Nhạn Tự vui mừng xốc màn che lên, "Nô tỳ hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy thiếu gia bệnh."
Chủ tử trên giường đã ngồi dậy, tuy rằng trên môi tái nhợt nhưng bộ dáng coi như đã lấy lại được tinh thần.
"Thiếu gia uống thuốc trước đi?"
Nhạn Tự đưa chén thuốc đến trước mặt Hàn Trọng Hoài.
Chén thuốc màu nâu nhìn là biết vô cùng đắng, Hàn Trọng Hoài lắc đầu nói không cần.
"Chuyện tới bây giờ thiếu gia càng phải hảo hảo bảo trọng chính mình."
Thấy chủ tử không uống thuốc, trong mắt Nhạn Tự hàm chứa nước mắt, từ nhỏ nàng ấy đã hầu hạ ở Kỳ Lân viện, cho dù chủ tử đối xử nhẫn tâm với Hồi Thời, nhưng ở trong mắt nàng ấy, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử duy nhất của nàng ấy.
"Không uống là bởi vì ta biết chính mình không có việc gì."
Hàn Trọng Hoài giật giật cổ, đánh giá bài trí trong phòng này, thời gian Ngọc Đào ở đây không ngắn, nhưng dường như nàng không coi nơi này là chỗ ở lâu dài.
Trong phòng trừ bỏ một chiếc giường, chỉ có thêm một cái bàn và tủ.
Nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, dường như chỉ cần là nơi có thể ngủ là được.
Mở cửa phòng ra, rau xanh tươi tốt um tùm trong viện, nhìn không giống như là do Ngọc Đào chăm sóc, ngược lại mấy thứ này đã giải thích vì sao đêm qua Ngọc Đào lại cười kiều mị với tiểu nha đầu kia như vậy.
Miễn là người có thể cho nàng cơm ăn, mặc kệ là nam hay nữ, nàng đều có thể hào phóng mời người ta lên trên giường.
"Thiếu gia đang tìm Ngọc Đào sao?” Nhạn Tự tức giận với Ngọc Đào, thấy thiếu gia tìm Ngọc Đào khắp nơi, cho dù biết thiếu gia không vui khi nghe nhưng cũng nhịn không được mà nói, "Khi chúng ta đến, căn bản Ngọc Đào không có hầu hạ bên cạnh thiếu gia, nhất định là do nàng ta biết thiếu gia không còn là thiếu gia của phủ Quốc công nữa cho nên mới xem thường chủ tử."
Khinh chủ đâu chỉ có Ngọc Đào, thời điểm bọn họ muốn rời khỏi phủ Quốc công, nhưng hạ nhân lúc trước dán vào Kỳ Lân viện cũng đều tránh ra xa, sợ bị Hàn Trọng Hoài mang đi.
Hạ nhân đều đi hết, ngoại trừ nàng ấy cũng chỉ còn lại Trần Hổ cùng đám thị vệ.
"Nàng ấy không ngốc như vậy."
Hàn Trọng Hoài khẽ tựa vào bên cạnh bệ cửa sổ, cả người lộ ra vẻ lười biếng sau khi khỏi bệnh.
Nhạn Tự thật sự không biết Ngọc Đào đã hạ cổ gì cho chủ tử, lúc trước khi ở phủ đệ, tuy rằng Ngọc Đào lười biếng hư vinh, nhưng tốt xấu gì cũng biết lấy lòng chủ tử, nhưng hiện tại người trực tiếp trốn tránh chỉ vì sợ bị liên lụy vào tai họa, cho dù như vậy nhưng chủ tử còn giúp nàng nói chuyện.
Biết hiện tại chủ tử chịu không nổi kích thích, Nhạn Tự cố nhịn không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, mím môi nói: "Nô tỳ đi gọi Ngọc Đào đến?"
"Đợi lát nữa nàng ấy sẽ đến."
Tuy rằng đêm qua nàng không nhịn được mà toát ra chán ghét, nhưng hắn biết cho dù Ngọc Đào có tức giận thì đầu óc vẫn có thể dùng tốt, biết được cho dù hắn nghèo túng nhưng nếu muốn bóp chết thì nàng cũng sẽ vô cùng dễ dàng.
Hàn Trọng Hoài tựa vào bệ cửa sổ chờ một hồi, quả thật Ngọc Đào liền từ góc chui ra.
Đêm qua không thấy rõ người, hiện tại bình minh sáng sủa, đường nét rõ ràng trên người rơi vào trong mắt hắn.
Người không gầy không mập, ánh mắt sáng ngời, không giống như đã trải qua những ngày tháng khổ sở.
Ngọc Đào nghe được Hàn Trọng Hoài tỉnh lại thì cọ cọ một chút mới chạy tới, xem như là chó, sau khi bị vứt bỏ một đoạn thời gian, mặc kệ ăn uống cái gì, khi gặp lại chủ thì cũng sẽ mờ mịt một hồi mới có thể bắt đầu chạy đi cọ chân.
Hơn nữa nàng cũng được xem như là một nữ nhân bộ dạng không tồi, vẫn có thể giả vờ kiều khí một chút.
Ngọc Đào hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an thiếu gia."
Hai người một người đứng ngoài cửa sổ, một người đứng ở trong cửa sổ, Hàn Trọng Hoài đánh giá Ngọc Đào một lần, vẫy vẫy tay với nàng.
Ngọc Đào nhìn vẻ mặt hiện tại của hắn, không giống như sẽ tức giận đánh nữ nhân vì con đường làm quan không thuận, vì vậy liền bước qua ngạch cửa đi tới bên cạnh hắn.
"Thiếu gia có chuyện gì phân phó?"
"Hôm qua ta bị dính mưa, đầu óc không tính là tỉnh táo."
Hàn Trọng Hoài mới khỏi bệnh, giọng nói còn mang theo một tia khàn khàn, sau khi hắn mở miệng, Ngọc Đào giật mình một lúc mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, hắn đây là vì chuyện ngày hôm qua mà biểu đạt áy náy với nàng?
"Vốn dĩ khi rời khỏi phủ Quốc công ta đã tính toán tới đây tìm nàng, nhưng không biết vì sao lại đi đến mộ của lão đầu tử, sau khi gặp hắn lại càng muốn nói chuyện với nàng."
Lời Hàn Trọng Hoài nói chính là suy nghĩ lúc ấy của hắn.
Thời điểm hắn tìm được chỗ của Ngọc Đào, Ngọc Đào còn chưa ngủ, nàng khéo léo cười cười mời tiểu nha đầu lên giường, hắn ở trong mưa chịu ướt một lúc lâu, thấy Ngọc Đào ngủ mới vào cửa sờ nàng, khi đó hắn chính là ôm tâm tư muốn chọc cho nàng tức giận.
Hai người đã lâu không gặp, dù sao cũng phải để cho tình cảnh gặp lại đặc biệt một chút.
Hàn Trọng Hoài nói những lời này, Ngọc Đào nghe xong lập tức muốn sờ đầu hắn, xem xem có phải là bởi vì sốt mà hắn bị phát tao hay không, sao người lại không đúng như vậy, thế nhưng lại có thể ôn tồn giải thích mọi chuyện với nàng từ đầu đến cuối.
"Thiếu gia đây là muốn nói cái gì với nô tỳ?""
Ngọc Đào thật cẩn thận hỏi, ngày hôm qua tâm linh hắn yếu ớt nhưng thái độ cũng không tốt như bây giờ, hiện tại người nhìn thì không có việc gì, sẽ không cùng nàng móc tim móc phổi chứ.
Hàn Trọng Hoài nhìn nàng khom lưng, đôi mắt có chút mê mang lại mang theo sợ hãi, tay kéo nàng vào trong ngực.
Đầu đặt ở cổ nàng, Hàn Trọng Hoài nặng nề hít một hơi.
Ngày ngày nàng đều bất giác ở bên cạnh hắn, đột nhiên biến mất một khoảng thời gian, hắn phát hiện mùi đào trên người nàng làm cho người ta phát nghiện.
Lâu không ngửi thấy, phải hút thêm vài ngụm mới có thể bù đắp được.
Hô hấp nóng rực không ngừng đánh vào cổ, Ngọc Đào không được tự nhiên giật giật vai, nhưng mà người cũng không chạy mà chỉ an an ổn ổn ngồi trên đùi Hàn Trọng Hoài.
Tuy rằng không biết Hàn Trọng Hoài hút nàng như vậy sẽ có khoái cảm gì, nhưng ngồi ở chỗ này bất động, so với đi làm việc thì tốt hơn.
Hàn Trọng Hoài hút đủ cũng không buông tay, tay ôm Ngọc Đào, cả người lười biếng tựa vào vai nàng, lúc này biểu tình tản mạn của hai người cùng xuất hiện.
Ngọc Đào mơ màng sắp ngủ, cổ ướt đẫm, lại giật mình tỉnh táo.
Nhìn đầu lưỡi Hàn Trọng Hoài còn chưa thu hồi, Ngọc Đào vừa định lười biếng trở về nguyên trạng để hắn tùy tiện liếm, chợt nghe hắn mở miệng nói: "Ta đã không còn quan hệ với Phủ Quốc công."
Chuyện này đêm qua Hàn Trọng Hoài đã nói qua, hơn nữa mấy ngày nay nàng cũng đã nghe được tin tức, Hàn Trọng Hoài đây là hoàn toàn bị trục xuất khỏi Hàn gia, không còn là thiếu gia của phủ Quốc công nữa.
Nếu không phải thiếu gia, hình như nàng không thể xưng hô hắn là thiếu gia nữa.
Ngọc Đào coi lời này của Hàn Trọng Hoài như một lời nhắc nhở, theo lời đổi xưng hô: "Đại nhân nén bi thương."
Hàn Trọng Hoài nhìn chằm chằm Ngọc Đào, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi đột nhiên cười: "Thật là nén đến bi thương."
Nhìn vẻ mặt lại muốn lười biếng Ngọc Đào, chân Hàn Trọng Hoài giật giật, ý đồ làm cho nàng tỉnh táo: "Trên người ta không có huyết mạch của người Hàn gia, sở dĩ lão quốc công gia chán ghét ta, không cho ta ra khỏi Quốc công phủ, là bởi vì Hàn Phong Lâm không phải cha ruột ta."
"Đại nhân không cần lo lắng, đại nhân tài mạo như vậy, nếu muốn thân nhân, rất nhiều người sẽ nguyện ý đến gần."
"Cho nên nàng nguyện ý đến gần?"
Biết rõ Ngọc Đào nghe hiểu nhưng sợ trêu chọc đến phiền toái gì đó nên mới cố ý giả ngu, Hàn Trọng Hoài tiếp lời của nàng, nhìn chằm chằm nàng.
Tất nhiên là không.
Nàng căn bản không nghĩ tới ngay cả chuyện lớn như vậy mà Hàn Trọng Hoài cũng có thể tùy tiện nói cho nàng biết, nếu Hàn Trọng Hoài không phải con cháu của Hàn gia thì lại là của nhà nào?
Lại nói tiếp quốc công gia lấy cái tên Phong Lâm đã cảm thấy lấy sai rồi.
Hàn Phong Lâm, cái tên này nghe liền cảm thấy xanh thành đại dương.
"Lời này của đại nhân là muốn cưới ta?"
Thiếp là nạp, thê mới là cưới.
Ngọc Đào đối mặt với ánh mắt của Hàn Trọng Hoài, mờ mịt mang theo chờ mong.
Ánh mắt như ưng của Hàn Trọng Hoài dừng lại hồi lâu trên mặt Ngọc Đào: "Nàng muốn ta cưới nàng?"
Ngữ điệu không nhẹ không nặng, nghe không ra hiện tại hắn đang có cảm xúc gì.
"Nô tỳ nằm mơ cũng nghĩ."
Ngọc Đào chớp chớp mắt, có thể nói một câu liền coi như chính thê, đương nhiên so với làm thông phòng thì tốt hơn.
"Cho dù tiền đồ của ta chưa biết, nửa tháng sau Thánh thượng giáng tội, đem gia quyến của ta đánh vào Tư Giáo phường?"
À...
"Vậy đại nhân vẫn là đừng cưới." Ngọc Đào lắc đầu, "Nô tỳ làm thông phòng chính là muốn chỉ hầu hạ một người, nếu làm phu nhân ngược lại phải hầu hạ một đống người, nô tỳ không muốn chịu thiệt."
Đột nhiên Hàn Trọng Hoài đưa tay nắm lấy mặt Ngọc Đào, ánh mắt Ngọc Đào bị tay hắn ép thành một khe hở, nhưng xuyên thấu qua khe nhỏ cũng có thể nhìn ra tâm tình của Hàn Trọng Hoài rất tốt.
Hơn nữa tâm tình tốt là do câu nói kia của nàng.
Người này thật đúng là kỳ quái, người khác đều thích hư tình giả ý, giả bộ ngụy trang cung kính lương thiện, hắn thì ngược lại hết lần này tới lần khác thích nghe những lời khó nghe này.
"Nếu nàng đi theo Hàn Trọng Giác hoặc là Hàn Trọng Thời, cũng chỉ cần hầu hạ một mình bọn họ."
"Mắt duyên của nô tỳ cảm thấy bọn họ không bằng đại nhân, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy đại nhân, liền cảm thấy muốn hầu hạ đại nhân."
Tuy rằng biết Hàn Trọng Hoài cân nhắc rõ ràng, đối với hắn nàng cũng không ngại thành thật một chút, nhưng những lời mấu chốt như này, lúc nên ngụy trang thì vẫn phải ngụy trang.
"Mắt duyên? Lần đầu tiên và lần thứ hai nàng nhìn thấy ta đều bỏ chạy."
Hàn Trọng Hoài không để cho Ngọc Đào đứng lên, tay đặt trên người nàng chơi đùa túi thêu bên hông nàng, khóe miệng cười như không cười.
"Khi đó không nghĩ đến chuyện muốn làm thông phòng cho ai, về sau không phải lần thứ ba nô tỳ gặp đại nhân liền không rời mắt sao."
Ngọc Đào tựa vào cổ Hàn Trọng Hoài, để cho hắn nhìn thấy biểu tình thành khẩn của nàng.
Hai người nhìn nhau, khóe miệng Hàn Trọng Hoài nở nụ cười mở rộng, giống như mèo canh giữ trong cửa động hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chuột đi ra ngoài.
Dự cảm không lành quanh quẩn trong đầu Ngọc Đào, chợt nghe Hàn Trọng Hoài nói: "Mặc dù ít khi ta đến Phúc Hoa viện, nhưng không phải chúng ta mới gặp mặt một hai lần."
Trên lưng Ngọc Đào thấm mồ hôi: "Nhưng đó là lần đầu tiên nô tỳ đơn độc gặp đại nhân..."
"Nói nhiều sai nhiều." Tay Hàn Trọng Hoài từ đùa với túi thêu bên hông nàng, không biết làm sao lại xuyên qua mái tóc của nàng, thỉnh thoảng ngón tay lại chạm vào cổ trơn bóng như ngọc của nàng, "Nếu là trước khi chân ta chưa hỏng, nàng cảm thấy với bản tính của nàng, có thể tìm cách lấy lòng ta hay không?"
Dựa theo tính cách của nguyên chủ... Thật đúng là sẽ.
Ngọc Đào có một chút ký ức của nguyên chủ, nhưng đều là những chuyện quan trong, ví dụ như nguyên chủ sinh ra như thế nào, làm sao lại bị bán đến phủ Quốc công, ngày thường đều phải làm công việc gì.
Nhưng về việc có lấy lòng Hàn Trọng Hoài hay không, nàng thật sự không biết.
Hàn Trọng Hoài chậm rãi kề sát lỗ tai nàng, giọng nói khàn khàn làm cho mồ hôi sau lưng nàng chảy không ngừng.
Lúc trước bị người đuổi giết cũng không có làm cho nàng cảm thấy khủng hoảng như bây giờ.
Nàng luôn cảm thấy Hàn Trọng Hoài vẫn luôn trần trụi ở trước mắt nàng, cho dù có đôi khi nàng không đoán ra suy nghĩ của hắn, thậm chí vừa rồi khi chính hắn mở miệng, nàng mới biết hắn không phải là người của Hàn gia.
Bởi vì hắn là nhân vật trong sách, nàng chỉ cần biết hắn ngoi đầu càng lợi hại thì càng phản diện, khả năng trở thành đá kê chân của nam chủ càng lớn.
Nhưng bây giờ trước mặt một người như vậy, bí mật của nàng đã bị lột ra như vậy.
Ngọc Đào sợ hãi một hồi, nhưng dù sao tính thích ứng của nàng rất tốt, chợt lại yên ổn, tuy rằng bí mật bị Hàn Trọng Hoài biết rất khủng bố, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Hàn Trọng Hoài, cũng không giống như muốn làm gì với nàng.
Cảm giác người trên đùi từ căng thẳng đến thả lỏng, tay Hàn Trọng Hoài thò vào trong vạt áo nàng, sờ mồ hôi dính nhớp trên lưng nàng.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt qua da thịt, không ngại mà lau đi mồ hôi trên người Ngọc Đào: "Nàng xem nàng đã đổ mồ hôi đầy lưng."
Lau sạch mồ hôi, Hàn Trọng Hoài tựa vào vai Ngọc Đào, khẽ hôn lỗ tai nàng: "Ngày đó ta chẳng qua là muốn cái này."
Hắn nói "ngày đó", nàng tự nhiên biết là cái đêm trước khi nàng bị đuổi ra khỏi phủ đệ.
Nàng cởi xiêm y quá dễ dàng, cho nên so với nội dung bên dưới xiêm y, hắn càng muốn tìm hiểu tâm tư của nàng, rồi lột ra từng tầng từng tầng để xem xem là cái dạng gì.
Miệng của Ngọc Đào động đậy vài lần, không biết nên nói cái gì, hơn nữa cảm giác nếu lúc này nói cái gì thì cũng không đúng, nếu nàng thừa nhận mình không phải nguyên chủ, vậy nàng là yêu ma quỷ quái gì, nhưng cắn chết chính mình là nguyên chủ, rõ ràng là Hàn Trọng Hoài không muốn nghe.