm khăn tay hầu hạ Triệu Dận uống thuốc, ánh mắt đỏ bừng nhìn cha mình, "Trong lòng phụ vương cũng cảm thấy Hàn Trọng Hoài tốt hơn so với Ngụy Cẩm Dương đi?"   

Nói đến mấy chữ Ngụy Cẩm Dương, giọng nói của Khánh Bình hơi trầm, vốn dĩ hủy hôn sự nàng ta đã áy náy, hiện giờ lại dùng Hàn Trọng Hoài để phủ định hắn.   

"Ngươi thế nhưng còn đang suy nghĩ chuyện này!"   

Triệu Dận cau mày, hắn không đem tất cả mọi chuyện nói cho nữ nhi là không muốn nàng ta bị cuốn vào trong phân tranh, nhưng ta nàng lại nhất định phải dựa vào phân tranh: "Ngươi cảm thấy Cẩm Dương có chỗ nào không tốt?"  

"Nếu hắn tốt thì người đã đem gánh nặng sau này giao cho hắn, chứ không phải là để Hàn Trọng Hoài từng bước đến trung tâm quyền lợi."   

Khánh Bình thình thịch một tiếng quỳ xuống, "Phụ vương, Khánh Bình đã không nhỏ rồi, Khánh Bình có thể vì ngươi vì hoàng gia gia mà chia sẻ rất nhiều chuyện, Khánh Bình biết phụ vương có kế hoạch, Khánh Bình không muốn chỉ hưởng thụ con đường mà phụ vương đã trải sẵn thảm!"

"Ngươi đã quên vừa rồi mình đã nói cái gì?"   

Triệu Dận nhìn nữ nhi thì không khỏi đau đầu, vừa rồi còn đáp ứng hắn không hồ nháo, hiện giờ hắn mới uống thuốc xong, nàng ta lại trở về nguyên dạng.   

Khánh Bình đuối lý, quỳ không nói một lời.   

"Thông phòng kia của Hàn Trọng Hoài là do ngươi bắt đi?"   

Gần đây hắn có nghe thấy tin Hàn Trọng Hoài đang tìm người khắp trong thành, nghĩ đến có lẽ Hàn Trọng Hoài có nghĩ như thế nào cũng không thể đoán ra được người là do Khánh Bình bắt đi.   

"Phụ thân biết tính tình của ngươi, hiện tại nha đầu kia hẳn là vẫn còn sống tốt chứ?"  

Khánh Bình không nói, nếu nàng ta đã đem người ta thả đi, vậy cũng sẽ không nói mấy câu đã đem người trở về, cho dù như thế nào nàng ta cũng phải đạt được mục đích của mình.   

"Phụ thân cho ngươi ám vệ là dùng để bảo hộ an toàn của ngươi, không phải cho ngươi dùng để cướp người, nếu ngươi muốn để cho phụ thân an tâm, vậy nên ngoan ngoãn gả cho người mà mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc bình an..."   

"Hàn Trọng Hoài là thiếu niên anh tài, hiện giờ lão tướng trong triều còn bởi vì quốc công gia mà bán mặt mũi hắn, càng đừng nói đến những binh lính từng dưới trướng hắn khi còn ở biên cương … làm sao Khánh Bình lại không thể ái mộ hắn!?"   

Lần này Hàn Trọng Hoài lật án là vì hàng ngàn binh lính bị đối xử không công bằng, hiện tại danh vọng của hắn đã vô cùng cao.   

"Tất nhiên là không thể! Ngươi có biết ——"

Suy nghĩ một chút, Triệu Dận vẫn không mở miệng nói ra thân phận của Hàn Trọng Hoài, từ lựa chọn của Hàn Trọng Hoài, xem ra thân phận của hắn càng ít người biết càng tốt.   

"Khánh Bình không biết cái gì?"   

"Dù sao cũng không thể là Hàn Trọng Hoài, chuyện phát sinh hôm nay ở trong cung, phụ vương sẽ để cho tất cả mọi người giữ kín như bưng, cũng sẽ thỉnh chỉ cho con, con chỉ cần chờ gả cho Cẩm Dương là được."   

Triệu Dận tinh lực không đủ, cổ họng ngứa ngáy lợi hại, nói xong cũng mặc kệ nữ nhi bài xích, để cho cung nhân bên cạnh đưa nàng ra khỏi điện.   

Sau khi Hàn Trọng Hoài vào điện, ngửi mùi thuốc đắng trong một khoảng thời gian dài mới đợi được Triệu Dận mở miệng.   

"Thấm nhi không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện?! Làm sao ngươi cùng Thấm Nhi có thể kết thân!"   

Triệu Dận ngồi dậy nhìn về phía Hàn Trọng Hoài.   

Từ trước kia hắn đã cảm thấy Hàn Trọng Hoài cùng người Hàn gia không giống nhau, sau khi biết được hắn là con riêng của huynh đệ mình, ngược lại chậm rãi từ đường nét của Hàn Trọng Hoài mà nhìn ra vài phần bóng dáng của người Triệu gia.  

Nhìn kỹ Hàn Trọng Hoài, đến bây giờ hắn cũng không xác định lời nói của Hàn Trọng Hoài bao nhiêu phần là thật, rốt cuộc là ôm mục đích gì làm việc cho hắn.   

Ai biết được tất cả những thứ này có phải là cục diện do Phúc vương tạo ra hay không.   

Con người sắp chết, suy nghĩ cũng trở nên nhiều hơn.   

"Cô không buông bỏ được nhất chính là Thấm Nhi, hôm nay nàng làm những việc này bất quá chỉ là vì cô, ngươi nên biết cô thừa sức để khiến cho Thấm Nhi có một cuộc sống an ổn..."   

Triệu Dận nói không nặng, nhưng Hàn Trọng Hoài biết Triệu Dận đang uy hiếp hắn.   

Khẽ mím môi, Hàn Trọng Hoài khẽ nhìn: "Một cái thông phòng mà thôi."   

"A, lúc trước ngươi vì thông phòng này mà ngay cả mạng cũng không cần … Ngươi không cần nói những lời này với cô, Thấm Nhi không động mảy may đến thông phòng của ngươi, chỉ là hiện tại nàng không muốn nói người trốn ở nơi nào, cô tra ra sẽ truyền lời với ngươi."

Đối với Hàn Trọng Hoài, Triệu Dận cũng không cần cố kỵ giống như đối với nữ nhi của mình, trong lúc nói chuyện lại ho khan vài lần, thời điểm phất tay để cho hắn rời đi, trên mặt đều là mồ hôi, trước mắt xanh đen một mảnh.   

Hàn Trọng Hoài bước ra khỏi cửa điện, nhanh chóng dặn dò thuộc hạ điều tra động tác mấy ngày nay của Khánh Bình, không phải hắn không tín nhiệm Thái tử, mà là hắn cảm thấy với tình huống này của Thái tử, nói không chừng không thể nói cho hắn biết được Ngọc Đào ở đâu.   

*

Thế tử của Phúc vương lộ diện, một ngày sau thế tử của Kiến Vương cũng xuất hiện ở kinh thành.   

Nhưng so với việc bị bức xuất hiện như thế tử của Phúc vương, thế tử của Kiến Vương lại hào phóng hơn nhiều, từ cửa thành không nhanh không chậm đến ngoài cửa cung.   

Hai vị thế tử đều đã đến, các triều thần không khỏi chờ đợi ý chỉ của bệ hạ.   

Trong mắt thế nhân, bệ hạ gọi thế tử đến kinh thành, nhất định là vì chuyện làm con thừa tự, tuổi thọ của thái tử rất nhanh sẽ kết thúc, bệ hạ quyết tâm để Triệu Dận trở thành người thừa kế duy nhất của hắn, cũng chỉ có thể để cho Triệu Dận nhận con thừa tự.   

Chỉ là sau khi hai người đến kinh thành, ngoại trừ ngày đầu tiên bệ hạ gặp bọn họ, sau đó cũng chưa từng triệu kiến bọn họ đến trước mặt.   

Chuyện làm con thừa tự lại càng chưa từng nhắc tới.   

Triều thần nhắc tới, ngược lại bị bệ hạ phạt nặng.   

Tất cả cứ giằng co như vậy, gió ở kinh thành cũng đều mang theo áp lực.   

Qua một năm nhưng tất cả mọi người đều không cảm nhận được hết tư vị, cuối cùng tất cả cũng có vết rách, mùng hai tết, Thái tử băng hà ở tẩm cung.   

*

Ngọc Đào ở trong trấn nhỏ, đại sự của kinh thành truyền đến tai nàng cũng trễ hơn mấy ngày, đợi đến khi nàng biết Thái tử đã chết, đã qua ba ngày cách ngày hắn chết.   

Sớm đã cảm thấy mạng Thái tử không lâu, hiện giờ người thật sự không còn, lại cảm thấy đột ngột.   

Đại thần ở kinh thành đều phải bận rộn trong năm mới này.   

Đặc biệt là Hàn Trọng Hoài, hẳn là phải bận rộn đến đặc biệt lợi hại, cũng không biết Khánh Bình quận chúa đã được mục đích hay chưa, có thành công kết làm phu thê với Hàn Trọng Hoài hay không.   

Nhìn về phía Phí Y vẫn canh giữ các nàng như cũ.   

"Phí thị vệ không cần hồi kinh?"   

Phí Y lắc đầu: "Quận chúa chưa hạ mệnh lệnh."  

"Nhưng đây là đại sự."   

"Ta chỉ nghe lệnh quận chúa."   

Ánh mắt Phí Y chắc chắn, phỏng chừng cho dù Khánh Bình quận chúa bị ám sát, nhưng trước khi chết không hạ mệnh lệnh cho hắn hồi kinh thì hắn cũng sẽ không hồi kinh.    

Hắn không đi, kỳ thật Ngọc Đào rất cao hứng.   

Sức lực của Đại Hoa lớn, thái độ đối đãi với các nam tử khác bưu hãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương.   

Các nàng có thể ở chỗ này đứng vững gót chân, mua được một bộ tiểu viện không tồi, đều là bởi vì có Phí Y ở đây. Hơn nữa Phí Y người này ở chung lâu liền phát hiện người vẫn rất hiền hòa, tuy rằng nhìn có chút ngốc, nhưng nhờ hắn hỗ trợ thì hắn đều sẽ đáp ứng.   

"Ngươi muốn hồi kinh?" Phí Y mở miệng nói.   

"Hồi kinh làm cái gì, nếu ta muốn hồi kinh thì ta sẽ thuê phòng, tiêu xài bạc trên người, mà không là phải mua căn tiểu viện này, thuê cửa hiệu bán đồ vật."   

Sau khi mua nhà và thuê mặt tiền cửa hiệu, bạc của nàng đã không còn bao nhiêu, Ngọc Đào tính toán nếu nàng làm bà chủ không thành công, vậy bước tiếp theo nên đi bán thân.   

Cửa hàng nàng thuê cũng không phải bán cái gì lớn mà chỉ là một ít đồ vật lung tung, nàng mới đến nếu đột nhiên muốn làm ăn gì đó thì sẽ dễ dàng bị lật xe, mở cửa hàng tạp hóa trong khu phố này, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng ít nhất cũng có vài phần lợi nhuận.   

Phí Y một đường nhìn chằm chằm Ngọc Đào làm việc, mỗi lần đều cảm thấy nàng có thể khiến cho hắn ngoài ý muốn.   

Ngay từ đầu nàng đã tính toán kỹ lưỡng việc mua nhà khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới phía sau nàng lại xuất đầu lộ diện mở cửa hàng, mỗi ngày vui vẻ tính toán, một chút cũng không giống như bị ép buộc đến nơi này.   

Thậm chí mỗi ngày còn nói nói cười cười với người đang theo dõi mình như hắn, thỉnh thoảng còn cho hắn điểm tâm do tự tay nàng làm.   

"Đến nơi này ngươi liền vui vẻ như vậy?"   

Thấy Ngọc Đào mở ngăn kéo đếm tiền đồng, Phí Y nhìn đồng tiền mang theo bẩn thỉu rơi vào lòng bàn tay trắng nõn, cảm thấy có chút không vừa mắt, "Hai tay này của ngươi bình thường đều là cầm vàng. ”

Ngọc Đào dừng tay một chút, cẩn thận đánh giá Phí Y, xác định hắn không phải đang cùng nàng mở miệng, nói tay nàng bình thường đều là nâng vạn tử thiên tôn của Hàn Trọng Hoài.   

"Phí thị vệ cảm thấy ta nên không vui sao?"   

"Ta không hiểu vì sao ngươi lại vui vẻ." Con người có thể giả vờ một ngày hai ngày, nhưng bây giờ đã trôi qua nửa tháng.   

"Vì sao không thể vui vẻ, vốn dĩ ta còn tưởng rằng ta không sống được, nhưng bây giờ ta lại có thể sống sót, sau đó có chỗ ở, hiện tại còn thoải mái kiếm bạc."   

Nàng không có tham vọng lớn, ở hiện đại mong muốn của nàng là mở một cửa tiệm nhỏ rồi làm bà chủ, bây giờ có thể thực hiện tại sao nàng lại không hài lòng.   

Hơn nữa, ở cổ đại nàng còn có một căn phòng có khu vườn nhỏ.   

Tuy rằng nghĩ có thể mình vẫn sẽ bị Hàn Trọng Hoài tìm được rồi mang đi, nhưng khoảng thời gian này coi như là những ngày có thể sống tự do.

Những ngày không được tự do, cười cũng quá lãng phí.   

"Ngươi không nhớ Hàn Trọng Hoài?"   

"Nhớ hắn làm gì?" Ngọc Đào khó hiểu hỏi ngược lại, "Sẽ không phải là hắn sẽ tới tìm ta chứ?"   

Kỳ thật nghe được chuyện Thái tử qua đời, nàng có loại dự cảm thời gian tự do của nàng sắp chấm dứt, rất nhanh Hàn Trọng Hoài sẽ tìm tới.   

Phí Y lắc đầu: "Không có khả năng, ngay cả quận chúa cũng không biết ngươi ở nơi nào."   

Hắn không sợ nói thật với Ngọc Đào, "Quận chúa phân phó dùng mật đạo đưa ngươi đến một địa phương nhỏ thích hợp, cũng không cần báo cáo bất cứ tin tức gì, mật đạo như phủ Thái tử dùng xong liền hủy."

Cho nên nói, hoặc là một năm sau hắn trở về phục mệnh, hoặc là hắn giết nàng rồi sớm trở về.   

Khẽ nhìn về phía gương mặt kiều mị tinh xảo của Ngọc Đào, quận chúa không cần hắn báo cáo bất cứ tin tức gì, nếu một năm sau hắn không trở về, chỉ sợ quận chúa cũng sẽ không có tinh lực tìm hắn, như vậy Ngọc Đào vĩnh viễn cũng không cần gặp lại Hàn Trọng Hoài, nàng có thể vẫn luôn hưởng thụ cuộc sống vui sướng bình đạm như bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK