• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu nhân, không có ai ở bên ngoài cửa tiệm của chúng ta xem náo nhiệt!"   

Tiếp đãi khách nhân vào cửa tiệm, nhìn các nàng móc bạc mua đồ, Đại Hoa nhớ tới cái gì nhìn đó nên hướng mắt nhìn ra cửa.   

Không biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài cửa tiệm sẽ không có người xem náo nhiệt, khách vào cửa tiệm chỉ để mua sắm mà không phải là muốn nhìn thấy Ngọc Đào ở khoảng cách gần.   

"Cho dù Hàn Trọng Hoài có anh tuấn đến đâu, nhìn có tiền đến đâu, nhưng vừa không cười với bọn họ, cũng không rải tiền cho bọn họ, lâu ngày rồi tự nhiên tự nhiên bọn họ sẽ tản đi."   

Chỉ là bọn họ tản đi... Ngọc Đào ngước mắt nhìn về phía đối diện, mấy ngày nay trời nóng, Hàn Trọng Hoài sợ bị phơi nắng nên đặt mấy chậu cây xanh ở góc tường để che khuất ánh mặt trời, nhưng lá xanh hoàn toàn không cản trở tầm mắt của hắn.   

Hắn ngồi trên lầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu cúi đầu, xem ra giống như là đang vẽ nàng.   

Không nhàm chán sao?   

Vốn dĩ Ngọc Đào còn đang chống đầu lên cánh tay, đột nhiên đứng dậy thay đổi vị trí ngồi xuống, cách một khoảng, mơ hồ nhìn thấy Hàn Trọng Hoài nhíu mày, khóe miệng Ngọc Đào khẽ nhếch.   

"Phu nhân, ngươi đang cười cái gì vậy?"   

Trong cửa tiệm không có khách, Đại Hoa thấy Ngọc Đào đối diện với hư vô, mặt mày mỉm cười, giống như gặp phải chuyện cao hứng gì đó, không khỏi cảm thấy tò mò.   

"Ở góc độ này hắn nhìn không thấy ta."   

Ngọc Đào ý bảo Đại Hoa đứng bên cạnh nàng, cùng nhau trốn ở một góc.   

Đây là góc độ mà mấy ngày nay nàng cố ý nghiên cứu ra, trốn ở nơi này, ngồi vị trí của Hàn Trọng Hoà cũng chỉ có thể nhìn thấy một cửa tiệm trống rỗng.  

Đại Hoa cùng chủ tử lui vào trong góc, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt mang theo nụ cười của chủ tử.   

Lại nói tiếp vốn dĩ nàng ấy tưởng rằng sau khi đại nhân tìm được các nàng, chủ tử sẽ mất hứng, nhưng xem ra gần đây phu nhân vẫn cười nhiều sầu ít.   

Ngọc Đào ngồi xổm một lát, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài đứng dậy thay đổi phương hướng khác, như vậy có thể trực tiếp nhìn thấy bộ dạng hèn mọn trốn ở một góc của nàng, thấy thế Ngọc Đào đứng lên, trở lại vị trí quầy, khôi phục lại bộ dạng như cũ, giống như là chưa từng rời đi.   

"Phu nhân, đại nhân cũng đang cười."   

Ánh mắt Đại Hoa khá tốt, nhìn thấy Hàn Trọng Hoài mặt mày mỉm cười đang hướng về phía các nàng, không khỏi nhắc nhở Ngọc Đào.   

"Hắn cười thì có quan hệ gì với ta."   

Ngọc Đào oán giận Đại Hoa nói nhảm, nhưng Đại Hoa lại cảm thấy chủ tử đang hỏi nàng ấy vấn đề, tự hỏi nói: "Nô tỳ cảm thấy phu nhân sẽ để ý, đại nhân nhìn phu nhân cười thật vui vẻ."   

Ngọc Đào nhìn Đại Hoa, cũng không biết nàng ấy là thật sự ngay thẳng, hay là đang giả ngu trêu chọc nàng.   

Nhưng mà trạng thái gần đây của nàng và Hàn Trọng Hoài thật sự đáng để trêu chọc là được rồi.   

Ngày đó nàng nói đi, có một phần nguyên nhân là Trần Hổ tìm nàng nói chuyện, muốn nàng khuyên bảo Hàn Trọng Hoài hồi kinh, rời kinh trong khoảng thời gian dài như vậy không khác gì tự cắt đứt tiền đồ.   

Vì thế nàng liền chỉ vào thuyền, nói muốn rời đi cùng Hàn Trọng Hoài, nàng không có hứng thú với tiền đồ của hắn, nhưng nếu hắn muốn chết mà ăn vạ nàng, như vậy hắn làm một người có tiền có quyền, so với việc làm người không có tiền không có quyền vẫn còn tốt hơn.   

Ai biết nàng ứng phó với hắn nhưng lại bị hắn nhìn trộm nội tâm, cuối cùng người cũng không đi, tiếp tục hồ đồ làm hàng xóm.   

Mấy ngày trước còn có người tìm Hàn Trọng Hoài, nhìn giống như là người kinh thành phái tới, trong tay còn mang theo công văn thật dày, nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không có người tới.   

Không phải là Hàn Trọng Hoài đã bị cách chức chứ?  

Nghĩ nghĩ, Ngọc Đào mở sổ sách ra, có loại cảm giác cấp bách cần kiếm tiền.   

Nhờ phúc của Hàn Trọng Hoài, danh tiếng trong cửa tiệm của nàng ngày càng tăng lên, mấy ngày đầu không có ghi sổ, nhưng mấy ngày nay ngược lại thu chi cân đối.   

Cứ tiếp tục như vậy, có lợi nhuận chỉ là chuyện sớm hay muộn, không kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể cung cấp được thịt ăn mỗi ngày cho nàng và Đại Hoa.   

Dễ dàng đạt được mục tiêu thì nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng mà nàng vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu.   

Mà nguyên nhân khiến cho nàng không dễ chịu, ngoại trừ Hàn Trọng Hoài cũng sẽ không còn nguyên nhân gì khác.   

Vốn dĩ nàng là một người có một ngày vui vẻ liền vui vẻ, lúc trước Hàn Trọng Hoài dùng thân phận áp bách nàng, nàng không phải là người thích chống cự cho nên ở trình độ có thể tiếp nhận được thì nàng sẽ phối hợp với hắn, như vậy nàng cũng bớt phải chịu khổ.   

Hiện giờ nói là Hàn Trọng Hoài áp bách nàng, nhưng cũng không giống như áp bách nàng, cho nàng không gian tự do càng lúc càng lớn, biểu hiện càng ngày càng yếu thế, nàng được tự do ngược lại trong đầu sẽ không ngừng suy nghĩ đến sự tồn tại của hắn.   

Như vậy còn không bằng Hàn Trọng Hoài cường thủ hào đoạt, cái gì mà giam cầm, □□, dây thừng, có thể dùng cái gì thì dùng cái đó, như vậy đầu óc của nàng sẽ không nghĩ đông nghĩ tây tới những thứ lộn xộn này.   

Ặc, như vậy xem ra nàng là người có máu M?   

Chống đầu trên cánh tay xoay tới xoay lui, đột nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì đó, Ngọc Đào lập tức đứng dậy cất sổ sách.   

"Phu nhân?"   

Đại Hoa nhìn chủ tử ra cửa, đi về phía tửu lâu đối diện.   

Tiểu nhị canh giữ bên cửa nhìn thấy Ngọc Đào thì không giấu được kinh ngạc: "Đào cô, ngươi đây là không có ý định che che giấu giấu sao?"   

Mỗi đêm Hàn Trọng Hoài đều sẽ đi đến nhà của Ngọc Đào, nhưng một chút cũng không có ý tứ che dấu.   

Chuyện xưa của quý công tử phong lưu cùng góa phụ xinh đẹp, mỗi ngày bọn họ đều được nghe tiên sinh kể chuyện nói nên cũng đã thuộc lòng.   

Ngọc Đào liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái: "Sau này ngươi sẽ không còn tiền thưởng nữa."   

Thị vệ canh giữ bên cạnh nghe được, gật đầu ghi nhớ.   

Sắc mặt tiểu nhị khổ sở, thiếu chút nữa đã quỳ xuống hành lễ với Ngọc Đào, vốn tưởng rằng quý công tử trên lầu kia đã đủ khó hầu hạ rồi, không nghĩ tới Ngọc Đào cũng trở nên quái đản như vậy, cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác.   

"Cô nãi nãi của ta, là tiểu nhân sai rồi, cửa lớn mở ra, tiểu nhân hận không thể quỳ xuống hoan nghênh ngươi."   

"Chậm rồi, con người của ta rất hay ghi thù."   

Ngọc Đào khẽ chậc chậc một tiếng, giẫm lên cầu thang đi lên lầu.   

Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, Ngọc Đào như có điều gì đó ngửa đầu, quả thật Hàn Trọng Hoài đang đứng ở cửa cầu thang, hắn cũng không đi xuống đón nàng mà chỉ đứng ở phía trên, cúi đầu nhìn nàng.   

Bước chân dừng lại một chút, Ngọc Đào nhìn hắn đứng rắn chắc như vậy, cũng không nghĩ đến việc tiếp tục đi lên.   

Nói thật ra, nàng còn rất thích nhìn Hàn Trọng Hoài từ góc độ này.   

Nàng thích độ cong của hàm hắn, sạch sẽ, phù hợp với đường nét của xương cốt, không có thịt thừa, cũng không có bộ lông quá thịnh vượng như những nam nhân khác.   

Nhìn một lúc lâu, đột nhiên trên gương mặt trầm tĩnh của Hàn Trọng Hoài xuất hiện một vẻ mặt bất đắc dĩ.   

Bất đắc dĩ mang theo ý cười khiến Ngọc Đào đọc không ra, hắn đi xuống lầu vươn tay ra: "Ta đón nàng đi lên."

Như vậy ngược lại càng kỳ quái, bàn tay trước mặt mở ra không tính là bằng phẳng, đường vân trong lòng bàn tay đều bị đè ép cùng một chỗ, Ngọc Đào nghiêng đầu, hiện tại Hàn Trọng Hoài xuống lầu, nàng lại cảm thấy còn không bằng ngay từ đầu nàng đi lên.   

"Đại nhân, ngài cảm thấy như vậy chơi vui sao?"   

"Ừm?"   

Ngọc Đào không đặt tay lên tay hắn, Hàn Trọng Hoài liền chủ động nắm tay nàng đặt ở lòng bàn tay mình.   

Trước kia khi hắn muốn cái gì, chỉ cần làm đủ tốt, thỏa mãn ý nghĩ hắn muốn lấy lòng người nọ, đối phương tự nhiên sẽ cho hắn tất cả những gì hắn muốn.   

Bất kể là phủ Quốc công hay là quân doanh triều đình, hắn đều làm như vậy.   

Thái tử chọn hắn làm việc là bởi vì hắn đọc hiểu tâm tư thái tử, khiến cho Thái tử cảm thấy hắn là người thích hợp nhất.   

Nhưng hắn phát hiện phương thức này đối với Ngọc Đào mà nói lại không có tác dụng gì.   

Đổi thành Ngọc Đào, ngươi đem tất cả cố gắng bày ra trước mặt nàng, nàng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn trời làm bộ như nhìn không thấy, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cảm thấy thú vị như vậy, nguyện ý hao tâm tư suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể để cho nàng đáp lại.   

"Vì sao ngươi lại mua cửa tiệm mà ta thuê?"   

Hôm nay nàng mới biết chủ nhân cửa tiệm của nàng đã đổi người, tên thư sinh góa vợ cho nàng thuê cửa tiệm đã dẫn theo hài tử của hắn dọn ra khỏi nơi này.  

Thư sinh kia là người địa phương, lại không thiếu bạc, cho nên người làm ra tất cả chỉ có thể là Hàn Trọng Hoài.  

Hắn mua lại cửa tiệm, sau đó còn đem người đuổi đi.   

"Nàng để ý?" Cảm giác được Ngọc Đào tức giận, Hàn Trọng Hoài hơi nghi hoặc, "Ta sẽ không tăng tiền thuê nhà của nàng."

Hàn Trọng Hoài không nói, ngược lại Ngọc Đào đã quên sau khi hắn mua cửa tiệm thì có thể tăng tiền thuê nhà của nàng.   

Nhớ rõ mình không có việc gì tìm việc, có vẻ chính mình là người thuận thế leo lên, ỷ vào ngươi thích ta, ta liền làm tiểu yêu tinh làm trời làm đất thích tìm đường chết, Ngọc Đào mở to hai mắt: "Ta là hỏi vì sao ngươi muốn bức một nhà thư sinh kia rời khỏi đây, bọn họ là người địa phương, phòng ở là sản nghiệp của tổ tiện của bọn họ, nếu không phải ngươi bức bách, căn bản bọn họ sẽ không rời khỏi nơi này."   

"Ta cho hắn ba ngàn lượng."   

Ngọc Đào: "?????" Tốt, ngươi có nhiều tiền như vậy nhưng không cho ta, ngược lại lại đi cho một tên nam nhân góa vợ. 

Ba ngàn lượng bạc trắng như tuyết, người ta làm tri phủ, cho dù có tham ô ba bốn năm cũng không nhất định có thể lấy được nhiều ngân lượng như vậy.   

"Cho nên hắn tự nguyện rời đi, ta không có bức bách."   

Chỉ cần là vấn đề có thể dùng bạc để giải quyết thì không được xem như là vấn đề, chỉ là hắn không nghĩ tới Ngọc Đào vì chuyện này mà đến tìm hắn.   

Hơn nữa còn là thái độ tức giận.  

Nói đến đây, Ngọc Đào không thể dùng chuyện của cả nhà thư sinh để sinh sự, nàng dứt khoát vươn tay ra: "Đã là như vậy, ngươi đem khế ước đất đai cho ta."   

Hàn Trọng Hoài nghĩ không ra, vì sao hắn mua nhà lại phải đưa khế ước đất đai cho nàng, khẽ nhướng mày: "Vì sao?"   

"Ngươi mua sản nghiệp ở đây thì có lợi ích gì? Nếu là mua vì ta, vậy thì cho ta là được."

"Ba ngàn lượng bạc không phải là một con số nhỏ."   

À, hòa ra ngươi cũng biết không phải là số lượng nhỏ, vậy tại sao còn tùy ý đưa cho người khác. Ngọc Đào nghe được lời của hắn, nhịn không được oán thầm trong lòng.   

Hàn Trọng Hoài nhìn bàn tay đang duỗi thẳng của Ngọc Đào: "Ta là bởi vì nàng mà mua, nhưng không phải vì nàng mà mua."   

Hai câu này chỉ chênh lệch một chữ, nhưng trên thực tế hắn đã đem ý tứ biểu đạt rõ ràng, hắn mua là vì nàng mở cửa tiệm ở đây, nhưng không phải vì làm cho nàng vui vẻ, hắn có thể tặng cho nàng cửa tiệm nhưng khế ước đất đai hắn muốn tự mình giữ.   

Tuy rằng là ôm tâm thế đến để đùa giỡn hồ nháo, nếu có thể chiếm tiện nghi là tốt, không chiếm tiện nghi cũng không sao cả, nhưng nhìn bộ dáng này của Hàn Trọng Hoài, không hiểu sao lại khiến trong lòng Ngọc Đào nghẹn một cỗ tức giận.   

Hỗn đãn, hỗn trướng, không biết xấu hổ.   

Mỗi đêm đều ngủ với nàng, nàng hỏi hắn muốn cái gì, bây giờ lại là một bộ dáng đương nhiên, a a a, càng nghĩ càng tức giận.   

Đây đâu phải là nàng tìm phiền phức cho Hàn Trọng Hoài, đây rõ ràng là do nàng chê chính mình sống quá tự do tự tại.   

Mãnh thú trong lòng gào thét N tiếng, Ngọc Đào hít một hơi, xoay người định rời đi.   

Tuyệt đối không thể động khí ở nơi không cần thiết... Ngọc Đào ở trong lòng cố gắng trấn an mình, chỉ là không nghĩ tới nàng còn chưa đi hai bước, Hàn Trọng Hoài đã kéo cánh tay nàng lại.   

Hàn Trọng Hoài mạnh mẽ kéo người vào trong ngực hắn, bước chân Ngọc Đào loạng choạng ngã vào trong ngực hắn.   

Đưa lưng về phía Hàn Trọng Hoài, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng bị hắn ôm vào trong ngực, lại nghe được tiếng cười của hắn.   

Tiếng cười trầm thấp mang theo trêu đùa.   

"Tức giận sao? Khế ước ở trên người Trần Hổ, đợi lát nữa ta bảo hắn đưa cho nàng."

Hơi thở ấm áp công kích màng nhĩ yếu ớt của Ngọc Đào, làm cho ngứa ngáy khuếch tán khắp toàn thân nàng, Ngọc Đào rụt cổ: "Ta không cần!"

"Vậy ta cầu nàng nhận lấy." Cằm rơi trên vai Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài nhìn vành tai gần trong gang tấc, sung sướng thổi một hơi.   

Đây đâu phải là thái độ cầu người gì.   

"Đại nhân!"   

Hương vị ái muội trong phòng dần dần nồng đậm, Hàn Trọng Hoài ý đồ làm một số chuyện, tay vừa mới cho vào trong ngực Ngọc Đào đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Trần Hổ.   

Trần Hổ nhìn thấy tư thế của hai người liền biết không tốt, sau khi gọi chủ tử, hắn dứt khoát quỳ xuống, cúi đầu không nhìn sắc mặt đen sì của chủ tử.   

"Đại nhân, bệ hạ không tốt."   

Ngọc Đào thừa dịp Trần Hổ đến nên tránh thoát Hàn Trọng Hoài, nghe được tin tức này thì ngẩn ra, yên tĩnh lâu như vậy, cuối cùng cơn bão cũng sắp hạ xuống.  

Nàng quay đầu muốn nhìn sắc mặt Hàn Trọng Hoài, chỉ thấy ánh mắt hắn thâm trầm nhìn trước ngực nàng, ngón tay nhấc lên xoa xoa, rõ ràng chính là đang hồi tưởng lại xúc cảm gì đó.   

“......”   

Có phải nàng đã tính toán sai cái gì không, kỳ thật căn bản sẽ không có bão táp gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK