Mặc dù biết Hàn Trọng Hoài sẽ không thật sự bóp chết nàng nhưng trên mặt Ngọc Đào vẫn nồng đậm mệt mỏi: "Đại nhân, nô tỳ vẫn biết sống không dễ dàng."
Làm sao mà sống có thể dễ dàng được đây, nếu dễ dàng thì hiện tại nàng đang nằm một người một mình trên giường, mà không phải là bị tên nam nhân bên cạnh lôi dậy rồi nói đông nói tây, làm phiền giấc ngủ của nàng.
Hàn Trọng Hoài nói nàng ỷ vào sự dung túng của hắn, nàng thật sự là ỷ vào việc hắn dung túng.
Giống như trong nhà nuôi một con mèo, mèo dựa vào chủ nhân mà ăn uống, không có việc gì còn có thể cho chủ tử hai móng vuốt, nhưng mèo lại có thể giống người sao?
Ít nhất mèo còn có thể ngồi xổm trên đầu chủ nhân, nhìn chủ nhân che mũi xúc phân cho nó.
Sủng vật trước sau vẫn là sủng vật, nói không chừng một ngày nào đó chủ tử tức giận rời giường, ngày thường cảm thấy mèo đáng yêu giống như làm nũng, nhưng ngày nào đó lại chịu không nổi cho nó một cước, hoặc là trực tiếp ném nó ra khỏi nhà.
Thứ Hàn Trọng Hoài muốn chính là tình yêu? Cho dù hắn dung túng nàng nhưng sự chênh lệch về thân phận cũng luôn khắc ở trong lòng hắn, hắn không nặng quy củ, không có nghĩa là hắn không có quy củ.
Hắn muốn hai người gia tăng quan hệ để thỏa mãn chỗ trống trong lòng hắn.
Có lẽ nếu hắn gặp được một nữ nhân lãng mạn, nàng ta sẽ nghĩ rằng hắn không hiểu gì về tình yêu, cho nên sinh ra tâm tư muốn dạy dỗ hắn.
Nhưng thật ngượng ngùng, bởi vì nàng cũng không hiểu tình yêu, vì vậy không có cách nào để dạy cho hắn.
Vốn dĩ Ngọc Đào rất hưởng thụ cảm giác toàn thân nhũn ra, loại cảm giác sảng khoái sau khi bị hung hăng lấp đầy, nhưng bị Hàn Trọng Hoài quấy rầy như vậy, đầu óc nàng bắt đầu phức tạp lên.
Phát hiện mình lại tìm phiền não cho mình, nàng nhanh chóng đem những ý nghĩ này vung ra sau đầu, ngáp một cái, quyết định chính mình vẫn là đi ngủ.
Đầu tiên là ánh mắt thong thả chớp chớp, sau đó không mở mắt, mí mắt dịu dàng đặt lên mắt, bên môi hơi hơi nhếch lên, ngoan ngoãn giống như động vật mới sinh không lâu.
Hàn Trọng Hoài ngẩn người, mở mắt nàng ra nhìn một chút, còn thử mạch đập như cổ nàng.
Rốt cuộc là vô tâm vô phế mới có thể giây trước vừa bị hắn bóp cổ đe dọa, giây sau đã ngủ thiếp đi.
Hàn Trọng Hoài cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này không giống như là đang cười Ngọc Đào, mà giống như là cười chính mình.
"Kỷ Ngọc Đào, nàng cũng xem như là người sao?"
Hắn chưa từng thấy qua loại người như Ngọc Đào, cũng không biết loại người như nàng trên đời không nhiều lắm, nhưng bi ai chính là hắn không còn ý nghĩ đưa nàng đi xa.
Nắm lấy mũi Ngọc Đào, một lát sau Hàn Trọng Hoài lại cảm thấy không thú vị nên buông tay ra.
Khi hắn còn nhỏ vì muốn lấy lòng lão quốc công gia, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa của lão đầu tử đó, học tập binh pháp cưỡi ngựa bắn cung, biểu hiện của hắn thông minh khác hẳn với những người khác của Hàn gia.
Nhưng nếu muốn lấy lòng Ngọc Đào, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải bồi nàng ngủ.
Phỏng chừng như vậy cũng sẽ không làm cho nàng cảm thấy cao hứng, ngược lại chỉ sợ nàng càng thích ngủ một mình.
Con người làm sao có thể kỳ quái như vậy, không có mục tiêu, đối với cái gì cũng không sao cả, lại kiên định muốn sống.
"Nàng trốn được mùng một chẳng lẽ trốn được mười lăm sao?"
Biết Ngọc Đào sẽ không trả lời hắn, nhưng Hàn Trọng Hoài vẫn như cũ mở miệng nói, ngược lại bởi vì nàng sẽ không mở miệng đáp lại mà hắn lại có dục vọng nói chuyện, "Nàng cho rằng nàng thông minh bao nhiêu, chẳng qua chỉ là một kẻ nhát gan."
Nói nhát gan, nhưng lúc nào nàng cũng có bộ dáng to gan, mâu thuẫn làm cho người ta không ngừng muốn khám phá suy nghĩ của nàng.
Trong phòng địa long đem hương đào hun đến say lòng người, cho dù biết Ngọc Đào đã ngủ, trái tim cũng đã bay đến nơi nào nhưng tay Hàn Trọng Hoài vẫn đặt trên cổ nàng như cũ, cảm thụ được mạch đập trong bàn tay, ngủ một giấc sâu nhất trong mấy ngày nay.
*
Thời điểm Hàn Trọng Hoài tỉnh lại, đem Ngọc Đào cùng nhau kéo xuống giường, chân Ngọc Đào lắc lư, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Ôm cây cột Ngọc Đào miễn cưỡng đứng vững, híp mắt nhìn Hàn Trọng Hoài mặc xiêm y rửa mặt.
"Đại nhân thức dậy thật sớm?"
"Làm một cái kết thúc, quét sạch đồng đảng của Tô Tề Ninh nên nhàn rỗi."
Ngọc Đào chỉ là tùy ý một câu, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài sẽ trả lời, hơn nữa cảm giác khi hắn trả lời, giống như là hắn có thời gian rảnh rỗi nên có thể cùng nàng tiêu hao.
Mở to mắt, nàng theo bản năng nói: "Không phải là thế tử của Kiến Vương và thế tử của Phúc Vương muốn vào kinh sao?"
Đây rõ ràng là mưa gió sắp tới, làm sao có thể nhàn rỗi.
"Ta đối với cái vị trí kia không có hứng thú."
Hàn Trọng Hoài đã mặc xong quan bào hoa văn màu đỏ thẫm, nha đầu hầu hạ rửa mặt trong phòng đã sớm lui xuống, Ngọc Đào phản ứng lại lời nói của Hàn Trọng Hoài, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nhưng hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, giống như chờ nàng nói chuyện.
"Không có hứng thú rất tốt, càng được tự do."
"Nếu Phúc vương đăng cơ, ta sẽ là hoàng tử, nếu Kiến vương đăng cơ, ta sẽ bị coi là người của thái tử mà thanh lý. Nàng cảm thấy loại nào thì được tự do hơn?"
À...
Có thể mới sáng sớm tinh mơ đừng hỏi nàng một câu hỏi nghiêm túc như vậy được không. "
"Không phải là đại nhân không thích Phúc vương sao?"
Hàn Trọng Hoài liếc nàng một cái: "Thích cũng vô dụng, không thích cũng không có tác dụng gì."
Lời này rõ ràng có ý chỉ, may mắn lần này Hàn Trọng Hoài không nhìn chằm chằm nàng nhất định phải chờ đáp án, nói xong liền rời khỏi cửa phòng, bước chân không nhanh không chậm đi vào triều.
Bám vào khung cửa cho tỉnh ngủ, làm sao nàng lại cảm thấy dường như sau khi tỉnh lại, Hàn Trọng Hoài đã thay đổi một chút, lúc trước là âm thầm đòi vài thứ, hiện tại biến thành mở miệng rõ ràng.
"Phu nhân, hôm nay còn muốn đá cầu sao?"
Hàn Trọng Hoài vừa đi, Đại Hoa liền hưng phấn cầm cầu lông gà đến trước mặt Ngọc Đào, nàng ấy cảm thấy phu nhân chỗ nào cũng tốt, chính là ngày thường hoạt động quá ít, cả người thoạt nhìn mềm nhũn.
Theo lời của gia gia nàng nói, chính là không có một chút sức sống.
Ngọc Đào nhìn quả cầu lông gà trống, tối hôm qua nàng cố ý cảm giác được độ sâu một chút, phỏng chừng cho dù hai chân này bị phế thì cũng không có biện pháp nhảy ra rớt cái gì.
Hơn nữa vốn dĩ thân thể nàng yếu ớt, nói không chừng t*ng trùng còn không dễ dàng chui vào được như vậy, mỗi ngày nàng vận động aerobic, đem thân thể bảo dưỡng tốt, nói không chừng thân thể sẽ biến thành mảnh đất màu mỡ.
"Quên đi, ta đứng một hồi là được, không nhảy nữa."
Rõ ràng chủ tử vừa nhìn thấy cầu là có ý định muốn đá, nhưng nháy mắt mấy cái đã thay đổi suy nghĩ, Đại Hoa khó hiểu: "Phu nhân, hôm qua người còn nói mỗi ngày đều phải đá một chút."
"Đào mệt mỏi."
Ngọc Đào chớp chớp mắt, cho dù như thế nào cũng không muốn đi đá cầu.
"Nếu ngươi nhàn rỗi, vậy đi ra ngoài chơi một chút đi, hỏi thăm chút tin tức rồi trở về."
"Phu nhân muốn biết tin tức gì?" Đại Hoa lập tức bị dời đi lực chú ý, chờ Ngọc Đào phân phó.
"Không phải là hai vị thế tử muốn đến kinh thành sao, bên ngoài hẳn là không thể thiếu lời đồn của bọn họ."
Ngọc Đào đoán không sai, từ mười mấy năm trước Tô Tề Ninh và một đám quan viên đã bắt đầu nuốt quân lương, đem chuyện tài chính của Binh bộ xem như *trần ai lạc định, chỉ chờ thánh thượng định ra ngày chém.
Mà hiện tại chuyện mới mẻ trong thành đều nói về hai vị vương.
Nói là để thế tử vào kinh, nhưng trên thực tế nhìn đến thực lực của hai vương gia.
Thánh thượng là một quân chủ rất thanh tỉnh, từ sau khi hắn định ra Thái tử thì không có hao phí tâm trên người các hoàng tử khác, Hoàng Thượng chỉ có thể có một, nếu thái độ đối với các hoàng tử khác mơ hồ, vậy không khác gì hại bọn họ.
Trong kinh thành có thể nghe được lời đồn về Phúc vương nhiều hơn, tuy rằng U Châu cách kinh thành xa xôi, nhưng khi Phúc vương còn là hoàng tử, ở kinh thành có thể nói là không kiêng nể gì.
Đám công tử ca quen biết hắn, tất cả đều là thiếu gia ăn chơi trác táng ở kinh thành.
Vốn dĩ đất phong ban đầu mà thánh thượng cho hắn ta cũng không phải U Châu, là hắn ta tự mình có hứng thú đánh giặc, đi theo Trấn Quốc tướng quân lên chiến trường vài lần, tự mình nói không thích địa phương phồn vinh, vì vậy Thánh thượng liền đem đất phong ở U Châu cho hắn.
Trên một số phương diện mà nói, Hàn Trọng Hoài cùng cha ruột của hắn có vài phần tương tự, ví dụ như đều giỏi võ, thành tích trên chiến trường đều không tệ.
So sánh với Phúc vương, Kiến Vương ôn hòa hơn nhiều, chưa từng có tin đồn quá khích gì, bất quá cũng có người nói hắn vô dụng mới có thể như vậy, bởi vì không có bản lĩnh, cho nên trên người cũng không thể nói chuyện gì.
Ngọc Đào nghe cũng không cảm thấy như vậy, nếu là một dân chúng bình thường dùng cách nói này thì có thể, nhưng Kiến vương là một vương gia, đất phong cách kinh thành còn không xa, lời đồn của hắn ít không có ai thảo luận, rất có thể không phải là bởi vì hắn không có bản lĩnh.
"Phu nhân đang suy nghĩ cái gì?"
Đại Hoa thấy lông mày Ngọc Đào chậm rãi nhíu lại một chỗ, nhịn không được mở miệng nói, "Sao lông mày của phu nhân lại nhíu lại."
Mỹ nhân nhíu mày có một loại vẻ đẹp khác, nhưng Đại Hoa nhớ rõ lúc trước khi nàng ấy nhíu mày, Ngọc Đào cố ý nhắc nhở nàng ấy, nói nhíu mày nhiều thì giữa mày sẽ để lại dấu vết không thể xóa được, nàng ấy cảm thấy Ngọc Đào để ý cái này nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Ngón tay Ngọc Đào xoa xoa vào giữa mày: "Người chính là kỳ quái, có một số việc biết rõ suy nghĩ cũng vô dụng, nhưng lại nhịn không được mà suy nghĩ."
Sáng nay ý tứ của Hàn Trọng Hoài giống như là tính toán cùng Phúc vương lăn lộn.
Tuy rằng Hàn Trọng Hoài từng đánh Triệu Hằng Kiêu đến mặt mũi bầm dập, nhưng nàng vẫn cảm thấy nếu Hàn Trọng Hoài đi theo Phúc vương lăn lộn, độ khó sinh tồn là thấp.
Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa Hàn Trọng Hoài lại là người có bản lĩnh.
Nhưng nàng lại cảm thấy xét theo trình độ khó hiểu của Hàn Trọng Hoài, nếu đem tâm tư của hắn nghĩ đến đơn giản như vậy thì chính là vũ nhục tên bệnh tâm thần như hắn.
"Phu nhân, bằng không chúng ta đi dạo trong viện một chút?"
Không biết Ngọc Đào đang ưu sầu cái gì, Đại Hoa kiến nghị nói.
Ngọc Đào gật gật đầu, mở tủ gỗ hoa lê ra, nhìn từng hàng áo choàng mới làm xong, Ngọc Đào chọn một chiếc áo choàng thêu hoa chỉ vàng.
Quả thật là nên đi ra ngoài một chút, trong phòng này ngày ngày đốt địa long, ấm áp như xuân, nếu nàng không đi ra ngoài một chút thì có lẽ những chiếc áo choàng nàng mới làm sẽ phải vĩnh viễn phong ấn trong chiếc tủ này.
"Hôm nay Trần thị vệ không ở trong phủ?"
Gió lạnh bên ngoài đánh vào mặt, Ngọc Đào quét qua một vòng, hôm nay thị vệ tuần tra không ít, nhưng không nhìn thấy Trần Hổ.
"Trần thị vệ đi theo đại nhân làm việc."
"Vậy có lẽ hắn sẽ vui đến phát điên."
Tuy rằng thái độ của Trần Hổ đối với nàng thay đổi không ít, ít nhất coi nàng là nửa chủ tử, nhưng nàng cảm giác được hắn phiền lòng với những chuyện lông gà vỏ tỏi trong phù, càng muốn cùng Hàn Trọng Hoài đi ra ngoài làm đại sự hơn.
"Hầu hạ phu nhân thật thú vị." Đại Hoa không hiểu tại sao Trần Hổ lại muốn chạy ra ngoài, mỗi lần nàng ấy gặp đại nhân, đều cảm thấy nếu không phải trên người đại nhân có công vụ quấn thân, chỉ sợ đại nhân đều hận không thể một mực ở trong phủ, cho dù chỉ cùng phu nhân uống trà nói chuyện cũng là vô cùng khoái hoạt.
"Bên ngoài đây là đang náo loạn cái gì?"
Ngọc Đào nhìn thấy thị vệ lại vọt tới cửa, nghĩ thầm không có khả năng người Kỷ gia lại tới đi.
"Phu nhân, là người của phủ Quốc công, nói là tìm phu nhân ôn chuyện."
"Tìm ta?"
Cũng không có khả năng là Hàn lão phu nhân tự mình tìm tới, Ngọc Đào trốn ở một chỗ bí mật nhìn hai lần, người tới đều là những người có thể nói chuyện ở phủ Quốc công, ngay cả Thanh Trúc cũng ở trong danh sách.
Trong đầu Hàn Phong Lâm đều là cỏ, nhất định là có chủ ý xuống tay từ trên người nàng.
Hắn ta tự mình tham luyến sắc đẹp, chẳng lẽ cũng cảm thấy những nam nhân khác đều coi nữ nhân là tâm can tỳ phế thận sao?
Lại nói tiếp, nàng cũng không biết Hàn Trọng Hoài có tính là háo sắc hay không, tuy rằng hiện tại ngẫu nhiên hắn vẫn nhìn thẳng vào ngực hoặc mông của nàng, hơn nữa nhìn lâu còn có thể giơ tay lên sờ.
...... Được rồi, hắn chính là một tên háo sắc.
Chỉ là một bên hắn háo sắc, một bên còn chú ý giao lưu tâm hồn.
"Ta không gặp các nàng, bảo các nàng trở về đi."
Bọn thị vệ nghĩ cũng đúng, ngay cả người thân của mình Ngọc Đào cũng không gặp, huống chi là những nô tài chỉ là có chút giao tình.
Ngọc Đào nhìn thị vệ đuổi người, đột nhiên cảm thấy bản thân không có lòng kính sợ gì đối với Thanh Trúc, có thể là Hàn Trọng Hoài quá kiêu ngạo, làm cho nàng cảm thấy cho dù là nam chủ trong sách thì cũng không nhất định có được cuộc sống tốt đẹp, huống chi là Thanh Trúc là nữ chủ cách việc thăng cấp còn xa xa.
"Trở về thôi."
Gió lạnh thổi đủ rồi, Ngọc Đào xoay người trở về phòng, tính toán những chiêu trò nhỏ này cũng vô dụng, phỏng chừng Hàn Phong Lâm phải tự mình ra ngựa cầu Hàn Trọng Hoài.
Cũng không biết Hàn Trọng Hoài có thể nể mặt lão quốc công gia mà thả cho phủ Quốc công một con ngựa hay không, nàng có một loại cảm giác, Hàn Trọng Hoài muốn chỉnh Hàn Trọng Thời, tựa hồ là bởi vì nàng.
Lúc trước chính là bởi vì thái độ của nàng đối với Hàn Trọng Thời không rõ nên hắn mới đưa nàng đến trạch viện có ôn tuyền.
"A!"
Bước vào ngưỡng cửa Ngọc Đào còn chưa ngồi xuống, trên đầu đột nhiên đau rần, ngay sau đó cổ lại bị người ta dùng tay chém, Ngọc Đào vội vàng kêu lên nhưng đã bị che miệng, trước khi lâm vào hôn mê, Ngọc Đào mắng chính mình đáng đời, mỗi lần nói muốn động não thì chuyện xui xẻo liền tới.
Trên đầu bị đánh trúng một cái như vậy, cũng không biết có thể gõ nàng đến ngốc hay không.
Đợi đến khi Ngọc Đào tỉnh lại, trên đầu bị trùm túi vải, hai tay bị trói, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, xuyên qua lớp vải, ánh đền giống như một vầng trăng tròn.
Đem những người có thể trói nàng lại suy nghĩ một vòng, thời điểm túi vải bị xốc lên, nàng giật mình, người trước mắt này không phải là bất luận kẻ nào mà nàng từng nghĩ tới.