• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Triệu Hằng Kiêu tới, Hàn Trọng Hoài đang đào đất, mà Ngọc Đào đang vặn vẹo cổ chân, nước mắt lưng tròng quỳ gối một bên ở trên giường mềm.   

Nghe được tiếng xe ngựa vang lên, Ngọc Đào còn nghĩ Hàn Trọng Hoài còn có khách tới cửa, người vừa vào cửa nàng đã ngẩn ra, lúc trước cố ý đi con đường kia nhưng lại không nhìn thấy Triệu Hằng Kiêu, không nghĩ tới hắn lại dám tới cửa.   

"Đây là làm sao vậy?"   

Ánh mắt Triệu Hằng Kiêu từ trên người Hàn Trọng Hoài đang cầm cuốc, lướt đến trên mặt Ngọc Đào, thấy nàng giống như đã chịu qua ủy khuất gì đó, không khỏi thương hương tiếc ngọc nói.   

Ngọc Đào cúi đầu không đáp lời.   

Hiện tại nàng nào dám nói cái gì, nàng đã dùng cả đống thủ đoạn trên người mới có thể để cho Hàn Trọng Hoài giúp nàng đào hố, Triệu Hằng Kiêu vừa tới đã làm ra bộ dáng có gian tình với hắn, đây không phải là chọc giận Hàn Trọng Hoài đang sống sờ sờ sao.  

May mà coi như Triệu Hằng Kiêu còn biết chừng mực, không có được đáp án thì cũng không tiếp tục truy vấn nữa mà nhìn về phía Hàn Trọng Hoài: "Hàn tướng quân thật sự là nhàn hạ thoải mái."   

Nhìn cái cuốc dính đầy bùn đất trên tay Hàn Trọng Hoài, Triệu Hằng Kiêu hừ cười, vốn dĩ hắn không định đến gặp Hàn Trọng Hoài, hắn chỉ tính toán đứng ở một bên để nhìn xem bộ dạng nghèo túng của Hàn Trọng Hoài, nhưng phụ vương kia của hắn lại rất quan tâm đến an nguy của Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài ném cái cuốc xuống, híp mắt, tựa hồ đang nhìn xem nam nhân trước mặt là ai.   

Chạm đến vẻ mặt của hắn, vẻ mặt Triệu Hằng Kiêu có chút tức giận: "Hàn tướng quân đây là đã quên ta rồi sao? Ta nghĩ Hàn tướng quân sẽ không quên ta mới đúng, dù sao thì quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tầm thường."

Một nam nhân vẻ mặt "ái muội" nói với một nam nhân khác rằng quan hệ của bọn họ không tầm thường, Ngọc Đào ở bên cạnh run run nổi da gà, không thể nào, vốn dĩ nàng cho rằng bọn họ đều là thịt của nàng. Thân thể có hứng thú, nhưng trên thực tế không phải là đôi tiểu tìn lữ đang giận dỗi, mà nàng lại bị kẹp làm pháo hôi ở bên trong.   

Triệu Hằng Kiêu nói xong, Hàn Trọng Hoài mặt không đổi sắc, Ngọc Đào thì vẻ mặt kinh hãi.   

Dưới loại tình huống này làm cho nụ cười trên mặt Triệu Hằng Kiêu suýt nữa chống đỡ không nổi, hắn tới cửa mang đến cho Hàn Trọng Hoài một đường sinh cơ, hiện tại lại biến thành giống như là hắn tới cầu xin Hàn Trọng Hoài.   

Vốn dĩ hắn không muốn mạo hiểm đến giúp Hàn Trọng Hoài, hiện giờ như vậy hắn càng muốn đi, nhưng nghĩ đến lời dặn dò trong thư của phụ thân hắn, còn có mấy đệ đệ không bớt lo của hắn, Triệu Hằng Kiêu phất áo bước vào chính đường: "Nếu Hàn Trọng Hoài ngươi muốn sống, vậy cùng ta nói chuyện một chút."   

Nghe nói như thế, Ngọc Đào lập tức lấy lại tinh thần mà nhìn chân của Hàn Trọng Hoài, hy vọng hắn có thể động chân một chút để đi về phía Triệu Hằng Kiêu.   

Một lát sau cũng không thấy Hàn Trọng Hoài động một bước, ánh mắt Ngọc Đào nâng lên nhìn về phía vẻ mặt của hắn, thấy ánh mắt hắn tối sầm, giống như là nàng nhìn chân hắn bao lâu thì hắn liền nhìn đỉnh đầu nàng bấy lâu.   

"Trâm ngọc kia?"   

Ngọc Đào vô cùng dứt khoát chỉ về phía phòng: "Hắn tặng."   

Triệu Hằng Kiêu đã ngồi ở trong phòng, nghe Ngọc Đào dứt khoát thừa nhận nàng dây dưa với mình như vậy thì tức giận đảo mất: "Ngọc kia có chút bình thường, không xứng với tư thế tiên nhân của nàng, lần này ta mang đến cho nàng một cây trâm tốt hơn."   

Ngày đó Hàn Trọng Hoài ném trâm ngọc xuống đường, đương nhiên Triệu Hằng Kiêu cũng nghe được tiếng động.   

Sau đó hắn còn lo lắng Ngọc Đào bị Hàn Trọng Hoài phạt, hiện tại xem ra Hàn Trọng Hoài chính là một tên hèn nhát.   

Triệu Hằng Kiêu tươi cười sáng lạn, tay duỗi vào trong ngực lấy ra một cái hộp gấm dài, giống như là hộp đựng trâm.   

Thấy Hàn Trọng Hoài vào cửa, Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, nàng rất muốn biết Triệu Hằng Kiêu muốn Hàn Trọng Hoài sống như thế nào.   

Nàng thu hồi ánh mắt, liếc mắt một cái, chỉ thấy bọn thị vệ trong đình viện đều nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, nàng mờ mịt nhìn về phía Trần Hổ, muốn nghe hắn giải thích cho nàng.   

Không nghĩ tới hắn ta trực tiếp nghiêng người, giống như ngay cả ánh mắt đụng phải nàng cũng cảm thấy ghê tởm.   

Này cũng quá khó hiểu đi.   

Khóe mắt chạm tới cỏ xanh trên mặt đất, màu xanh biếc làm cho nàng bừng tỉnh đại ngộ, những người này đang vì Hàn Trọng Hoài mà tức giận, cảm thấy nàng đội mũ xanh cho Hàn Trọng Hoài.  

Những người này cũng quá không có năng lực suy nghĩ, nếu là nàng che che đậy đậy, bị Triệu Hằng Kiêu chủ động vạch trần, như vậy sẽ có lý do đầy đủ để hoài nghi nàng và Triệu Hằng Kiêu có cái gì đó, nhưng nàng đây là chủ động thẳng thắn.   

Bọn họ thế nhưng còn cảm thấy nàng làm cái gì, sẽ không phải là Hàn Trọng Hoài cũng cảm thấy như vậy đi, mặc dù trong lòng nàng có chút tính toán, nhưng trên thực tế cái gì nàng cũng không làm, nếu bị hiểu lầm loại tình huống này, vậy thì nàng cũng quá thiệt thòi đi.   

"Như thế nào, ta đến địa bàn của ngươi, ngươi còn sợ ta làm gì ngươi sao?"  

Triệu Hằng Kiêu quét mắt nhìn lướt qua thị vệ ngoài phòng, cười như không cười mà nhìn Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài xua tay, chưa đến một lát trong đình viện đã trống không, mặc dù bọn thị vệ đã đi hết nhưng Ngọc Đào vẫn còn đang nằm liệt trên ghế dài.   

Chân của nàng treo lơ lửng trên ghế gấm, nhìn thế nào cũng giống như là trọng thương không thể nhúc nhích, vì vậy có lý do chính đáng để ở chỗ này.   

Hàn Trọng Hoài cũng không thể mở miệng để cho nàng lui ra được.   

Thấy thế, Triệu Hằng Kiêu suy nghĩ không ít, hắn không tin là Hàn Trọng Hoài thật sự không nhớ rõ hắn là ai, nếu biết hắn là ai, vậy chắc chắn sẽ biết tiếp theo cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ vô cùng bí mật, Hàn Trọng Hoài có thể thản nhiên đem Ngọc Đào lưu lại, rõ ràng là không có ý định để lại mạng của Ngọc Đào.   

Đôi chân ngọc vươn ra từ trong giường mềm, mặc dù có gấm vóc vây kín nhưng không cản trở được chuyện người ta tưởng tượng dưới làn váy màu xanh biếc kia là đôi chân đẹp đến mức nào.   

Mỹ nhân như vậy nếu chết thì thật sự đáng tiếc, hơn nữa mỹ nhân này còn có quan hệ với hắn, hắn làm sao có thể cô phụ nàng.   

Nghĩ như vậy, Triệu Hằng Kiêu lại thay đổi đề tài: "Hàn tướng quân, hoa cỏ lớn lên ở đất đai thích hợp mới có thể nhẹ nhàng nở rộ, tại hạ là người tích hoa, không thể thấy người chà đạp hoa đẹp."   

Triệu Hằng Kiêu cười tùy ý, giống như đã nắm giữ tất cả trong tay: "Ta có thể giúp ngươi thoát vây, chỉ cần ngươi đem mỹ nhân cho ta."   

Lời này khiến Hàn Trọng Hoài bắt đầu đánh giá người trước mặt.   

Cũng không phải là hắn đang giả bộ với Triệu Hằng Kiêu, mà quả thật là hắn không nhớ rõ mình đã từng giao tiếp với Triệu Hằng Kiêu khi nào.   

Theo lý thuyết mà nói thì trí nhớ của hắn không tệ, cho nên nếu như hắn và Triệu Hằng Kiêu đã thật sự gặp qua nhưng hắn lại quên mất, vậy thì chính là bởi vì Triệu Hằng Kiêu quá tầm thường, không đáng để hắn chú ý.   

Mà chính là một người không râu ria như vậy, hiện tại lại muốn cướp đi bảo bối của hắn.   

"Thế tử Phúc vương?" 

Hàn Trọng Hoài mở miệng nói ra thân phận của Triệu Hằng Kiêu, nếu nhìn kỹ Triệu Hằng Kiêu thì có thể nhìn ra bóng dáng của Phúc vương.   

"Hàn tướng quân không cần làm bộ làm tịch, chúng ta đã là huynh đệ, ngươi cần gì phải cố kỵ những mặt mũi tự tôn hư vô đó ở trước mặt ta."  

Nụ cười trên mặt Triệu Hằng Kiêu giống như là bị một tầng mặt nạ treo lên, có thể tưởng tượng được nếu mở ra thân phận lẫn nhau thì cũng không làm cho hắn cảm thấy cao hứng.   

"Mặt mũi cũng thật lớn."   

Hàn Trọng Hoài cười khẽ, giơ tay lên đánh về phía Triệu Hằng Kiêu.   

Triệu Hằng Kiêu nhất thời không để ý nên bị Hàn Trọng Hoài đánh trúng, liên tiếp bị vài cái, lúc này Triệu Hằng Kiêu mới hoàn hồn che chắn, nhưng mà công phu quyền cước của hắn kém Hàn Trọng Hoài một khoảng lớn, cho dù phản kháng thì vẫn phải chịu đòn như cũ.  

Như thế nào liền đánh nhau rồi?   

Ngọc Đào vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh, vừa mới nghe được "huynh đệ" kích động xong thì đã nghe được tiếng thịt đập thình thịch.   

Thuộc hạ của Triệu Hằng Kiêu đều ở ngoài trạch viện chờ đợi, thấy tình hình trong phòng không đúng thì muốn hộ chủ, nhưng mà còn chưa bước vào trong thì đã bị đám Trần Hổ ngăn lại.   

Những chỗ Hàn Trọng Hoài đánh Triệu Hằng Kiêu cũng không phải là điểm trí mạng, giống như trưởng bối trong nhà giáo huấn tiểu tử, Triệu Hằng Kiêu nhìn thấy bộ dáng thành thạo này của Hàn Trọng Hoài thì càng cảm thấy xấu hổ khó chịu.   

Lúc này hắn đâu còn nhớ thương mỹ nhân gì đó, ôm gò má sưng to lên: "Hàn Trọng Hoài ngươi điên rồi sao, ngươi bị Phủ Quốc công đuổi ra, bản thân không có hậu thuẫn, ta nguyện ý xuất thủ giúp ngươi là vì nể tình huyết mạch của chúng ta, hiện tại ngươi dám đối xử với ta như vậy..."   

Hàn Trọng Hoài dừng tay một chút, giống như là bị lời nói của Triệu Hằng Kiêu hấp dẫn: "Thì ra huyết mạch lại hữu dụng như vậy, dám hỏi Phúc vương thế tử ngươi dự định cứu ta như thế nào, để cho Phúc vương mang binh tấn công kinh thành sao?"   

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó!"   

Triệu Hằng Kiêu cũng sẽ không bị lời nói của Hàn Trọng Hoài dụ dỗ mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo gì đó.   

Sau khi giận dữ mắng chửi, Triệu Hằng Kiêu thấy Hàn Trọng Hoài dừng ta, bày ra một bộ dáng nguyện ý nghe rõ, hắn hận không thể để cho Hàn Trọng Hoài bị ngũ mã phân thây, nhưng có lời của phụ thân, hắn chỉ có thể nhịn xuống uất ức, chống đỡ thân thể đau nhức mở miệng: "Ta mạo hiểm đến gặp ngươi chính là vì giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này, hiện giờ ngươi đã cùng đường, chẳng lẽ tính toán nhận mệnh như vậy sao?"   

Mặt mũi Triệu Hằng Kiêu bị bầm dập, tuy rằng vẫn là trang phục như lúc vào cửa, nhưng đã nhìn không ra được bộ dáng công tử quý phái như lúc trước.   

Lúc này hàng lông mày nghiêng nghiêng này lại khiến cho Hàn Trọng Hoài nhìn thuận mắt hơn so với lúc trước.   

Hàn Trọng Hoài cố ý nhìn lướt qua Ngọc Đào, phát hiện nàng vẫn chưa nhìn về phía bọn họ thì không khỏi cảm thấy đáng tiếc.   

"Có thể không nhận mệnh?"   

"Tất nhiên! Bất quá chỉ là một binh bộ thị lang nho nhỏ, xử trí thì có gì khó khăn! Ngươi đây là do vận khí quá kém, dưỡng phụ Hàn Phong Lâm kia của ngươi lại là kẻ vô dụng."

Triệu Hằng Kiêu vừa nói chuyện mặt liền giật đau, không khống chế được mà nhe răng trợn mắt.   

Mặc dù trên mặt Hàn Trọng Hoài không cười, nhưng đôi mắt đen kia luôn làm cho hắn ta cảm thấy Hàn Trọng Hoài giống như đang cười nhạo mình.   

Không có gương để nhìn bộ dáng của mình, Triệu Hằng Kiêu đứng ngồi không yên: "Ngươi cẩn thận cân nhắc, nghĩ thông suốt thì phái người đưa tin cho ta."   

Triệu Hằng Kiêu không nói điều kiện, nhưng cũng không cần nói ra miệng.   

Còn có điều kiện gì, chỉ cần Hàn Trọng Hoài tiếp nhận thế lực mà Phúc vương trợ giúp, từ đó về sau hắn chính là người của phủ Phúc vương, xem như nhận tổ quy tông, thừa nhận mình là nhi tử của Phúc vương.  

Nhưng thật ra Triệu Hằng Kiêu lại nguyện ý Hàn Trọng Hoài có cốt khí không cần đồng ý, nếu Hàn Trọng Hoài tiếp nhận trợ giúp của phủ Phúc vương, như vậy hắn liền có thêm một kình địch.   

Tuy rằng Hàn Trọng Hoài ở lại kinh thành mặc kệ ba năm, nhưng ở U Châu và những nơi khác danh vọng của hắn lại bất đồng với các tướng quân khác, hơn nữa những bộ hạ của lão quốc công gia cũng không biết chuyện huyết mạch gì, so với những người khác Hàn Trọng Hoài đều dễ dàng đạt được sự ủng hộ của bọn họ hơn.   

Cũng chính là những quan hệ này mới làm cho hắn trong lúc vô tình biết được Hàn Trọng Hoài là huynh đệ cùng cha khác nương với hắn, mà phụ vương hắn có chút coi trọng đối với Hàn Trọng Hoài, cho nên vẫn luôn nghĩ cách giết Hàn Trọng Hoài.   

Đương nhiên không chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, mấy năm nay những huynh đệ kia của hắn cũng không khách khí với Hàn Trọng Hoài.   

Triệu Hằng Kiêu vội vã rời đi, Ngọc Đào nhìn bóng lưng hắn, cũng không biết có phải trọng điểm hôm nay mà hắn đến là để bị đánh hay không.   

Sự chú ý của Ngọc Đào không dừng lại quá lâu ở bóng lưng của Triệu Hằng Kiêu, bởi vì nàng nghe được một tiếng giòn vang.   

Hộp gấm mà Triệu Hằng Kiêu mang đến bị ném xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra thành mấy khối.   

Bên trong thật đúng là đựng trâm ngọc.   

Như vậy xem ra Triệu Hằng Kiêu thật đúng là không phải thứ tốt, hắn biết rõ nàng là người của Hàn Trọng Hoài mà còn mang theo thứ như vậy tới cửa, nếu hắn hoàn toàn nắm chắc mang nàng đi còn chưa tính, nhưng hắn lại bị Hàn Trọng Hoài đánh cho một trận xám xịt rồi rời đi.   

Ngọc Đào nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt giống như trào phúng, xoay người sải bước rời đi.   

Trong nháy mắt, hai tên nam nhân thèm khát thân thể của nàng đã biến mất trước mắt nàng, trách không được là huynh đệ.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK