Không thể không nói hiệu suất công việc của Ngụy gia quá chậm, Ngụy Cẩm Dương cùng Khánh Bình công chúa cũng đã thành thân mấy ngày, thế nhưng còn chưa khởi hành rời khỏi kinh thành.
Hàn Trọng Hoài không ở phủ đệ, Ngụy Cẩm Dương ở lại phủ đệ không đi, rõ ràng là muốn gặp nàng.
Vậy nàng gặp hay không gặp?
Nàng cùng Ngụy Cẩm Dương đã gặp qua vài lần, nhưng cũng không nói qua mấy lần, nàng nhìn ra được tuy rằng Ngụy Cẩm Dương sẽ đem nàng ra để đùa giỡn Hàn Trọng Hoài, nhưng bản thân lại xem thường thân phận của nàng, ánh mắt nhìn nàng mang theo khinh thường mà đánh giá.
Nhưng mà nàng là một nha hoàn thông phòng, hơn nữa còn là nha hoàn thông phòng dáng người xinh đẹp uyển chuyển, có thể nhìn thấy được ánh mắt tôn trọng mà đám nam nhân dành cho nàng cũng rất khó khăn.
"Sẽ không phải là vì công chúa nên Ngụy đại nhân mới tới đây tìm phu nhân để chút giận chứ?"
Đại Hoa suy đoán nói, đại nhân cự tuyệt Khánh Bình công chúa, mà công chúa lại gả cho Ngụy đại nhân, cảm giác này chính là quan hệ tam giác có thù, nhưng Ngụy đại nhân không dám làm gì đại nhân, cho nên mới tới tìm phu nhân nhà nàng ấy để trút giận.
"Có khả năng này."
Lại nói tiếp Ngụy Cẩm Dương thật đúng là thảm, muội muội ruột của mình đối với Hàn Trọng Hoài tình thâm, sau đó Hàn Trọng Hoài không có hứng thú, còn đem nàng ra làm lá chắn, để cho đối phương biết hắn đối với nha đầu nhiệt tình như lửa, không có khả năng cùng nàng ta có cái gì.
Sau muội muội thì là vị hôn thê, suýt chút nữa Khánh Bình đã thành đôi với Hàn Trọng Hoài.
Nàng không biết Ngụy Cẩm Dương có tức giận hay không, nhưng nếu nàng là Ngụy Cẩm Dương thì nhất định sẽ tức chết.
"Vậy phu nhân cũng đừng đi gặp, dù sao còn có Trần thị vệ ở phía trước chống đỡ." Đại Hoa mới không muốn phu nhân nhà mình bị mắng.
Ngọc Đào không gật đầu cũng không lắc đầu, mở tủ nhìn xiêm y một chút, lúc này mới gọi hạ nhân truyền lời đến trước mặt: "Người vẫn còn đang ngồi ở ngoài sảnh?"
Nha đầu truyền lời đáp: "Trần thị vệ nói phu nhân không gặp khách, Ngụy phò mã vẫn ngồi ở ngoài sảnh như cũ, đoán chừng hiện tại đã uống đến chén trà thứ hai rồi.
"Lá gan của Trần Hổ thật không nhỏ."
Thời điểm Ngụy Cẩm Dương không phải phò mã, chức quan cũng không nhỏ hơn Hàn Trọng Hoài, hiện giờ Ngụy Cẩm Dương là phò mã, vậy mà Trần Hổ còn dám để Ngụy Cẩm Dương ăn không ngồi chờ.
"Tất cả đều là đại nhân phân phó."
Nha đầu nhớ kỹ lời dặn dò của Trần Hổ, nếu phu nhân hỏi cái gì, nếu là chuyện tốt thì nhất định phải đặt lên người đại nhân, "Đại nhân nói tất cả lấy an toàn của phu nhân làm đầu, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy được sự yên bình của phu nhân."
"Phơi hắn như vậy cũng không phải là một chuyện."
Ngọc Đào chơi đùa với vòng ngọc trên cổ tay, bây giờ đang ở trong phủ đệ, cho dù Ngụy Cẩm Dương muốn làm gì nàng thì cũng sẽ không có cơ hội xuống tay, hơn nữa Ngụy Cẩm Dương kiên trì như vậy, ngược lại làm cho nàng muốn đi nghe xem hắn muốn nói gì với nàng.
Tuy rằng nàng không tính rõ tính cách Ngụy Cẩm Dương, nhưng nàng biết hắn không phải là loại người thích trút giận lên người khác.
Thay váy dài phết đất, Ngọc Đào chọn một bộ trang sức bằng bảo thạch, nhàm chán muốn Ngụy Cẩm Dương xem cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí.
Tay đặt lên cánh tay Đại Hoa, Ngọc Đào bước vào tiền sảnh, hành lễ đặc biệt miễn cưỡng: "Phò mã gia đến làm khách, chiêu đãi không chu đáo còn xin thứ lỗi."
"Phu nhân..."
Trần Hổ còn đang ứng phó Với Ngụy Cẩm Dương, không nghĩ tới Ngọc Đào lại tới, hơn nữa còn lấy tư thái chủ nhân mà đến, thật sự không giống tác phong bình thường của Ngọc Đào.
Ngụy Cẩm Dương đánh giá Ngọc Đào khoan thai đến muộn, mỗi lần hắn thấy Ngọc Đào đều không thể thiếu đánh giá, thật sự là mỗi lần nàng đều có thể ngoài dự liệu của hắn.
Lần đầu tiên gặp nàng là tiểu nha đầu cụp mi rũ mắt, lần thứ hai là sủng thiếp do Hàn Trọng Hoài mang đến biệt quán, hiện giờ tâm phúc của Hàn Trọng Hoài đã bắt đầu gọi nàng là phu nhân.
Ngụy Cẩm Dương gật đầu: "Là ta mạo muội quấy rầy, không gây thêm phiền toái cho phu nhân mới đúng."
"Phò mã gia khách khí rồi."
Ngọc Đào ngồi xuống bên cạnh, chờ ngụy Cẩm Dương nói tiếp, chọn lúc Hàn Trọng Hoài không có ở đây, lại ngồi uống liền hai chén trà, tóm lại không phải chỉ vì liếc mắt nhìn nàng một cái.
Ngọc Đào biểu hiện càng giống nữ chủ nhân, Ngụy Cẩm Dương lại càng cảm thấy chuyến này tới có thu hoạch, rốt cuộc Hàn Trọng Hoài là sủng ái như thế nào mới có thể sủng một tiểu nha đầu sinh ra tính tình vô pháp vô thiên như vậy.
"Ta cùng Trọng Hoài cùng nhau lớn lên, trong lòng ta coi hắn là bằng hữu tri kỷ, qua mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi kinh thành, ngươi là người biết chuyện, ta cũng không giấu diếm, bởi vì công chúa, lần này ta cùng hắn từ biệt có thể sẽ không có cơ hội gặp lại."
Ngụy Cẩm Dương dừng một chút, "Từ nhỏ Trọng Hoài đã vô cùng lanh lợi, nhưng bởi vì có mẹ cả và đích huynh ở phía trước, khi còn nhỏ hắn đều giấu dốt, sau đó được lão quốc công yêu thích nên mới trở nên nổi bật hơn."
Nghe Ngụy Cẩm Dương nói về chuyện khi còn bé của Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào chớp chớp mắt, không nghĩ tới Ngụy Cẩm Dương lại nói chuyện này với nàng.
Trần Hổ đứng canh giữ ở một bên, nghe được là đề tài này thì yên lặng đứng ở một góc, sợ nghe được quá nhiều chuyện riêng tư của chủ tử.
"Sao Ngụy đại nhân lại đột nhiên nói những lời này với nô gia?"
"Không tính là đột nhiên, ta sẽ phải đi, cảm thấy nói cái gì với Trọng Hoài cũng vô dụng, biết hắn quan tâm ngươi, không bằng ta liền nói với ngươi chút chuyện."
Nhìn tình hình hiện giờ, cho dù sau này Hàn Trọng Hoài có chính thất, nhưng người hắn sủng nhất cũng chỉ là Ngọc Đào, hơn nữa theo tính tình Hàn Trọng Hoài, có chính thất hay không cũng còn chưa biết được.
Ngụy Cẩm Dương tiếp tục nói, "Nhìn có vẻ hắn là người muốn cái gì thì sẽ đạt được cái đó, nhưng thực tế thì lại không phải vậy. Trước kia khi hắn xuân phong đắc ý, ta cho rằng hắn là bởi vì thân phận cho nên mới muốn quyền lợi, nhưng sau khi lão quốc công gia chết, ta lại phát hiện hắn không phải là người như vậy."
"Ta nghe công chúa nói, ngươi là tự nguyện rời khỏi Trọng Hoài, hắn đối với ngươi không kém, ta không biết vì sao ngươi lại có tâm tư như vậy, sẽ có đôi lúc tính tình Trọng Hoài quái dị, nhìn đạm mạc, nhưng kỳ thực hắn là người rất nặng tình cảm..."
"Ngụy đại nhân,” Ngọc Đào đặt nắp trà lên thành chén, nhắc nhở Ngụy Cẩm Dương tạm dừng, "Đại nhân nhà ta đã hứa hẹn cái gì với Ngụy đại nhân, để cho Ngụy đại nhân đến đây cầu tình với một tiểu thông phòng như ta?"
Giọng nói của mềm mại không lớn, nhưng sau khi vấn đề ra khỏi miệng, trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng của một cây kim rơi trên mặt đất.
Một lát sau Ngụy Cẩm Dương mới bình tĩnh lại, hắn nhìn Ngọc Đào, hắn thế nhưng nhận ra được vài phần thần thái bất cần đời của Hàn Trọng Hoài.
Hai người nhìn nhau, Ngụy Cẩm Dương nhịn không được cười ra tiếng.
"Không nghĩ tới lại để cho ngươi phát hiện."
Nụ cười này của hắn là đang cười Hàn Trọng Hoài mất mặt.
Vốn dĩ là do Hàn Trọng Hoài nhờ hắn việc này, lúc hắn nghe được còn cảm thấy Hàn Trọng Hoài điên rồi.
Tuy rằng bởi vì chuyện của Khánh Bình nên hắn cùng Hàn Trọng Hoài có khoảng cách, nhưng hắn không phải là người bừa bãi, vừa biết là Khánh Bình chui vào mũi trâu, lại biết Hàn Trọng Hoài là loại người nào, hắn cùng Hàn Trọng Hoài cũng đã giảng hòa.
Chỉ là bởi vì Khánh Bình nên quan hệ của hai bọn họ cũng sẽ không thể khôi phục như cũ được nữa, hắn cho rằng Hàn Trọng Hoài sẽ nghĩ giống như hắn, hai người bảo trì khoảng cách thích hợp, ai biết Hàn Trọng Hoài lại cho bồ câu đưa thư, không phải để cho hắn chú ý đến tin tức trong cung, mà là để cho hắn chạy đến trước mặt Ngọc Đào nói tốt.
Thật sự là...
Ngụy Cẩm Dương cười một lúc lâu mới dừng lại: "Ngươi phát hiện việc này như thế nào?"
Không chỉ phát hiện ra mà còn trực tiếp chọc thủng, nghĩ Ngụy Cẩm Dương nghĩ đến lại nhịn không được bật cười, rốt cuộc ở trước mặt nha đầu này Hàn Trọng Hoài có bộ dáng gì mới có thể làm cho nha đầu này không cho hắn mặt mũi như vậy, cũng không sợ chọc giận hắn.
"Phò mã gia ngươi lại chướng mắt ta, đã chướng mắt thì làm sao có thể nói những lời này với ta."
Chỉ cần không ngốc cũng có thể cảm giác được kỳ quái, Ngụy Cẩm Dương không vì chuyện của Khánh Bình mà giận chó đánh mèo với nàng đã là khó có được, làm sao có thể dùng thái độ bình đẳng để cùng nàng đàm phán chuyện riêng của Hàn Trọng Hoài, một bộ dáng muốn đem Hàn Trọng Hoài giao phó cho nàng.
Đuổi theo ra khỏi kinh thành để sống với nàng, giữ nguyên trạng căn phòng để cho nàng ấm áp, hiện giờ lại tìm Ngụy Cẩm Dương làm thuyết khách.
Nếu bây giờ có thể phát biểu tình bao, nàng thật muốn đem "Ngươi còn có bao nhiêu kinh hỉ mà trẫm không biết.jpg" gửi cho Hàn Trọng Hoài không biết đang ở địa phương xa xôi quỷ quái nào.
Như thế nào hắn lại ngoài dự đoán như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã nhìn thấu Hàn Trọng Hoài, nhưng trên thực tế hình như vẫn chưa nhìn thấu.
Không phải là hắn luôn chán nản, không có mục tiêu sống sao, tại sao đột nhiên lại kiên nhẫn có chí tiến thủ đối với nàng như vậy, hơn nữa những biện pháp mà hắn nghĩ ra còn khá kỳ lạ cổ quái.
"Mặc dù bị ngươi chọc thủng, nhưng bình thường ta không để ngươi vào mắt, hiện giờ cũng không thể không xem trọng ngươi."
Không làm tốt chuyện Hàn Trọng Hoài phó thác, Ngụy Cẩm Dương cũng không buồn rầu, vốn dĩ hắn cũng không phải thật lòng mà đến, hiện tại còn thu hoạch được một chút vui sướng.
"Phò mã gia còn có gì muốn nói không?"
Ngụy Cẩm Dương giơ tay lên, sợ Ngọc Đào cứ như vậy rời đi: "Tuy rằng là hắn nhờ ta tới đây nói tốt với ngươi, nhưng những lời mà ta nói cũng không có nửa câu là giả, hiện giờ ngươi tùy tiện ra ngoài hỏi thăm, ai nhắc tới hắn mà không gọi một tiếng Diêm Vương, còn có người nói lúc trước hắn ở trong quân ăn thịt người uống máu người, người như vậy lại nhờ ta nói những lời này ở trước mặt ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ *xích tử chi tâm?"
Xích tử chi tâm?
*Xích tử chi tâm: Cái tâm của em bé sơ sinh
Ngọc Đào chưa bao giờ nghĩ hàn Trọng Hoài lại có thể liên quan với cái từ này.
"Đại nhân hồ nháo, phò mã gia cũng hùa theo hắn, nô gia là thân phận gì chẳng lẽ phò mã gia không biết, khế ước bán thân của nô gia còn để ở chỗ đại nhân."
"Nếu hắn cũng không coi ngươi là hạ nhân, ngươi cần gì phải tự vũ nhục chính mình."
Ngụy Cẩm Dương không hiểu vì sao Hàn Trọng Hoài dụng tâm với Ngọc Đào như vậy, nhưng nói với Ngọc Đào một hồi, hắn có thể cảm giác được Ngọc Đào không phải nha đầu tầm thường, ít nhất Ngọc Đào là người có đầu óc.
Còn nữa, chuyện của Hàn Trọng Hoài và Ngọc Đào cần gì phải nhờ hắn tới để lý giải.
Nghĩ đến đây Ngụy Cẩm Dương cũng không nói nữa, đứng dậy cáo từ nói: "Dù sao chuyện mà hắn pháo bồ câu truyền thư nhờ ta ta làm, các ngươi như thế nào là chuyện của các ngươi, ta không ở bên trong nên cũng không thể xen vào."
Ngọc Đào hành lễ tiễn Ngụy Cẩm Dương rời đi.
Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt táo bón của Trần Hổ: "Ngươi có muốn cho bồ câu đưa tin để tâm sự với chủ tử của ngươi không."
Ngụy Cẩm Dương đi rồi, Ngọc Đào cũng không nhịn được ý cười, giống như là hậu tri hậu giác cảm giác được tính buồn cười của việc này, cười ngã trước ngã sau.
Rốt cuộc là trong đầu Hàn Trọng Hoài chứa cái gì mới có thể nghĩ ra chủ ý này.