• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Điện Kim Loan, tráng lệ uy nghiêm.   

Minh Đế đầu tóc hoa râm ngồi trên long tọa, mí mắt nhăn nheo che đi một nửa đôi mắt, thanh âm của triều thần cũng không lớn, chỉ sợ lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng tới Minh đế.   

Những người muốn dâng tấu chương đã sớm được thông qua ở chỗ thái giám, chưởng ấn thái giám thấy mọi việc đã báo đến không sai biệt lắm, vừa định mở miệng nói không có chuyện thì bãi triều, chỉ thấy bộ binh thị lang trẻ tuổi tiến về phía trước một bước.   

"Bệ hạ, thần bộ binh hữu thị lang Hàn Trọng Hoài, thần có việc phải báo."   

Hàn Trọng Hoài vừa lên tiếng đã thu hoạch được một đống ánh nhìn chăm chú, triều thần như phe của thái tử đều không rõ nguyên nhân vì sao Hàn Trọng Hoài có chuyện muốn bẩm báo nhưng cũng chưa từng nói qua với bọn họ.  

Minh Đế nghe hắn báo chức quan, mắt rồng mở ra một chút, ông có chút ấn tượng đối với Hàn Trọng Hoài, không chỉ bởi vì hắn là người thái tử coi trọng mà còn bởi vì bộ dạng của hắn so với đại bộ phận quan viên trong triều đều thuận mắt hơn không ít.   

Mấy năm nay trong triều không ít lần thay máu, luận xuất chúng có mấy người, nhưng tướng mạo xuất chúng lại là một người cũng không có.   

"Hàn thị lang muốn bẩm báo chuyện gì?"   

"Hồi bệ hạ, vi thần muốn báo chuyện quan viên báo hư quân nhu, sau đó tiện đà cắt xén lương thực bỏ vào túi riêng."   

Hàn Trọng Hoài nói chuyện không nhanh không chậm, nói xong liền khơi dậy sóng gió ngàn tầng, triều thần nghị luận sôi nổi, trạng thái của Minh Đế cũng càng có tinh thần hơn.   

"Ồ?"   

Một tiếng này rõ ràng là hứng thú với chuyện này.   

Thấy bệ hạ tập trung lực chú ý, triều thần nhao nhao nhìn về phía Bộ binh thượng thư, nhận được ánh mắt của mọi người, mắt thường có thể thấy được sắc mặt của Bộ binh thượng thư Ngụy Khánh Diên trở nên khó coi.   

"Hàn thị lang, ngươi báo chuyện này có chứng cứ không?"   

"Vi thần có chứng cứ."   

Hàn Trọng Hoài lấy ra một quyển tấu chương từ trong tay áo, tấu chương được đặt vào khay được khắc hình rồng do thái giám cầm, đưa thẳng đến trước mặt Minh Đế.   

Minh Đế mở tấu chương, khoảng cách quá xa ai cũng không thấy rõ trên tấu chương viết cái gì, chỉ thấy chữ trên đó lấp đầy ba mặt giấy.   

Tình huống này khiến Ngụy Khánh Diên có chút lo lắng, nhìn sườn mặt bình tĩnh của Hàn Trọng Hoài nhưng cũng không nhìn ra cái gì.   

Theo đạo lý hắn không cảm thấy Hàn Trọng Hoài mới lăn lộn ở bộ binh mấy ngày đã có thể bắt được bím tóc của hắn, nhưng sau lưng Hàn Trọng Hoài có Thái tử, ai biết có phải Thái tử có mưu đồ gì hay không, hay là muốn lấy bộ binh khai đao.   

Minh Đế nhìn tấu chương chỉ trong một khắc ngắn ngủi nhưng đối với Ngụy Diên Khánh lại là thời gian dài đằng đẵng hiếm hoi trong cuộc đời này, đợi đến khi Minh Đế buông tấu chương nhìn về phía hắn, khẩu khí của hắn nhanh chóng nghẹn trong cổ họng.   

"Ngụy khanh cũng nhìn xem."   

Nghe giọng điệu này không giống như là đại sự, nhưng ai biết có phải Minh Đế ẩn nhẫn không phát, sau đó cố ý bình tĩnh uy hiếp hay không.   

Trước khi tiếp nhận tấu chương, Ngụy Khánh Diên nhìn Hàn Trọng Hoài một cái, Hàn Trọng Hoài cũng vừa vặn nhìn ông ta một cái, khẽ nhếch môi lên.

Tiểu tử này!   

Mở tấu chương ra, đầu tiên là Ngụy Khánh Diên chảy mồ hôi đầm đìa, nhưng mồ hôi chảy đến một nửa lại không tiếp tục chảy nữa.   

Tấu chương này quả thật là có chứng cứ quan viên bộ binh tham nhũng, chỉ là quan viên này cũng không phải ông ta, nói cũng không phải là chuyện phát sinh gần đây, mà là một chuyện cũ.   

Lúc đó ông ta còn không phải là bộ binh thị lang, cho nên chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ông ta.  

Hơn nữa Ngụy Khánh Diên còn nên cảm thấy cao hứng mới đúng, bởi vì quan viên Hàn Trọng Hoài đề cập đến chính là người luôn đối đầu với ông ta.   

Ngụy Khánh Diên là người lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, tuy rằng tâm tình của hắn bị Hàn Trọng Hoài náo loạn một chút, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.   

Như vậy càng làm cho các quan viên khác ngứa ngáy khó nhịn, tò mò xem rốt cuộc trên tấu chương viết cái gì.   

Ngụy Khánh Diên xem xong tấu chương thì đặt lại khay, sau đó quỳ thẳng xuống đất: "Bệ hạ thứ tội, là thần giám sát không đủ nên mới để cho bộ binh xuất hiện sơ hở như vậy."   

Hàn Trọng Hoài ở một bên không nói một lời cũng quỳ xuống.   

Ngụy Khánh Diên nhìn lướt qua hắn một cái, ba năm trước Hàn Trọng Hoài đã lĩnh chức quan ở bộ binh nhưng lại chưa bao giờ đến bộ binh một lần, trong suy nghĩ của hắn Hàn Trọng Hoài chính là loại nam nhân ngã xuống liền không đứng dậy nổi, nhưng hiện tại xem ra lời đồn không thể tin được, sợ là căn bản mấy năm nay Hàn Trọng Hoài cũng không nhàn rỗi.   

Người được viết trên tấu chương là Tả thị lang Tô Tề Ninh của Bộ binh.   

Có thể nói Vương thượng thư đời trước chính là bị Tô Tề Ninh hại chết, hiện giờ chức quan này rơi vào đầu ông ta, nhưng ở bộ binh ông ta vẫn phải nhường Tô Tề Ninh vài phần, ai bảo phần lớn quan viên bộ phần lớn đều là người của Tô Đảng.   

"Nếu chuyện trên tấu chương là thật, cho dù không phải phát sinh trong nhiệm kỳ của ngươi, vậy ngươi dung túng thuộc hạ lừa gạt lâu như vậy, quả thật cũng nên trị ngươi tội không giám sát cẩn thận."   

Nghe Minh Đế nói đến nhiệm kỳ, lại nói thuộc hạ, lúc này ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tô Tề Ninh. Tô Tề Ninh là lão hồ ly nổi danh này, nghe minh đế nói, thần sắc trên mặt cũng cứng đờ.   

"Mặc dù đã có chứng cớ nhưng không đủ để trẫm hạ lệnh trị tội."   

Minh Đế lớn tuổi, nói một đoạn liền dừng một hồi mới có thể lấy hơi nói tiếp.   

Chờ hắn thở dốc một hơi lại bắt đầu nói tiếp, "Trẫm sẽ không khoan dung bất kỳ một tham quan nào, cũng sẽ không oan uổng bất kỳ một trung thần nào. Nếu Hàn thị lang là người vạch tội, vậy trẫm liền phái ngươi điều tra việc này, những quan viên khác sẽ hỗ trợ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"

"Hồi bệ hạ, vi thần không có ý kiến." 

Sau khi Hàn Trọng Hoài lĩnh mệnh đứng dậy, quan viên chung quanh nhìn hắn liền cảm thấy hắn đã cao hơn một đoạn.   

Vốn dĩ còn tưởng rằng người mà thái tử nhét vào bộ binh là phế nhân, nhưng hiện tại xem ra danh hiệu trên sa trường năm đó của hắn cũng không phải là giả, quả thật là có vài phần bản lĩnh, ít nhất lòng can đảm kinh người này, còn chưa chân chính đứng trong bộ binh đã có can đảm vặn người khác.   

Sau khi hạ triều, nhận thấy được sự chú ý của các quan viên đối với mình, Hàn Trọng Hoài hào phóng chắp tay với bọn họ: "Đây là lần đầu tiên Hàn mỗ chấp sự, kính xin các vị đại nhân đốc thúc."   

"Không dám không dám."   

Quan nhỏ đáp lễ, quan to cười mà không nói, mà chuyện bọn họ cùng suy nghĩ, chính là vừa ra Kim Loan điện liền nghĩ cách tìm hiểu xem tấu chương mà Hàn Trọng Hoài trình lên trước mặt Minh đế viết cái gì.   

"Hậu sinh khả úy."   

Ngụy Khánh Diên vỗ vỗ vai Hàn Trọng Hoài, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt đủ để nhìn ra sự hài lòng của hắn.   

"Thuộc hạ có tội, tham công hiếu thắng, không được đại nhân đồng ý đã đem tấu chương trình cho Thánh thượng."   

Nhìn thấy Ngụy Khánh Diên, vẻ mặt Hàn Trọng Hoài áy náy, ánh mắt rũ xuống giống như không dám đối mặt với Ngụy Khánh Diên.   

Bộ dạng này vô cùng lấy lòng Ngụy Khánh Diên.   

Nói thật những thứ mà Hàn Trọng Hoài viết trên tấu chương có lợi cho hắn, tuy rằng hắn muốn Tô Tề Ninh chết, nhưng cũng không nhất định phải đưa tới trước mặt bệ hạ.   

Giống như bệ hạ nói, nhìn có vẻ tấu chương kia là chứng cứ phạm tội xác thực, nhưng vẫn còn kém một chút. Ví dụ như nhân chứng vật chứng nói trên đều là những thứ có thể biến hóa, cho đến bây giờ Tô Tề Ninh có thể lăn lộn đến bước này liền chứng minh hắn ta không phải kẻ ngốc, sẽ không để lại cho mình nhiều bím tóc để cho người khác bắt được.   

Ông ta không thể dâng tấu chương, không thể lật đổ Tô Tề Ninh là một chuyện, cho dù có thể lật đổ, Tô Tề Ninh cũng không phải là một người yếu ớt, ông ta không muốn làm chim đầu đàn, đối địch trực diện với Tô Tề Ninh.   

Cho nên tấu chương là do Hàn Trọng Hoài đưa, hơn nữa còn vòng qua ông ta mới đưa như vậy là tốt nhất, trực tiếp đem ông ta phủi sạch sẽ.   

Nhất định là Hàn Trọng Hoài đã suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, nếu đã nghĩ rõ còn làm ra bộ dáng áy náy này, cái gọi là đã rõ ràng chuyện gì cũng chỉ như vậy.   

Ngụy Khánh Diên lại cười vỗ vỗ vai Hàn Trọng Hoài: "Nếu bệ hạ đã giao sự tình cho ngươi, thì phải xem ngươi."   

Chỉ cần Hàn Trọng Hoài có thể diệt trừ Tôn Tề Ninh vậy chính là tâm phúc của ông ta, ông ta cũng có thể nhận bái thiếp của hắn, dù sao tay trái của Thượng thư vốn nên là tả hữu thị lang.   

Sau khi nói chuyện với Ngụy Khánh Diên, Hàn Trọng Hoài lại bị quan viên của phe thái tử gọi đi nói chuyện vài câu, nói mấy câu đã đến buổi trưa, đoán chừng lúc này nhất định bộ binh đang sông cuộn biển gầm, Hàn Trọng Hoài hào phóng để cho bọn họ hoảng loạn trong mấy canh giờ, hắn rẽ bước trực tiếp trở về phủ Quốc công.  

Chuyện trong cung đã truyền đến phủ, chỉ là mấy ngày nay Quốc công gia có việc phải đi nơi khác, chuyện này cũng khiến cho Hàn Trọng Hoài có khoảng thời gian thanh tịnh.   

"Tứ thiếu gia..."   

Hàn Trọng Hoài ngồi kiệu một đường đi đến nhị môn, thoáng cái mới đi được vài bước đã thấy có nha đầu nghênh đón.   

Lúc này Lục Ti bắt được canh giờ, cũng nhìn chuẩn người, cuối cùng cũng tìm đúng mục tiêu của mình.   

Tuy rằng đã vào mùa thu nhưng trên người Lục Ti vẫn mặc một thân quần áo mỏng manh phiêu dật bộ binh, nhìn xiêm y màu xanh biếc trên người nàng ta, Hàn Trọng Hoài nhớ tới hình như Ngọc Đào cũng có một bộ xiêm y như vậy.   

Nghĩ đến dáng vẻ Ngọc Đào mặc bộ xiêm y kia, Hàn Trọng Hoài lại nhìn Lục Ti, bất giác liền cảm giác nhạt nhẽo.   

Cũng không biết trước kia ánh mắt của Trần Hổ bị gì mà lại nói nàng ta cùng Ngọc Đào tương tự, nếu thật sự là tương tự, vậy sau khi trời lạnh hắn cũng sẽ không thấy Ngọc Đào vẫn ôm tỳ bà che nửa mặt.   

Hắn làm xiêm y cho nàng là để cho nàng biết xiêm y gì là mặc cho hắn xem, xiêm y gì là mặc cho người ngoài xem.   

Mà nàng thì ngược lại đi đối xử bình đẳng, cũng không mặc xiêm y bị giặt hỏng lộ ra thịt mềm đi đến trước mặt hắn nữa.   

Lục Ti nhìn thấy Hàn Trọng Hoài trầm tư mà nhìn mình, đầu tiên nàng ta cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại thấy Hàn Trọng Hoài thu ánh mắt, giống như là không có hứng thú với nàng ta mà bỏ đi.   

"Tứ thiếu gia, nô tỳ là Lục Ti bên cạnh biểu cô nương, Tứ thiếu gia có thể giúp nô tỳ hay không..."   

Trên mặt Lục Ti tràn đầy lo lắng, lắc một cái chắn trước mặt Hàn Trọng Hoài, eo của nàng ta lõm xuống, đột nhiên tới gần thiếu chút nữa đụng phải Hàn Trọng Hoài.   

Hành động này lại khiến cho Hàn Trọng Hoài nghĩ đến quả đào kia của Kỳ Lân viện.   

Nếu nàng làm động tác này chỉ sợ là đã đụng phải thịt trên người.   

Thịt mềm nhũn, mang theo năng lực làm cho người ta ngứa ngáy.   

"Tứ thiếu gia, lúc trước nô tỳ còn ở cùng một chỗ với biểu tiểu thư, nhưng trong lúc nháy mắt đã không thấy biểu tiểu thư, Tứ thiếu gia có thể giúp nô tỳ cùng tìm biểu tiểu thư hay không..."   

Lục Ti vội vàng đến mức bật khóc, "Tiểu thư tính tình hồn nhiên, lại không am hiểu nhớ đường, hiện tại chỉ sợ đã hoảng sợ"

"Ngươi cảm thấy ta là chó săn?"

"Tứ thiếu gia...?" Trên khuôn mặt lo lắng của Lục Ti hiện lên một tia kinh ngạc, khó hiểu mà nhìn Hàn Trọng Hoài, "Lục Ti tuyệt đối không có ý đó."   

"Nếu không có thì tránh ra."   

Hàn Trọng Hoài lười biếng trả lời một câu, Lục Ti liên tiếp làm cho hắn nhớ tới Ngọc Đào, tâm tình hắn tốt thì nguyện ý cùng nàng ta nói hai câu, đáng tiếc nói chuyện cùng nàng ta cũng không có thú vị gì.  

Lục Ti thấy Hàn Trọng Hoài đi qua thì còn muốn đuổi theo, nhưng thị vệ bên cạnh hắn ngăn cản, tùy ý để cho nàng ta đứng tại chỗ mà lê hoa đái vũ, Hàn Trọng Hoài cũng không quay đầu lại nhìn một cái.   

Hàn Trọng Hoài một đường đi đến Kỳ Lân viện, chỉ là mới vào trong viện hắn cũng không dừng lại một khắc mà đã xoay người ra khỏi viện.   

Thị vệ đi theo phía sau hắn liếc mắt nhìn qua, sẽ không phải là đợi đến khi chủ tử đi tới Kỳ Lân viện, qua một hồi trong lòng lại nhớ đến mỹ mạo của Lục, hiện tại trong lòng hối hận định nên quay đầu lại tìm chứ?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK