• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mang thuốc đến đây."   

Thuốc được nấu liên tục nhưng không ai dám cho Ngọc Đào uống.   

Nghe được chủ tử muốn thuốc, Trần Hổ kinh ngạc lại cảm thấy đương nhiên, chủ tử luôn luôn dứt khoát quyết tuyệt, sẽ không giống như bọn họ hao phí quá nhiều thời gian để lựa chọn.   

Bưng nước thuốc lên, Trần Hổ đứng ở bên cạnh dừng lại một chút, bởi vì chủ tử đang hôn Ngọc Đào trong lúc nàng còn đang hôn mê.   

Hàn Trọng Hoài nhắm mắt ôm cổ Ngọc Đào, vẻ mặt trầm mê, thay nàng làm ướt cánh môi.   

Hai mắt của nàng vẫn nhắm lại như cũ, đối với tất cả bên ngoài đều vô tri vô giác.  

Nụ hôn này không dài, đợi đến khi Hàn Trọng Hoài đứng lên, Trần Hổ hơi kinh hãi: "Đại nhân, máu này..."   

Trên môi Hàn Trọng Hoài dính vết máu đỏ tươi, vốn dĩ Trần Hổ tưởng là Ngọc Đào hộc máu, nhưng nhìn môi Ngọc Đào, giống như chỉ bị bôi một tầng màu đỏ tươi hơi mỏng, mà trên môi chủ tử giống như có vết thương vẫn luôn chảy máu.   

"Môi của nàng quá khô."   

Hàn Trọng Hoài nhìn đôi môi trắng bệch trên giường đã trở nên đỏ thẫm, vẻ mặt lộ ra chút thỏa mãn.   

Buổi sáng khi hắn đi, môi Ngọc Đào chính là màu sắc này, giống như ban đêm đã hút no máu của hắn.   

"Thuốc của đại nhân."   

Trần Hổ không dám đưa thuốc đến trước mặt chủ tử, nếu Ngọc Đào uống thuốc này sẽ không còn tính mạng, vậy hắn thật không biết chủ tử sẽ như thế nào.

"Không uống."   

Hàn Trọng Hoài cầm chăn bọc Ngọc Đào lại, "Đi thôn trang của Ngụy gia."

Hiện tại Thái tử điện hạ vẫn đang ở tạm tại thôn trang của Ngụy gia, nếu Thái tử ở đây, tự nhiên trong thôn trang sẽ có ngự y tùy hầu.   

"Đại nhân, canh giờ này, nếu quấy nhiễu Thái tử điện hạ..."   

Trần Hổ quỳ thẳng xuống, hắn không muốn Ngọc Đào chết, nhưng càng sợ chủ tử nhất thời xúc động, gây ra mầm họa cho sau này.   

Thái tử điện hạ ở chỗ này là để tĩnh dưỡng, nếu bởi vì một thông phòng mà tối nay chủ tử đi quấy rầy Thái tử điện hạ, cho dù Thái tử điện hạ không so đo, nhưng nếu truyền đến tai Thánh Thượng…   

Thế nhân có ai không biết Thánh thượng coi trọng Thái tử nhất, vì Thái tử điện hạ, ngay cả Kỳ vương cũng có thể nói phế liền phế.   

"Đại nhân hãy suy nghĩ kỹ, cho dù đại nhân đi thì cũng không nhất định có thể gặp điện hạ, càng không nhất định cứu được Ngọc Đào cô nương, nhưng một khi ngươi gõ cửa trạch viện của Ngụy gia, nói không chừng kế hoạch của đại nhân sẽ bị hủy trong chốc lát."   

Hàn Trọng Hoài ôm Ngọc Đào vòng qua Trần Hổ trên mặt đất, Trần Hổ không dám đi ngăn cản, chỉ là nhìn chăn trong lòng chủ tử, hối hận vì sự do dự không quyết định của mình, nếu hắn rót thuốc cho Ngọc Đào, như vậy sẽ không đem lựa chọn để lại cho chủ tử. 

Biết kế hoạch kế tiếp có bao nhiêu quan trọng đối với chủ tử, Trần Hổ nôn nóng bất an, Hàn Trọng Hoài lên xe ngựa, hắn ở bên cạnh vẫn nhịn không được nói: "Đại nhân, Ngọc Đào cô nương không nhất định chịu nổi xóc nảy trên đường..."   

"Vậy ta đây bồi nàng."   

"Đại nhân!"   

Trần Hổ mở to hai mắt, muốn nhìn vẻ mặt chủ tử nhưng rèm xe đã buông xuống.   

Lúc trước không phải Trần Hổ chưa từng nghĩ tới nếu Ngọc Đào chết trên đường thì cũng không nên liên lụy chủ tử, nhưng nghe được lời này của chủ tử, hiện tại hắn hận không thể quỳ xuống cầu phật tổ, ngàn vạn lần không thể để Ngọc Đào chết.   

"Vừa rồi là lỗ tai ta hỏng hay là như thế nào, các ngươi có nghe được lời của đại nhân không?"   

Hàn Trọng Hoài vừa nói ra, không chỉ Trần Hổ ngơ ngác, những người khác cũng cảm thấy không biết làm sao.   

"Bởi vì cảm thấy lão quốc công là bởi vì mình mà chết, cho nên đại nhân thống khổ ba năm … Nhưng Ngọc Đào cô nương này, mới quen biết cùng đại nhân chưa tới ba tháng."

Một người là trưởng bối nuôi nấng hắn lớn lên, một là nha đầu thông phòng không có thân phận.   

Bọn họ đều hoài nghi là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hoặc là chủ tử đang nói đùa.   

Nhưng cũng đều không nhịn được mà hoảng hốt.   

Tính tình của chủ tử quá khó cân nhắc, mấy ngày nay hắn đối xử với Ngọc Đào bất đồng, bọn họ đều nhìn thấy, nếu chủ tử nói được làm được...   

Thị vệ trẻ tuổi nhất ở đây sợ tới mức ánh mắt có nước.   

"Khóc cái gì mà khóc, đại nhân chỉ là tùy ý nói một câu!"   

Ổn định xong thuộc hạ, Trần Hổ không trì hoãn mà giục ngựa chạy theo.   

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để Ngọc Đào xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn nguyện ý dùng tuổi thọ mười năm của mình để đánh đổi.   

Sợ Ngọc Đào nhịn không được xóc nảy nên xe ngựa chạy cũng không nhanh, thậm chí Hàn Trọng Hoài còn vớt theo một đại phu để tùy thời khám bệnh.   

"Nếu nàng chết, ngươi bồi chúng ta."   

Giọng nói của Hàn Trọng Hoài trầm thấp dễ nghe, nhưng lời nói ra lại âm trầm làm cho người ta phát run.   

Dưới khí thế của hắn ngay cả dũng khí cãi lại đại phu cũng không có, run rẩy không ngừng bắt mạch cho Ngọc Đào, mở túi châm cứu ra, châm cứu để treo mạng cho Ngọc Đào.   

Ngọc Đào nằm trong ngực Hàn Trọng Hoài, vẫn vô tri vô giác với bên ngoài, lúc này nàng đang đọc sách.   

Nàng ngồi trong ngôi nhà cũ rách nát ở hiện đại của mình, máy tính trước mặt nàng lấp lánh ánh sáng xanh, đây chính là cuốn sách mà nàng đã xuyên qua.   

Nàng mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn từng chữ, chỉ là chỉ có thể nhìn thấy những đoạn mà nàng đã đọc lúc trước, những trang tiếp theo làm thế nào cũng không đọc được.   

Tiểu cúc hoa lấy tư thái sông cạn đá mòn không ngừng chuyển động.   

Cắn răng mắng thô tục, nàng chỉ có thể du ngoạn ở khu bình luận, đọc hết bình luận, bên trong có người thảo luận Hàn Trọng Thời, thảo luận Thanh Trúc, thậm chí còn có người cho Thanh Trúc và Tân Đế thành tổ CP, để cho Thanh Trúc từ trạch đấu phát triển thành cung đấu, nhất phẩm phu nhân không tính là gì, làm thái hậu mới là câu chuyện truyền cảm hứng.  

Cái gì loạn thất bát tao đều có, nhưng bên trong lại không có nhắc tới Hàn Trọng Hoài.    

Thế nhưng không có ai nhắc tới loại người bệnh kiều cố chấp này, vậy cũng quá có lỗi với nàng sau khi gặp được Hàn Trọng Hoài, Hàn Trọng Hoài một loạt thao tác tao nhã đi.   

Cả người không thể rời khỏi ghế, Ngọc Đào dứt khoát gõ bàn phím, bắt đầu đăng bài nhỏ ở khu vực bình luận.   

Bắt đầu kể lại chuyện từ khi nàng gặp Hàn Trọng Hoài, nửa đoạn đầu còn đỡ, đợi đến nửa sau nghĩ đến thời điểm mình bị tra tấn, lời nói tục tĩu điên cuồng phát ra, phòng ngừa "lời từ đáy lòng" của mình bị trang web kiểm tra đo lường độ thô tục mà che chắn, nàng còn thêm ký hiệu khoảng cách vào "lời chào hỏi".   

Bình luận dài sáu ngàn chữ, viết xong nàng còn đọc lại một lần, câu văn lưu loát, tình cảm dồi dào, nếu luận văn tốt nghiệp của nàng có trạng thái này, như vậy cũng sẽ không bị lão sư gọi lại hai lần.   

Nhấn nút gửi, Tiểu cúc hoa xoay chuyển, thế nhưng nhảy ra một cái cửa sổ bật lên "Cảm ơn đã phản hồi".   

Nàng nhớ rõ trước kia khi gửi bình luận không phải như vậy.   

Thử một chút vẫn không thể đọc sách, mà người của nàng vẫn không thể rời khỏi ghế ngồi, chán nản đến mức nàng chỉ có thể lại đi xem bình luận.   

Mở khu vực bình luận ra, bên dưới bình luận có người phản hồi lại nàng.   

—— Bình luận dài này là bình luận sai phải không? Như thế nào tôi lại không nhớ rõ bên trong sách có một người như vậy.   

—— Câu chuyện này còn khá cảm xúc!!!   

—— Nên thêm một đối thủ cố chấp bệnh kiều với nam chủ đứng đắn lý trí, để cho bọn họ cùng nhau tranh nữ chủ, chỉ là Ngọc Đào này là ai a?   

—— Trả lời cho lầu trên, ngươi còn nhớ nha đầu pháo hôi đi đến viện của nam chủ cùng nữ chủ không?   

—— Chính là người ngực to như cái nón bảo hiểm...   

Tốc độ tin nhắn gia tăng giống như đang nói chuyện phiếm trực tiếp, Ngọc Đào chống đầu lướt bình luận, nhìn thấy dòng chữ bộ ngực to như nón bảo hiểm, cẩn thận nhớ lại hôm qua Hàn Trọng Hoài ôm ngực nàng.   

Tuy rằng một bàn tay không cầm được, nhưng vẫn còn kém xa nón bảo hiểm.   

Đọc tất cả bình luận trả lời lại nhưng đều nói không có Hàn Trọng Hoài, nàng đều mơ mơ màng màng, chẳng lẽ là do nàng xuyên qua mấy cuốn tiểu thuyết trộn lẫn với nhau?   

—— Ta đã tìm được Hàn Trọng Hoài mà vị tỷ muội này nói! Mấy người đi xem chương 11, nữ chủ nói trong phủ đệ có một vị thiếu gia đã chết.   

——????   

—— Khẩu vị của vị tỷ muội này có chút nặng a, thế nhưng lại ảo tưởng viết chuyện mình cùng người chết yêu đương.

—— Không biết tại sao lại cảm thấy kích thích!   

—— Tôi sẽ là người đầu tiên theo dõi AVI kế tiếp.   

—— Có cái gì tốt mà theo dõi, nam phụ này cũng quá cặn bã, làm như vậy biết khi nào nữ nhân mới có thể đứng lên, tay tôi gõ bàn phím mà cũng đều run rẩy, tra nam làm ở trong mưa to, nhất định là chê nước của pháo hôi muội muội quá ít.   

Bình luận phía sau càng ngày càng lệch lạc, hẳn là người kiểm tra nhìn thấy nên trực tiếp chặn xóa mấy tầng.   

Sau khi náo nhiệt rồi lại trở về như bình thường, Ngọc Đào đọc lại bình luận nói Hàn Trọng Hoài đã chết một lần nữa, nếu như những người này không nhầm lẫn, vậy theo như cốt truyện ban đầu, Hàn Trọng Hoài đã chết trong hiếu kỳ của lão quốc công gia.   

Tuy rằng vẫn cảm thấy Hàn Trọng Hoài coi thường sinh mệnh, nhưng biết hắn sẽ chết sớm như vậy, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc.   

Cho nên nói hắn sống sót là bởi vì nàng?   

Ngọc Đào run rẩy nổi da gà trên người, loại khả năng này cũng quá buồn nôn, tuy rằng bộ dạng của nàng xinh đẹp, nhưng cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn gì, bởi vì nàng mà có ý niệm sinh tồn trong đầu, ngẫm lại liền cảm thấy kỳ quái.   

Cũng không biết độc giả của cuốn sách này đã bị đè nén bao lâu, dưới phần bình luận càng ngày càng có nhiều người, còn có người đặt biệt danh "Mật đào phun nước" cho nàng, kết quả của sự kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là để cho quản lý trực tiếp đem đống bình luận cùng nhau xóa.   

Khu vực bình luận lại khôi phục lại bộ dáng mà nàng nhìn thấy lúc trước, nàng cũng không còn sức lực để đánh thêm sáu ngàn chữ nữa.   

Chống mặt, Ngọc Đào bắt đầu buồn ngủ, bị nhốt ở cái chỗ này không thể động đậy là như thế nào.   

【 Ngươi có muốn tỉnh lại không?】 Trong mơ mơ màng màng truyền đến một tiếng hỏi như vậy, Ngọc Đào nghe xong thì theo bản năng đầu óc mà trả lời lại, 【Tỉnh cái gì mà tỉnh, chỉ mong một say không còn tỉnh lại. 】

Sau đó nàng liền nghe được giọng nói của Hàn Trọng Hoài.   

...... Cho nên vì cái gì mà lại đi hỏi ý kiến của nàng, đây là đang chơi nàng sao.   

Chửi bới xong, Ngọc Đào phát hiện nàng tỉnh lại nhưng lại không phải là ý nghĩa chân chính tỉnh lại, nàng có thể cảm giác được động tĩnh xung quanh, cũng có thể cảm giác được ánh mắt của mình đang nhắm lại, nàng ý đồ mở ra, nhưng thân thể cũng không chịu sự khống chế của nàng.  

“Hàn đại nhân, ban đêm ngươi xông vào nơi ở của điện hạ là có ý gì?! Đây là muốn hành thích điện hạ hay sao!"   

Hàn Trọng Hoài còn chưa đến cửa lớn ở thôn trang, đã bị thị vệ nghe được động tĩnh tiến lên ngăn cản.   

"Ta đến mời thái y."   

"Mời thái y?"   

Thị vệ nhìn về phía thân thể bị chăn chăn che đậy trong lòng Hàn Trọng Hoài, rõ ràng là Hàn Trọng Hoài mời thái y là vì người này, "Nếu là như vậy, vậy xin Hàn đại nhân chờ mấy canh giờ, đợi đến khi điện hạ tỉnh, ta sẽ đến bẩm báo."

"Ta không chờ được."   

Vẻ mặt Hàn Trọng Hoài cực nhạt, nhạt đến nỗi có thể làm bất kỳ một thứ gì.   

Vẻ mặt như vậy làm cho bàn tay cầm kiếm của những thân vệ bên cạnh thái tử càng vững vàng hơn.   

"Vậy ngươi muốn như thế nào? Hàn đại nhân phải rõ ràng, nếu ngươi dám xông vào bên trong, chúng ta sẽ đem ngươi như thích khách mà xử tại chỗ."

Nếu đã làm thích khách hành thích, bọn họ cũng sẽ không nương tay.   

"Ta muốn mời thái y." Hàn Trọng Hoài nhìn về phía mấy người trước mặt, "Người ta mang theo đều là tinh nhuệ, các ngươi có vài phần nắm chắc, cho dù các ngươi nắm chắc ta sẽ không xông vào trong trạch viện được, nhưng các ngươi lại có thể nắm chắc điện hạ sẽ không tỉnh dậy sao?"   

Trần Hổ nghe được lời của chủ tử, đầu đầy mồ hôi, thế nhưng chủ tử dùng an nguy của Thái tử điện hạ để uy hiếp những thân vệ này.   

"Hàn Trọng Hoài ngươi thật to gan!"   

Thị vệ bị Hàn Trọng Hoài kích động không nhẹ, cho dù hiện tại hắn ôm một bệnh nhân, nhưng bọn họ cũng cảm thấy hắn đây là mượn cơ hội muốn gây bất lợi cho Thái tử điện hạ.   

Bọn họ chuẩn bị động thủ, ngược lại thái độ của Hàn Trọng Hoài mềm xuống.   

"Mong các vị đi thông báo quản gia có thể chủ sự trong phủ một tiếng, mời thái y đến khám bệnh cho *tiện nội của ta."   

*Tiện nội: Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.

Hàn Trọng Hoài khẽ nhìn người trong ngực, tình cảm nồng đậm kia không giống như là giả vờ.   

Bọn thị vệ chắn ở phía trước hắn nhìn thoáng qua, nếu là người bên ngoài bọn họ chỉ cần đuổi đi là được, người có thể chủ sự của phủ Thái tử, cũng không phải người nào cũng có thể quấy rầy.   

Nhưng đối phương là Hàn Trọng Hoài, không phải bọn họ chưa từng nghe qua hắn dũng mãnh trên chiến trường như thế nào.   

"Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi vào thông báo."   

Nhìn bóng lưng thị vệ, đôi mắt Hàn Trọng Hoài khẽ trầm xuống: "Ta đã nói ta chờ không được, nếu là một khắc sau không có đáp lại ta sẽ lập tức xông vào như lời ta vừa nói."   

"Ngươi!" Người đáp ứng truyền lời xoay người hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Trọng Hoài một cái, quả thật hắn muốn giả vờ đi truyền lời để hao tổn mấy canh giờ của Hàn Trọng Hoài, nhưng hiện tại có Hàn Trọng Hoài uy hiếp, hắn không thể không lập tức đi tìm người quyết định.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK