Quốc công gia gọi Hàn Trọng Giác đến thư phòng không bao lâu liền lấy gia pháp, chỉ là giới côn mới đánh một gậy, lão phu nhân cùng Tôn thị đã ngăn ở phía trước.
"Đây là nhi tử ruột thịt của gia, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói của người khác mà gia đã định tội cho hắn?!" Tôn thị chắn trước mặt nhi tử, như thế nào cũng không muốn nhi tử của mình bị đánh.
Nhi tử của bà ta là bởi vì Hàn Trọng Hoài mà bị đánh, nếu truyền ra ngoài thì quả thực là ném mặt mũi hai mẫu tử bọn họ xuống mặt đất rồi dẫm lên.
Hàn Trọng Giác đau đến nỗi quỳ trên mặt đất không đứng thẳng lưng được, nước mắt lưng tròng, ứng hòa nói: "Phụ thân, thật sự không phải con làm, con nào có bản lĩnh lớn như vậy."
Nghe thấy Hàn Trọng Hoài bị người đuổi giết, Hàn Trọng Giác vội vàng xóa sạch quan hệ, quả thật là hắn muốn Hàn Trọng Hoài chết, nhưng hắn đi đâu lấy sát thủ, gần đây ngay cả bạc đi dạo thanh lâu cũng không có.
Thấy bộ dáng không có tiền đồ của Hàn Trọng Giác, Quốc công gia lại càng muốn cầm gậy đánh, làm sao bộ dáng uất ức này có thể là con của hắn, nếu hắn ta bằng một nửa Hàn Trọng Hoài thì cũng không đến mức khiến ông tức giận thành như vậy.
"Cho dù người đuổi giết hắn không phải do ngươi an bài, vậy cũng là ngươi tìm người dẫn hắn ra khỏi phòng."
Biểu tình của Hàn Trọng Giác chột dạ nhưng vẫn không muốn nhận: "Cha, nhi tử oan uổng a!"
"Cho dù là Giác ca nhi làm, nhưng không phải là Hoài ca nhi cũng không có việc gì sao!"
Lão phu nhân lớn tuổi tinh thần không tốt, chịu đựng đến canh giờ này thì thật sự là chịu không nổi nữa, nặng nề vỗ bàn định án, "Nếu Hoài ca nhi không có việc gì, chân còn tốt, vậy việc này còn có cái gì có thể truy cứu... Hôm nay ngươi đánh Giác ca nhi, ngày mai cả kinh thành đều sẽ biết các thiếu gia của phủ Quốc công không hòa thuận, ném đi còn không phải là mặt mũi của ngươi sao!"
Lời này quả thực chính là ngụy biện, nhưng lời này là do mẹ ruột hắn nói, nếu hắn phản bác lại thì nhận được chính là một trận bão táp.
Có lão phu nhân cùng Tôn thị ngăn cản, sợ là đến ban ngày gia pháp của hắn cũng không hạ xuống được.
Nháo đến như vậy Quốc công gia cũng cảm thấy mệt mỏi, ném cây gậy trên tay: "Ngươi thiết kế hại đệ đệ ngươi, bị người có tâm lợi dụng là thật, gia pháp miễn, ngươi ở nhà cấm túc ba tháng, sao chép gia pháp trăm lần, nếu là ba tháng này ngươi lại lăn lộn xảy ra chuyện gì, ai cầu tình cũng vô dụng!"
Quốc công gia trừng mắt, Hàn Trọng Giác liên tục gật đầu, chỉ cần tránh được kiếp trước mắt này, nói muốn cấm túc một năm hắn đều cũng thể lập tức đáp ứng.
"Phụ thân người yên tâm, nhi tử nhất định sẽ thành thật ở trong nhà chịu cấm túc, tuyệt đối không đi đâu cả."
Sợ Quốc công gia thay đổi, Hàn Trọng Giác chống lưng đỡ lão phu nhân: "Tôn nhi đưa tổ mẫu về viện, tổ mẫu lo lắng cho tôn nhi rồi."
"Trời thấy còn thương, thật là hài tử ngoan."
Trong khoảng thời gian này Hàn Trọng Giác lấy lòng lão phu nhân vô cùng hữu dụng, hắn lấy lòng là vì muốn đem Ngọc Đào đến hậu viện nhưng lão phu nhân không biết, chỉ cảm thấy hắn là một đứa cháu ngoan ngoan ngoãn nghe lời.
Bộ dáng Hàn Trọng Giác rụt đầu giả bộ nhu thuận, Quốc công gia nhìn liền cảm thấy ghê tởm, đợi lão phu nhân đi rồi, Quốc công gia nhìn thấy Tôn thị rơi đầy nước mắt: "Mẹ hiền chiều con hư!"
Hắn nói xong vốn định đi vào phòng mỹ thiếp nghỉ ngơi nhưng lại bị Tôn thị ngăn lại, ánh mắt Tôn thị sưng đỏ: "Đó là nhi tử của hai chúng ta, ngươi không đau còn không cho phép ta đau lòng?!"
"Chính là do ngươi như vậy mới khiến cho hắn quen thói vô pháp vô thiên, hôm nay Hoài ca nhi là không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?! Đó chính là huynh đệ ruột thịt của hắn!"
"Nếu xảy ra chuyện mới tốt..."
Quốc công gia trợn tròn mắt, không nghĩ tới Tôn thị lại có tâm địa ác độc như vậy, sau đó nghe được bà ta tiếp tục nói, "Trước khi phụ thân qua đời không phải đã dặn dò ông, muốn ông để cho hắn vĩnh viễn tàn phế, không thể bước chân ra khỏi phủ Quốc công, hiện giờ chân hắn tốt rồi ông định làm như thế nào?"
Việc này Quốc công gia chưa từng nói cho Tôn thị, cũng không biết là bà ta thăm dò biết được từ nơi nào.
"Còn có thể như thế nào, nó là nhi tử của ta, chẳng lẽ muốn ta chém chân nó hay sao."
Cũng trách lúc trước lão gia tử lưu lại lời nói không rõ ràng, làm cho ông không biết xử lý như thế nào, đối với Hàn Trọng Hoài, lão gia tử giống như là có hận, nhưng ngữ khí lại có ý bảo vệ, cuối cùng trước khi chết còn dặn dò ông đừng bạc đãi hắn.
Lúc trước đứa nhi tử này tàn phế, phế đi liền phế đi, hiện giờ thời cuộc hỗn loạn, nếu phải dùng Hàn Trọng Hoài thì tự nhiên phải dùng.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn gọi mọi người tới hỏi nhưng lại không quấy rầy đến Hàn Trọng Hoài.
Năm đó là vì biết nguyên nhân lão gia tử lưu lại lời kia nên ông lạnh nhạt không ngừng đối với Hàn Trọng Hoài, còn vận dụng gia pháp, hiện giờ muốn hòa hoãn quan hệ, tất cả cũng chỉ có thể chậm rãi mà làm.
Tôn thị gả cho Quốc công gia mấy chục năm, nghe ngữ điệu của hắn liền biết hắn ôm tâm tư gì, trong lòng kêu xấu: "Phụ thân dặn dò, lão gia tính toán bỏ qua sao?"
"Ta không biết ngươi nghe được lời đồn từ đâu, trước khi lão gia tử lâm chung, chỉ nói là nếu như chân của Hoài nhi vẫn tàn tật, vậy thì để cho hắn ở trong nhà, đỡ phải ra ngoài chịu đau thương, còn dặn ta phải thương hại Hoài nhi đáng thương, phải đối xử thật tốt với hắn."
Quốc công gia nói xong, cảm thấy hình như lý giải lời của lão gia tử như vậy cũng không có vấn đề gì, "Cũng là do mấy năm nay ta bận rộn công việc, xem ra mẹ cả như ngươi không ít lần bạc đãi đối với Hoài nhi!"
Lạnh lùng liếc Tôn thị một cái, Quốc công gia vung tay áo rời đi.
Nhìn thấy phương hướng hắn rời đi, Tôn thị không nhịn được cắn răng, đều nói mẹ cả như bà ta làm người cay nghiệt, nhưng những người này có ai là thật sự quan tâm Hàn Trọng Hoài, bất quá là đem tức giận trong lòng phát tiết lên người bà ta mà thôi.
Còn có Hàn Trọng Hoài, nói là chân đã tốt tốt rồi, nhưng ai biết có phải là đã sớm tốt từ trước hay không, lần này cố ý thiết kế là vì muốn hãm hại Giác ca nhi.
Nghĩ đến Hàn Trọng Hoài lại một lần nữa đứng lên, Tôn thị tức giận liên tục ném mấy cái bình, mạng của hắn sao lại cứng rắn như vậy, để lại hắn ở quốc công phủ thêm một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ khắc chết mẹ cả như bà ta.
*
Trước kia Kỳ Lân viện đều là nơi mà người trong phủ Quốc công không muốn nhắc tới, nhưng từ sau khi chân của Hàn Trọng Hoài khỏe mạnh, tất cả đều rất khác nhau.
Đầu tiên là Quốc công gia tặng không ít lễ vật trấn an Hàn Trọng Hoài, phía sau Ngọc Đào lại nhìn thấy có tiểu nha đầu ghé đầu vào cửa Kỳ Lân viện.
Bộ dáng tiểu nha đầu này nhìn cũng không tệ lắm, nhìn giống như là muốn bò lên giường của Hàn Trọng Hoài.
Cái này vẫn là lần đầu tiên.
Xem ra sau này Kỳ Lân viện sẽ biến thành một cái bánh bao thơm phức.
Bưng trà bánh, Ngọc Đào không cảm thấy cái bánh bao thơm phức này là chuyện tốt. Nếu Hàn Trọng Hoài vốn dĩ là một người nghèo, vậy đột nhiên chạm tay vào là bỏng thì ít nhiều có thể thay đổi điều kiện sống.
Nhưng hiện thực chính là Hàn Trọng Hoài là một người giàu, trên phương diện ăn mặc chưa bao giờ bạc đãi chính mình.
Nếu vì vậy mà biến thành tiêu điểm chú ý, vậy đại biểu cho việc có rất nhiều nha đầu muốn cùng nàng cạnh tranh lên chức.
Do dự có nên kéo cổ áo xuống một chút hay không, Ngọc Đào bước vào chính sảnh, phát hiện hôm nay Hàn Trọng Hoài lại có khách nhân.
Người ngồi đối diện hắn không phải là các thiếu gia của phủ Quốc công, người kia mặc áo suông xanh ngọc thêu hoa văn, đầu đội ngọc quan, nhìn có vài phần văn khí.
Liếc mắt nhìn khách nhân kia một cái, Ngọc Đào lập tức đi sang một bên pha trà.
"Ta còn nói mỗi ngày ngươi đều ở trong viện này thì làm sao có thể thở được, thì ra là có mỹ nhân làm bạn." Ngụy Cẩm Dương trêu ghẹo nói.
Ngụy gia cùng Hàn gia xem như thế giao, năm đó Ngụy Cẩm Dương cùng mẫu thân bị lưu lại kinh thành làm con tin, sau đó hắn đến Hàn gia cùng học tập với Hàn Trọng Hoài.
Trong mấy thiếu gia của Hàn gia, người mà hắn quen thuộc nhất là Hàn Trọng Hoài, quan hệ cũng tốt nhất.
Nhìn nha đầu vừa bước vào này, nếu là hầu hạ trước mặt mấy ca ca của Hàn Trọng Hoài thì ngược lại không kỳ quái, nhưng ở bên cạnh Hàn Trọng Hoài liền chứng tỏ Hàn Trọng Hoài đã nghĩ thông suốt.
"Năm đó Hàn lão quốc công bảo ta mang theo ngươi đi phố hoa, ngay cả một cô nương ngươi cũng không dám nhìn."
Nói xong, Ngụy Cẩm Dương cũng cảm thấy đau răng, lúc trước hắn cũng còn là một tiểu tử, không biết như thế nào mà lão quốc công cảm thấy hắn biết cách tiếp xúc với nữ nhân, nhất định bắt hắn phải dẫn Hàn Trọng Hoài đi khai trai.
"Mặt như quỷ, ta không dám nhìn thẳng cũng không có gì là kỳ quái."
Hàn Trọng Hoài không quên chuyện Ngụy Cẩm Dương nhắc tới, chỉ là ngày đó, là lão gia tử bảo hắn đi theo dõi binh bộ thị lang, hắn căn bản không chú ý chỗ đó là nơi nào làm cái gì, chỉ cảm thấy có mấy nữ nhân nổi mùi hôi thối, cứng rắn muốn dựa vào trên người hắn, quấy rầy hắn làm việc.
Rõ ràng lão gia tử cố ý, lại thường xuyên đem việc này làm trò cười nhắc tới.
Ngọc Đào ở bên cạnh nghe được Hàn Trọng Hoài đi qua phố hoa nhưng không làm gì cả, không khỏi trầm tư, sẽ không phải là Hàn Trọng Hoài có sắc tâm nhưng không sắc đảm chứ.
Chính là cái loại lão xử nam dám nhìn dám sờ, nhưng lại không dám dùng dao thật súng thật.
Trong lòng sẽ rối rắm cái gì mà chính mình biểu hiện không tốt linh tinh, nhất định muốn nữ nhân phải chủ động, làm cho mình giống như bị cường lên, chính là biểu hiện rối tinh rối mù, cũng có thể nhăn nhó bày ra một bộ dáng mình chịu thiệt thòi lớn.
Thời điểm Ngọc Đào pha trà, ánh mắt híp lại, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài lại nhìn thấy bộ dạng đang suy tư này của nàng, ánh mắt ngược lại nhìn lên người nàng, nhíu mày lại.
"Hương vị trà không tệ, ta đã nói ngươi là người không có khả năng bạc đãi mình, hết lần này tới lần khác Tiểu Vũ ngày ngày lo lắng, nói mơ thấy ngươi không có người hầu hạ, không có cơm để ăn, muốn uống chén nước cũng phải bò ra bên giếng tự mình múc."
Nhấp một ngụm trà, Ngụy Cẩm Dương liền nhắc tới muội muội ngốc của mình, kỳ thật lúc muội muội hắn nói đến những chuyện này, không phải là hắn không có lo lắng, chỉ là không biết Hàn Trọng Hoài nghĩ như thế nào, không muốn liên lạc cùng người khác, càng không muốn liên lạc với những người bằng hữu cũ như bọn họ.
Lúc đầu hắn cho rằng Hàn Trọng Hoài bị tật ở chân nên chịu đả kích, nhưng lúc sau lại phát hiện là do Hàn Trọng Hoài thuần túy không muốn để ý tới bọn họ, đơn thuần là hưởng thụ việc không thể đi lại, trên người không có chuyện gì thì có thể sống nhàn nhã.
Biết được tính khí của Hàn Trọng Hoài, những bằng hữu như bọn họ cũng không dám làm phiền hắn, miễn cho hắn tức giận đem toàn bộ chân của bọn họ chém hết, để cho bọn họ làm bạn với hắn.
Bọn họ chờ Hàn Trọng Hoài khôi phục, ai ngờ một cái chờ này chính là ba năm.
Nhưng may mắn là hắn đã đứng dậy.
Nghĩ đến đây Ngụy Cẩm Dương không khỏi hoài nghi: "Ta nói có phải lúc trước căn bản ngươi không có việc gì, chỉ là thuần túy muốn giả bộ tàn phế, nhìn xem rốt cuộc người bên cạnh ai thật ai giả."
Ngụy Cẩm Dương tự tìm cho mình một cái cớ để có thể thấy rõ người bên cạnh, nhưng rõ ràng Hàn Trọng Hoài không cảm kích, ngón tay đặt trên chén trà thanh hoa, nâng lên hạ xuống làm cho ngón tay dính vào sương mù nóng của hương đào trong đó.
"Bất quá là do ta cảm thấy ngồi trên ghế khá thoải mái, chân tốt rồi nhưng cũng lười đứng lên."
Quả thật lúc trước chân của hắn có thương tích, nhưng mà chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, thấy lão gia tử không muốn hắn đứng lên, hắn dứt khoát sai người đi chế tạo một chiếc xe lăn, từ nhỏ hắn đã phải học cách lấy lòng, bôn ba theo lão gia tử, ngồi bất động như vậy, với hắn mà nói chính là một loại thả lỏng.
Ngụy Cẩm Dương nghẹn lại: "Nói mình thành phế vật như vậy nhưng không biết xấu hổ, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm được.”
Làm phế vật thì có gì mà cảm thấy xấu hổ, Ngọc Đào nghe nói như vậy, nhất thời cái nhìn đối với người họ Ngụy này kém đi rất nhiều, làm phế vật rõ ràng là một chuyện vinh quang.
Hắn cho rằng ai cũng có thể làm phế vật sao!? Làm phế vật là một chuyện yêu cầu thiên phú, đại bộ phận người bình thường trên đời này chỉ xứng đáng sống thật tốt.